Ngô Duẫn Kỳ trầm mặc ngồi trên ghế sofa một lúc, sau đó đứng dậy mở đèn phòng lên, từ đầu giường lấy ra một kim tiêm, máy chụp hình, còn có camera được giấu trong vách tường. Ném tất cả món đồ này xuống dưới chân Sophie: "Đây chính là thứ cô muốn? Tôi không hiểu cô sao? Sophie, tôi không hiểu cô thì vốn sẽ không để cô bên cạnh tôi lâu như vậy. Tôi chỉ cần nhìn ánh mắt cô thì cũng biết cô đang muốn cái gì. Cô đưa ra điều kiện như vậy, nhưng cô từ đầu đến cuối đều không có ý muốn thả cô ấy ra."
"Vậy thì sao? Anh còn không phải như vậy sao, những lúc anh ở chung với em nhưng trong lòng thì lại nhớ cô ta, anh mở miệng nói tin tưởng em, nhưng khi ở cùng em thì anh lại sai người bí mật tìm cô ta." Thấy âm mưu mình bị vạch trần, Sophie hoàn toàn mất đi tỉnh táo: "Em yêu anh, em yêu anh! Ngô Duẫn Kỳ, em có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, nếu như không có Nam Cung Thiến xuất hiện, chúng ta nhất định sẽ ở chung một chỗ, nhất định có thể như vậy cả đời."
Sophie đi qua bắt lấy cánh tay Ngô Duẫn Kỳ, anh dùng lực hất ra: "Bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể vì cô đi làm, nhưng điểm này tôi không làm được. Nếu như đây là lời của cô..., cô tuyệt đối sẽ không để cho tôi dùng cách này đi cứu cô ấy."
Ngô Duẫn Kỳ nói xong, xoay người ra khỏi phòng, ngay tại cửa, đột nhiên anh đứng lại: "Chúng ta hiểu rất rõ đối phương, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ bị thương lẫn nhau, tôi không hy vọng cô vì chuyện như vậy mà phá hủy đi mình, Sophie, vẫn là câu nói kia, tôi hi vọng cô có thể hạnh phúc."
Nói xong, Ngô Duẫn Kỳ biến mất ở cửa.
Sophie cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn những món đồ vẫn loạn trên đất, ngồi sững trên giường, mấy phút sau, Sophie cầm di động lên gọi một cú điện thoại, sau khi để điện thoại xuống, cô đứng dậy mặc quần áo tử tế, đi ra biệt thự biến mất trong màn đêm.
Sophie mới vừa đi, ở sau lưng cô xuất hiện mấy bóng đen, chỉ là thoáng một cái cũng biến mất trong bóng đêm.
Đi theo bóng dáng kia, Ngô Duẫn Kỳ mang người xông vào một biệt thự của Sophie ở vùng ngoại ô, người canh giữ bên trong biệt thự thấy là Ngô Duẫn Kỳ cũng không có tiến lên động thủ.
"Người nào?" Người bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ hỏi.
Không đợi đối phương trả lời, Ngô Duẫn Kỳ xoay người chạy lên lầu hai, nhưng ở bên trong phòng chỉ phát hiện dây thừng đã từng trói Nam Cung Thiến, người lại không thấy bóng dáng.
Ngô Duẫn Kỳ xoay người ra khỏi phòng, nắm lấy người canh giữ phía dưới: "Họ đi đâu rồiy?"
"Ngô, Ngô ca, trước khi anh đến đấy, chị Tô đã mang cô ta rời đi, về phần đi nơi nào, chỉ không có nói, chúng tôi cũng không biết." Người nọ run run rẩy rẩy nói.
Ngô Duẫn Kỳ buông hắn ra, cau mày, xem ra Sophie đã biết mình theo dõi cô ta, sớm đã mang Nam Cung Thiến đi rồi.
"Làm sao đây Ngô ca!" Có người tiến lên hỏi.
Vừa lúc đó, điện thoại Ngô Duẫn Kỳ vang lên, Ngô Duẫn Kỳ cúi đầu nhìn là số của Sophie.
"Sophie, cô đang ở đâu."
"Anh nói không sai, chúng ta rất hiểu rõ nhau, một ánh mắt, một động tác cũng biết đối phương đang nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, nhưng mà em có thể làm xa hơn nữa so với suy nghĩ. Anh đã không yêu em, vậy em sẽ hủy diệt người anh yêu."