Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Chương 47: Diệp Phi cãi nhau với Lâm Hiểu
"Phi, rõ ràng là bọn họ không đúng, vì sao anh còn phải xin lỗi bọn họ, nhìn dáng vẻ bọn họ nghèo hèn như vậy, làm sao có thể mua nổi?" Vẻ mặt Lâm Hiểu không cam lòng.
"Mỗi một khách quen đều là thượng đế." Diệp Phi cúi đầu xử lý văn kiện, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn, nếu không phải vì mặt mũi của cô ta ở công ty, thì bây giờ thật sự rất muốn đuổi cô ta ra ngoài.
Lâm Hiểu thấy Diệp Phi cúi đầu xử lý công việc nghĩ đến khả năng đề cập đến có thể dính đến công việc làm ăn không muốn để cho mình quản quá nhiều, đàn ông sao? Ở bên ngoài mặt mũi là lớn nhất, nghĩ vậy vẫn không nên nói chuyện này nữa. "Hừ, em cũng không cần so đo với bọ họ, mất thân phận."
Diệp Phi vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, chỉ là trong con ngươi kia có chán ghét càng sâu, thật sự rất khó chịu với tính tình đại tiểu thư Lâm Hiểu này, nghĩ vậy không khỏi lại nhớ đến Tuyết Nhi, nghĩ đến Tuyết Nhi lúc ở nước ngoài vẫn thường xuyên đến cô nhi viện, giống như thiên sứ chăm sóc những đứa bé, Tuyết Nhi thiện lương như vậy, nếu hôm nay ở chỗ này mà nói nhất định sẽ ngắm cảnh một chút, mắt không khỏi nhìn tấm ảnh chụp chung ở trên bàn, đây là bức ảnh chụp ở nước Pháp, khi đó bọn họ thật sự rất vui vẻ.
"Phi, buổi tối chúng ta đi ăn cơm nhé." Lâm Hiểu nghĩ người đàn ông vẫn thích người phụ nữ ôn nhu, mình nên chủ động cùng Diệp phi bồi dưỡng cảm tình, dù sao hai người đính hôn lâu như vậy còn đơn độc đi ăn cơm.
"Phi" Lâm Hiểu kinh ngạc nhìn Diệp Phi đang nhìn chằm chằm thứ gì đó trên bàn, không khỏi đến gần nhìn, vừa thấy, Lâm Hiểu không khỏi lại tức giận, lại là người phụ nữ kia, lại là người phụ nữ chết tiệt kia, dựa vào cái gì cô ta đã đi rồi mà còn bất an như vậy.
"Tôi còn có rất nhiều công việc phải xử lý, cô đi đi." Diệp Phi thản nhiên nói.
"Công việc công việc, đính hôn lâu như vậy đến nay anh đều là công việc, thế sao có thời gian ở trong này nhớ cái người phụ nữ đê tiện kia, cùng em đi ăn cơm thì không có thời gian phải không? Diệp Phi, anh cho em Lâm Hiểu là cái gì, em mới đúng là vị hôn thê của anh, cái người phụ nữ đê tiện kia cái gì cũng không phải" Lâm Hiểu phẫn nộ rống lên.
"Đủ rồi, miệng cô nên sạch sẽ một chút, nơi này là công ty, mời cô tôn trọng Tuyết Nhi một chút." Diệp Phi buông văn kiện xuông, nói với Lâm Hiểu, mặc dù vẫn vẻ mặt ứng phó kia, nhưng Lâm Hiểu có thể cảm giác được lửa giận trong mắt kia.
"Thế nào, em mới nói hai câu anh đã đau lòng, cô ta không phải người phụ nữ để tiện thì là cái gì, cô ta ở nhà họ Diệp dựa vào cái gì hưởng thụ đãi ngộ của một tiểu thư, không phải gương mặt hồ ly tinh kia, chỉ biết mê hoặc anh, hừ." Lâm Hiểu khinh thường châm chọc nói.
"Đủ rồi, Lâm Hiểu, nhẫn nại của tôi là có hạn, cô không có tư cách nói Tuyết Nhi, hiện tại cút ra ngoài cho tôi." Diệp Phi rất tức giận, một câu đê tiện làm tổn thương Diệp Phi thật sâu, Lâm Hiểu là một người phụ nữ có lời nói ác độc, nghĩ đến Tuyết Nhi cũng bởi vì chịu không nổi bị nhục mạ mới đi như vậy, nhớ đến lúc Tuyết Nhi bị nhục mạ mà mình không ở bên cạnh Tuyết Nhi, Diệp Phi lại hối hận.
"Em không đi, em vì sao phải đi, Diệp Phi, em là vị hôn thê của anh, bây giờ anh bởi vì một con hồ ly tinh đuổi em đi, anh nói, anh có phải muốn cùng người phụ nữ đê tiệnkia ở cùng một chỗ, hôm nay nghe được người phụ nữ nghèo hèn với con đê tiện kia cùng tên, mới ra tay bảo vệ có phải không." Lâm Hiểu suy nghĩ tình cảm Diệp Phi đối với Tuyết Nhi, không khỏi lại nghĩ tới ở cửa hàng Diệp Phi nghe được giọng nóiTuyết Nhi kia kinh hãi cùng vui mừng trong mắt, Lâm Hiểu lại càng tức giận, ngay cả giọng nói giống nhau cũng bảo vệ như vậy, mà mình là vị hôn thê hợp pháp lại không thèm để ý, hại cô mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy.
"Lâm Hiểu, đừng quên chúng ta là làm sao đính hôn, nếu không là vì bệnh của ông cụ, chúng ta sẽ là vị hôn phu thê sao? Tôi thích Tuyết Nhi như thế nào, Tuyết Nhi ở trong lòng tôi thì bất kỳ kẻ nào đều đã không thể thay thế được, chuyện cô ở nhà họ Diệp làm thế nào đuổi Tuyết Nhi đi tôi còn chưa tính với cô, chờ tôi tìm được Tuyết Nhi, tôi sẽ tính này món nợ với cô. Còn nữa tôi không muốn lại nghe cô nói vũ nhục Tuyết Nhi, bởi vì cô không xứng" Diệp Phi lạnh lùng nói. Cảnh cáo trong mắt kia lại là mười phần.
"Anh ….Diệp Phi….anh chờ đó. Cả đời này anh không có khả năng tìm được người phụ đê tiện kia.Anh vĩnh viễn chỉ có thể là của Lâm Hiểu tôi, hừ." Lâm Hiểu hung hăng sập cửa mà đi, trong mắt chỉ có lửa giận, cùng khó có thể che dấu độc ác, Lăng Phỉ Tuyết phải không? Vốn định bỏ qua cho cô, không ngờ lực ảnh hưởng của cô lớn như vậy, vậy đừng trách tôi vô tình, Diệp Phi, anh nhất định là củaLâm Hiểu tôi.
Diệp Phi nhìn Lâm Hiểu sập cửa mà đi, trong mắt một mảnh khói mù, Tuyết Nhi, em bị ủy khuất thế nào a? Vì sao không thể nói với anh Phi mà đã đi? Cuối cùng em ở đâu, Diệp Phi lại lâm vào trong nỗi nhớ.