"Xảy ra chuyện gì? Giờ anh ta đang ở đâu? Không phải đã bảo các anh ra ngoài thành mai phục vào tối nay rồi sao?"
Triển Thất và Diêm Xuyên vừa mới trở lại, Trương Khuê đã chạy tới. Cô thấy mấy người trong Diễm bang đều đứng đây, mày nhíu chặt lại, bộ dạng gấp gáp. Lẽ ra là tối nay cô và Diêm Xuyên đi trộm sách, những người khác sẽ mai phục ngoài thành, chờ hôm sau người của Chu Tước Môn và Long Hổ Môn giao dịch ngọc bội thì lập tức ra tay giành lấy, nhưng bây giờ...
"Thưa Nhị Bang chủ, mấy ngày vừa rồi Đại Ngưu luôn nghiên cứu tấm bản đồ này, lúc đầu tôi cũng không biết, nhưng tối nay lúc tập hợp các anh em thì không thấy cậu ấy đâu, lúc đó mới biết. Đáng lẽ tôi muốn lập tức bẩm báo cho ngài, nhưng ngài đã đi rồi nên chúng tôi đành để lại một nhóm người chờ ngài trở lại, một nhóm khác thì đi đến đia điểm mai phục. Còn đây là tin Đại Ngưu để lại."
Trương Khuê vừa giải thích vừa giao phong thư Đại Ngưu để lại cho Triển Thất.
"Nếu cậu thật CMN nhìn thấy lá thư này, vậy chứng tỏ ông đây đã xảy ra chuyện, nhất định đừng dẫn người tới cứu tôi. Lúc đến đây tôi đã đáp ứng với bang chủ là sẽ nghe lời cậu, dù có chết cũng phải bảo vệ cậu an toàn... Thay tôi chiếu cố bang chủ thật tốt."
Triển Thất nhận lấy bức thư đọc lướt qua một lần, thì ra là mấy ngày nay Đại Ngưu dẫn người đi điều tra mật đạo, hơn nữa còn sửa lại rất nhiều chỗ. Hắn nghĩ nếu tấm bản đồ trên tay hắn là đúng, vậy sẽ giao cho Triển Thất, còn nếu sai, hắn bị bắt, vậy có nghĩa là tấm bản đồ của Triển Thất đúng, Triển Thất sẽ được an toàn, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ Văn Nhân Mạc giao.
"Đáng chết, tôi phải đảm bảo bản đồ chính xác thì mới đi, sao anh ta lại lỗ mãng thế chứ. Sao các anh biết anh ta gặp chuyện không may, bị người của Phi Ưng Trại bắt đi sao?"
Hôm nay lúc cô và Diêm Xuyên đi vào mật đạo có phát hiện con đường đó đã được tu sửa, lúc ấy cô còn tưởng là do Long Môn chủ sai người làm, không ngờ lại là Đại Ngưu.
Lúc trước mặc dù Triển Thất không thích tên Đại Ngưu này, nhưng cũng không ghét hắn, hắn có kiên trì của hắn, hơn nữa còn rất trung thành. Hôm nay Đại Ngưu vì để đảm bảo an toàn của cô nên mới lâm vào nguy hiểm, cho nên cô nhất định phải cứu hắn ra ngoài.
"Ngài xem, chúng tôi nhận được cái này, đi nghe ngóng mới biết Đại Ngưu gặp chuyện không may. Hơn nữa, lần trước lúc ngài bị tập kích trên núi Phi Ưng cũng là có người ngầm báo cho tôi biết."
Trương Khuê nghe nghi vấn của Triển Thất thì lấy ra một bức thư khác, cũng giống bức thư trước, được truyền bằng phi đao, bên trong chỉ viết mấy chữ: "Đại Ngưu bị Phi Ưng trại bắt."
Triển Thất nhìn dòng chữ trên thư, phỏng đoán có lẽ là thế lực ngầm của Văn Nhân Mạc làm, lúc này bọn họ chưa thể ra mặt, cho nên mới phải truyền tin để người Diễm bang ra mặt.
"Các anh đã nghe ngóng được gì rồi."
"Tình hình cụ thể thì vẫn chưa rõ lắm, nhưng thám tử của chúng ta ở Phi Ưng trại truyền tin lại báo trại chủ của Phi Ưng trại như có năng lực tiên đoán, đã cho người chờ sẵn ở đó, không ngờ buổi tối thực sự có người xông vào, bị bắt tại trận, nhưng vẫn chưa rõ thân phận là gì."
Triển Thất âm thầm suy nghĩ một chút, xem ra tấm bản đồ giả này nhất định là do người của Phi Ưng trại cố ý thả ra, bọn họ lựa chọn mai phục vào tối nay, nhất định đã cho là có người đến ám sát Chu Tước Môn, nếu người của Chu Tước Môn bị giết thì tội danh sẽ đổ lên đầu bọn họ, còn có thể ngăn cản được cuộc giao dịch với Long Hổ Môn vào ngày hôm sau.
"Gọi những anh em đang phục kích ngoài thành trở lại, ngày mai lúc Chu Tước Môn và Long Hổ Môn giao dịch, chúng ta xông vào Phi Ưng trại."
"Sao không thừa dịp trời tối mà đi, nếu xông vào Phi Ưng trại vào ban ngày, không phải sẽ càng khó hơn sao?"
Triển Thất vừa nói xong thì Trương Khuê hỏi.
"Chắc chắn tối nay Phi Ưng trại đã giăng sẵn thiên la địa võng để chờ chúng ta, cho nên tối nay đi chẳng những không cứu được Đại Ngưu mà còn làm liên lụy đến những anh em khác. Bọn họ sợ chúng ta là người đến giết Chu Tước Môn, nên ngày mai, lúc Chu Tước Môn và Long Hổ Môn giao dịch, họ nhất định sẽ phái rất nhiều người đến bảo vệ, cho nên lúc đó Phi Ưng trại sẽ tương đối yếu. Chúng ta chỉ cần liên lạc với nội gián trong Phi Ưng trại, nội ứng ngoại hợp, có lẽ sẽ cứu được bọn họ."
Triển Thất an bài mọi chuyện ở Diễm bang xong thì đi đến Lưu Tiên Các, lấy được địa điểm Đại Ngưu bị giam, đồng thời bọn họ cũng có người trong Phi Ưng trại, sẽ phối hợp với Triển Thất cứu bọn Đại Ngưu ra ngoài.
"Chủ tử, nếu toàn bộ người của chúng ta đều đi cứu Đại Ngưu, vậy ngọc bội chẳng phải bị Chu Tước Môn cầm đi sao?"
Vất vả đến hơn nửa đêm Triển Thất mới trở lại cứ điểm của Diễm bang, cô vừa về đến là Diêm Xuyên đã đi tới.
"Ngọc bội có quan trọng đến mức nào thì cũng không bằng mạng người, anh ta là do tôi dẫn theo, cũng bởi vì tôi mà bị bắt, cho nên bất kể giá nào tôi cũng phải cứu được anh ta ra."
Diêm Xuyên không hỏi tiếp, chuyện Triển Thất chọn từ bỏ ngọc bội để cứu người hắn cũng đã sớm đoán được, cũng bởi vì cô là người trọng tình nghĩa nên hắn mới quyết định cả đời đi theo cô, trung thành với cô.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Triển Thất dẫn anh em trong Diễm bang đi tới vách đá phía sau Phi Ưng trại.
Sau khi Triển Thất có được bản đồ cũng đã nghiên cứu địa thế của Phi Ưng trại, ngoại trừ cái mật đạo kia cũng không phải không còn cách để tiến vào. Vách núi phía sau mặc dù cao chót vót, nhưng cũng không phải là không thể lên được, nếu đi buổi tối thì tương đối nguy hiểm nhưng ban ngày lại dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa chỗ này là góc chết tuần tra của Phi Ưng trại, bọn họ quá tự tin với vách đá này rồi.
"Nhị bang chủ, chúng ta đi từ đây lên?"
Sau khi tới được vách đá, các anh em trong Diễm bang chần chờ hỏi, trong mắt bọn họ, muốn đi lên từ chỗ này là chuyện không thể làm được.
"Được rồi, mật đạo kia chắc chắn sẽ có rất nhiều mai phục, cho nên không thể đi vào theo lối mật đạo được, nói thẳng ra là, nhân số chúng ta quá ít, cho nên đây là lựa chọn tốt nhất. Các anh chọn ra mấy người thân thủ linh họat, lực tay mạnh đi theo tôi, những người còn lại một phần chờ ở đây để tiếp ứng, nhóm khác đi đến bên kia núi để đánh lạc hướng, nhớ, chỉ gây xôn xao một chút rồi lập tức rời đi ngay."
Triển Thất nhanh chóng chọn ra mấy người, nhưng mọi người vẫn không hiểu làm thế nào mới có thể leo lên, từng người tò mò chờ đợi.
"Bây giờ đến phiên anh, chú ý an toàn."
Lúc Triển Thất tới đây có cho người ôm theo mấy bọc lớn, mọi người vẫn tò mò bên trong là cái gì, lúc này mới nhìn ra, bên trong có rất nhiều dây, còn có một vài thứ quái lạ khác, nhìn giống cây búa, nhưng lại có một đầu nhọn, đây chính là công cụ leo núi đơn giản mà Triển Thất đã thức trắng đêm để làm.
Diêm Xuyên cầm lấy một sợi dây thừng cột vào ngang hông, đầu còn lại thì Triển Thất cầm trong tay, sau đó bắt đầu leo lên vách đá. Khinh công của hắn thì không có gì phải bàn, chẳng mấy chốc đã biến khỏi tầm mắt mọi người. Khoảng chừng nửa tiếng sau, Triển Thất cảm giác sợi dây rung động, chứng tỏ Diêm Xuyên đã lên đến đỉnh núi, cô không khỏi vui mừng, gọi mấy người vừa được theo leo theo sợi dây mà lên.
Lúc ở hiện đại Triển Thất có chơi trò leo núi, chuyện này không khó đối với cô, vừa nãy trong quá trình chờ đợi, cô cũng đã dạy cho mấy người kia kỹ thuật leo núi, tất cả mọi người đều nhanh chóng bò lên.
"Cuối cùng mọi người cũng tới, chúng ta mau đi cứu người, vừa nãy tôi có vào trong dò xét một vòng, hiện giờ bên trong Phi Ưng trại đang rất hỗn loạn, tôi nghe nói hình như những người của Chu Tước Môn hôm nay đi giao dịch với Long Hổ Môn trên đường về đã bị giết hết, ngay cả những người được phái đi bảo vệ ngầm cũng không còn một ai sống sót trở về."