Đối với cách làm của Triển Thất Văn Nhân Mạc chỉ cười khẽ, cưng chìu vuốt vuốt tóc của cô, ăn hết những thứ mà cô đút cho anh. Đây chính là do tự tay cô đút cho anh nha, làm sao có thể lãng phí được chứ, cuối cùng lương tâm của Triển Thất nổi dậy mới ngừng việc đút anh ta ăn.
"Ngày mai tôi sẽ phái Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc đi đến Tùng thành, người của chúng ta vừa phát hiện được tung tích của một mảnh ngọc bội Chu Tước. Mấy ngày này em phải ở lại đây để giúp tôi, chờ thêm mấy ngày nữa, chúng ta sẽ cùng đi."
Buổi tối sau khi trở về phòng, Văn Nhân Mạc nói ra cách thu xếp của anh, bây giờ anh còn có chuyện chưa có xử lý xong, vẫn không thể rời khỏi Diễm bang được. Để tránh cho việc Triển Thất đi chung với hai người bọn họ nên anh tùy tiện bịa ra một cái lý do.
Triển Thất nghe được là đã có tin tức của ngọc bội Chu Tước trong lòng rất cao hứng, đối với cách an bài của Văn Nhân Mạc cũng không có ý kiến, chỉ có điều hai người bọn họ đi là thích hợp nhất rồi, so với việc cô tự mình đi thì có lợi hơn.
"Qua mấy ngày nữa anh cũng muốn đi Tùng thành sao?"
"Ừ, lần trước không phải tôi đã nói với em chuyện về bảo tàng sao, ở Tùng thành có một cái bảo tàng, mặc dù không biết chuyện đó có thật hay không, nhưng bên trong cũng có rất nhiều bảo vật quý. Hơn nữa dựa vào việc trước đây đã từng tìm thấy những bảo tàng nhỏ ra, bên trong cũng sẽ có một tấm bản đồ của bảo tàng. Bảo tàng này có chút đặc biệt, nó bị một cái trận pháp nào đó nhấn chìm xuống, phải ba năm mới có thể mở ra một lần, ba năm trước lúc phát hiện ra bảo tàng vừa vặn đã bỏ lỡ thời gian mở ra, cho nên những người phát hiện ra bảo tàng đó liền giao ước ba năm sau sẽ đi vào chung với nhau. Cái bảo tàng này thần bí như vậy, cho nên càng thu hút người khác."
"Giao ước? Sẽ có ai tham gia, bốn bang phái lớn cũng tham gia sao?"
Triển Thất nghe ra được trong lời nói của Văn Nhân mạc rất nặng nề, liền hiểu được chuyện này rất khó giải quyết. Cô cũng biết, Văn Nhân Mạc có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên anh mới muốn lấy cho được bảo tàng, nếu anh muốn, cô nhất định sẽ dùng hết sức của mình để hỗ trợ anh.
"Khi đó chỉ là một vài bang phái ở quan ngoại phát hiện ra thôi, có điều là ở trong những bang phái này phần lớn đều là có liên quan với bốn bang phái lớn kia. Bọn họ cũng nghĩ muốn chiếm lấy bảo tàng, cho nên cuối cùng bọn họ cũng tham gia vào."
"Như vậy làm sao quyết định được nên đi vào bên trong bảo tàng như thế nào, không thể nào mà nhiều người như thế đều đi vào trong chứ?"
"Đúng, cho nên mới quyết định trước khi bảo tàng mở ra sẽ tổ chức một trận thi đấu, để cho công bằng, tất cả các thế lực ở quan ngoại và bốn thế lực lớn mỗi nhà chọn ra hai mươi người để tiến hành cuộc thi đấu. Sau đó quyết định tên và chọn ra số người để đi vào bảo tàng, hạng nhất có thể đi vào hai mươi người, hạng nhì có thể đi vào mười lăm người, hạng ba có thể đi vào mười người, còn lại mỗi một thế lực chỉ có thể đi vào năm người."
"Bọn chúng thật hèn hạ mà."
Sau khi Triển Thất nghe được thật sự muốn lớn tiếng chửi bậy a, cái này rõ ràng là ăn hiếp người mà. Thế lực của bốn bang phái lớn đó đã nhiều, nhân tài thì càng nhiều hơn, chọn ra hai mươi người chắc chắn đều là tinh anh, những bang phái nhỏ ở bên dưới này rõ ràng không thể nào sánh bằng, chỉ có thể là bốn bang phái lớn của bọn họ quyết đấu thôi.
"Thật ra ở quan ngoại chỉ có chúng ta là không có đi nhờ vả bất cứ một bang phái nào, còn lại những bang phái khác cơ bản đều là chi nhánh của bốn bang phái lớn kia. Bốn bang phái lớn của bọn họ đối đầu lẫn nhau, cho nên không ai dám động vào Diễm bang. Lần này không chỉ riêng Huyền Vũ môn phái người đến bàn chuyện hợp tác với tôi, mà ba bang khác cũng đến rồi. Bọn họ muốn dùng tiền để đổi lại vị trí năm người của chúng ta, như vậy nếu có nhiều người đi vào trong bảo tàng thì phần thắng sẽ nhiều hơn."
"Hừ, năm người sao? Lão đại, lần này chúng ta nhất định phải đoạt lấy hạng nhất, để cho mấy con chó kia tức hộc máu."
Triển Thất rất khinh thường con mắt nhìn người thấp kém của những con chó kia, cho nên cô nhất định phải giúp Văn Nhân Mạc đoạt lấy hạng nhất .
Nghe được lời nói của Triển Thất trong lòng của Văn Nhân Mạc cảm thấy rất xúc động, mặc dù cô ấy có đôi lúc lỗ mãng, nhưng không người nào có thể so với cô ấy.
"Lão đại, tôi có một cách có thể làm cho bọn chúng trước khi thi đấu chó cắn chó....."
"Tốt, mọi chuyện đều nghe theo em."
"Anh tin tưởng tôi như vậy, không sợ tôi bán đứng anh sao."
Sau khi Triển Thất nói với Văn Nhân Mạc về kế hoạch của cô xong thì anh một chút cũng không nghi ngờ , cô rất vui vẻ, có điều là không biết Văn Nhân Mạc vì sao lại tin tưởng cô như vậy, chẳng lẽ không sợ cô lừa anh sao?
"Không có vấn đề gì rồi thì đi ngủ sớm một chút đi, ừ, hôm trước em nói mát-xa kiểu thái là sao? Tối nay nhân tiện làm thử một chút kiểu mát-xa này đi."
Văn Nhân Mạc vừa nói vừa thực hiện, có kinh nghiệm của lần trước anh cởi quần áo của mình ra. Chỉ chừa lại một cái quần đùi rồi nằm lên giường chờ Triển Thất, lần trước là cô ấy nói mỗi ngày vào buổi tối đều phải làm như vậy. Hơn nữa, loại cảm giác đó dễ làm cho người ta nghiện nha.
Anh không có trả lời câu hỏi của Triển Thất, nhưng Triển Thất cũng hiểu được, giống như cô cũng sẽ không che giấu chút nào mà tin tưởng anh vậy.
"Hôm nay tôi mệt mỏi tôi muốn đi ngủ rồi."
"Em không phải nói rằng buổi tối mỗi ngày muốn tôi diễn trò với em sao? Đây chính là do em tới cầu xin tôi nha."
"Anh thật sự muốn bắt tôi mát-xa cho anh?"
"Đúng."
"Được rồi, chỉ cần anh có thể chịu nổi."
Triển Thất vừa nói xong thì ra tay rồi, mát-xa kiểu thái chủ yếu là lấy các đốt ngón tay là chính, thủ pháp bao gồm: bấm, sờ, kéo, bóp, nhào nặn, nắm...lập lại tất cả động tác như vậy. Chẳng qua hôm nay Triển Thất chỉ sử dụng hai loại, chính là kéo và bóp, để không làm đau Văn Nhân Mạc thì trên cơ bản phải dùng lực là việc quan trọng nhất.
Một loạt tất cả các động tác làm đi xuống thì trên đầu của Văn Nhân Mạc cũng đã chảy mồ hôi, có điều anh một tiếng kêu đau cũng không có, trong lòng thầm nghĩ, có phải là Triển Thất cố ý trả thù hay không.
"Hôm nay tôi muốn ngủ ở trên giường."
"Vậy tôi đây sẽ ngủ ở dưới đất."
"Dưới mặt đất lạnh lắm, ngủ chung đi."
Văn Nhân Mạc không cho Triển Thất có cơ hội phản bác trực tiếp kéo cô lên giường ôm vào trong lòng ngủ.
"Này, anh dù sao cũng phải cho tôi thời gian để cởi quần áo ra chứ...."
Chỉ là mặc kệ cho cô có giãy dụa như thế nào thì Văn Nhân Mạc cũng không có nhúc nhích một chút nào, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp. Lần trước Văn Nhân Mạc ôm cô ngủ lúc đó cô có biết, nhưng mà ngủ ở trong lòng của anh thật sự rất dễ chịu cho nên cô sẽ không từ chối, hơn nữa, nam nữ ngủ chung với nhau cũng không nhất định là sẽ xảy ra chuyện không nên gì đó, với lại anh còn là đồng tính mà làm sao có thể cảm thấy hứng thú với cô chứ.
Sau khi Triển Thất ngủ Văn Nhân Mạc mới mở mắt ra, nhẹ nhàng cởi áo ngoài của cô ra, sau đó một lần nữa ôm cô vào trong lòng. Mắt nhìn thấy cô ngủ say anh nhịn không được tự giễu ngồi dậy, khi nào thì anh cũng trở thành vô lại như vậy rồi.
Văn Nhân Mạc không biết là anh không chỉ vô lại mà còn rất ngây thơ, chỉ là nếu có liên quan đến chuyện yêu đương giữa nam và nữ thì đều sẽ trở nên rất ngây thơ, chỉ là chính anh cũng không biết mà thôi.
Ngày hôm sau hai người còn chưa có ngủ dậy, cấp dưới đã đến đây đư một lá thư, là của Nam Cung Như Mộng lưu lại. Đêm qua cô ta bị một phen nhục nhã thì sau khi thu thập đồ đạc suốt đêm liền rời đi. Ý tứ trong thư chính là, trừ khi Văn Nhân Mạc lấy cô ta, nếu không thì cô ta sẽ làm cho Long Hổ môn, Diễm bang và nhóm của Tiễn Kỳ biến mất.
"Lão đại, sức quyến rũ của anh thật là lớn nha, nếu không thì anh hãy hy sinh một chút đi."
Triển Thất vừa nói ra liền bị Văn Nhân Mạc khinh bỉ. Người phụ nữ này lại muốn đẩy anh ra ngoài, không dạy dỗ một chút là không được mà. Cho nên giây tiếp theo mỗ nam nào đó lập tức áp dụng dạy dỗ mỗ nữ nào đó.