Võ Tướng Cướp Cô Dâu
Chương 8
Mùi thơm của điểm tâm phiêu tán trong không gian, Trầm Lâu Đậu bưng bát cơm trong tay, đứng ngồi không yên, cặp mắt tựa lưu thủy không ngừng liếc sang trái rồi nhìn sang phải, nuốt nuốt nước miếng, thật khó ăn tiếp mà!
Sáng sớm sau khi rời giường, hạ nhân trong phủ đã lập tức đưa nàng đến thiện phòng (phòng ăn). Vừa bước vào phòng, nàng liền trông thấy Uất Trì Tú, đồng thời cũng thấy một vị nam nhân trung niên uy nghiêm, oai vệ ngồi ở gần đó. Dùng đầu ngón chân cũng nhìn ra được, người này nhất định là phụ thân của hắn !
Bằng không, tại sao mới sáng tinh mơ đã chễm chệ đến ngồi tại bàn ăn của Uất Trì gia?
Chậm rãi tiến tới gần, Trầm Lâu Đậu khom người định bụng thỉnh an, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Uất Trì Tú đã thừa dịp giới thiệu vị lão nhân ấy với nàng. Nàng đoán thật không sai, người kia đúng là cha của tướng quân. Đợi nàng lễ phép thỉnh an xong, ba người mới cùng nhau ngồi xuống dùng bữa.
Tịch gian, không biết có phải ảo giác hay không mà Trầm Lâu Đậu cứ luôn lờ mờ cảm thấy Uất Trì lão gia thường xuyên nhìn chằm chằm vào mình. Lòng bất an không thôi, ngẫm đi ngẫm lại, có phải nàng đã làm điều gì thất lễ không nhỉ? Là xiêm y nàng đang mặc chưa chỉnh tề hay tóc nàng không được vấn lên cẩn thận?
Quả thực ở thời này, đa phần các cô nương chốn kinh kỳ đều có thói quen vấn tóc lên cao. Nhưng vốn không thích cái cảm giác trụi lủi sau gáy ấy, nàng chỉ buộc thành vài lọn đơn giản rồi ưu nhã buông lỏng sau lưng.
Trầm Lâu Đậu miên man suy nghĩ, đôi mắt mở to đầy nghi hoặc không ngừng xem xét quần áo cùng giầy của mình, thậm chí còn nhân lúc mọi người không để ý len lén đưa tay sờ sờ tóc, mày liễu thanh tú khẽ nhướng lên.
“Trầm cô nương?” Cử chỉ kỳ dị cùa nàng khiến Uất Trì Tú ngây ngẩn quan sát.
Nâng mi nhìn, thấy cặp mắt đen lay láy của người đối diện lộ vẻ lo lắng, lòng Trầm Lâu Đậu bất giác dâng lên cảm giác ấm áp, dịu ngọt! Một thứ tình cảm khác lạ trỗi dậy, cứ quẩn quanh, vương vấn chiếm lấy tâm trí nàng.
“Trầm cô nương, cô nương không khoẻ ư?”
“Ta không sao.” Trầm Lâu Đậu thoáng ngượng ngùng cúi đầu , e lệ tránh đi ánh mắt hắn. Nhanh chóng rụt bả vai, nàng thừa nhận, nàng không thể đáp lại ánh nhìn của người đang chú mục ngắm mình kia.
Cơ thể Uất Trì Tú khẽ chấn động, bạc môi cong lên,“Ăn nhiều một chút, nàng đang bệnh đấy !” Hắn vờ như vô tình ngoái đầu lại lườm cha hắn một cái.
Thấy mối nguy hiểm gần kề, Uất Trì lão gia lập tức cúi xuống ăn cháo, tỉnh bơ, điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Bình thản, ung dung gắp rau, lão nhân gia tuyệt nhiên không để tâm đến hành vi cảnh cáo vừa rồi của con mình.
“Đã tốt hơn nhiều rồi! Tướng quân đại nhân, mấy ngày nay thật làm phiền đến ngài, hay là cứ để ta trở lại tửu lâu cho tiện.”
Nàng cảm thấy không khí nơi này thực quỷ dị, thái độ của tướng quân và Uất Trì lão gia dường như không giống với những phụ tử thông thường cho lắm?
" Trở về tửu lâu? Một cô nương gia giáo dám trụ tại tửu lâu? Uất Trì phủ này thừa đủ rộng rãi để dung thêm một người, ngươi cứ ở đây!” Uất Trì lão gia đột nhiên nói, ngữ khí thập phần bá đạo, trực tiếp giúp nàng quyết định.
Mới vừa rồi đăm chiêu xem xét nàng, lão hiển nhiên thấy được, nha đầu kia mi thanh mục tú, khí chất thần vận hao hao giống nương của Tú nhi, tuy rằng thân hình hơi gầy yếu một chút, nhưng nếu đặt nàng đứng cạnh nhi tử thì trông lại xứng đôi vừa lứa. Nha đầu ấy nói không chừng có thể là niềm hi vọng duy nhất của lão, giúp lão thỏa mãn ước mong được ôm tôn tử của mình. Vậy nên dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, lão kiên quyết sẽ không để nàng chạy thoát khỏi Uất Trì phủ, nhất định phải lưu nàng lại!
“......” Trầm Lâu Đậu không trả lời, chỉ ngậm ngùi lộ ra nụ cười cứng ngắc. Mắt to chớp chớp, nàng quay đầu nhìn về phía Uất Trì Tú, kỳ vọng hắn có thể giúp nàng giải quyết vấn đề.
“Cha, việc đó hình như không được ổn?” Uất Trì Tú thản nhiên nói, con ngươi đen lấp lánh chuyển động, tinh tế liếc nhìn phụ thân.
Uất Trì lão gia dò xét theo dõi hắn, ngập ngừng một chút,“Nào có gì không ổn? Trầm cô nương dù gì cũng là khách, mời khách ở lại nhà chơi vài bữa cũng đâu phải chuyện lạ lẫm gì?” Giọng thì ra vẻ rất khí khái, nhưng mỗi lần nói xong một câu, lão liền lấm lét xem qua sắc mặt con mình.
Uất Trì Tú cười thầm trong bụng, mặc kệ không đáp lời.
“Dù sao phủ chúng ta cũng lớn như vậy, lại còn nhiều phòng trống, mặt khác, ở tại phủ nhà tuyệt đối an toàn hơn so với việc trọ tại tửu lâu, ngươi thấy ta nói có đúng không, Tiểu Đậu Tử?” Uất Trì lão gia chuyển hướng sang Trầm Lâu Đậu, thân mật gọi tên nàng. Tiên hạ thủ vi cường, nha đầu kia thoạt nhìn rất mẫn tuệ, lão thật ưng mắt a!
Tiểu Đậu Tử? Trầm Lâu Đậu dở khóc dở cười, chưa từng có ai kêu nàng như vậy cả.
“Nhưng ......” Nếu ở lại đây, nàng sợ sẽ mang đến những điều phiền phức cho Uất Trì phủ.
Có hi vọng! Ngay lập tức chớp lấy thời cơ :
“Cứ quyết như vậy đi! Lát nữa hãy đem hành lý dọn tới chỗ này.” Uất Trì lão gia hớn hở mặt mày kết luận, biểu tình nghiêm túc rốt cuộc cũng không cánh mà bay. Không cần giương mắt tiễn con đi làm hòa thượng, lão vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa thì bật phắt dậy mà múa may quay cuồng!
Rơm rớm nước mắt, lão nhân gia thập phần cảm kích nhìn Tiểu Đậu Tử. Dưỡng dục con từ nhỏ đến lớn, lão chưa thấy Tú nhi gần gũi nữ sắc bao giờ. Trước đây, do lão có quá ít thời gian làm bạn bên con nên rất nhiều chuyện mãi đến sau này khi nghe Vân di kể lại lão mới biết được.
Uất Trì lão gia cảm khái ngắm đứa con trai, rồi thỏa mãn cúi đầu húp mấy thìa cháo hoa. Tú nhi không thích tới gần các nữ hài tử, thậm chí có thể nói là chán ghét, nguyên nhân chính là...... con trai của lão quả thực vô cùng anh tuấn!
Bất kể là từ thuở bé hay đến tận khi trưởng thành, nhi tử lúc nào trông cũng thật thanh tú, đáng yêu! Danh môn đệ tử bái sư tại học đường của lão phần đông đều có vài điểm tương đồng, huống hồ từ ngày Đường Phong mở cửa, nữ tử đến tham gia cũng không hề ít. Vậy nên ngay từ nhỏ, Tú nhi đã phải chịu đựng đủ mọi sự tàn phá, hành hạ của các cô nương. Chỉ cần thoáng thấy bóng dáng Tú nhi thôi là y như rằng mắt trước mắt sau tất cả mọi người đã được chứng kiến cảnh các nàng chạy lại quấn quít lấy hắn, thủ đoạn lấy lòng nào cũng không bỏ qua, chiêu bài xoắn xuýt nào cũng được lôi ra sử dụng triệt để
Đến khi lớn hơn một chút, con trai lão nổi bật với tướng mạo đường đường, phong tư xuất chúng, lại là nhất biểu nhân tài * khiến người người phải lưu tâm, chú trọng. Bước sang tuổi trưởng thành, ngay cả việc nữ tử thoát y trốn trên giường ngủ chờ hắn cũng không phải chuyện hiếm lạ, những điều đó khiến Tú nhi cảm thấy vô cùng phiền hà, bực bội! Thành ra sau này mỗi lần đối diện với nữ nhân, Tú nhi đều sinh ra tâm ý chán ghét, hạn chế tiếp xúc. Tuy thái độ của con luôn tỏ ra bình thường, nhưng là người làm cha, lão đương nhiên có thể thấu hiểu.
* Nhất biểu nhân tài: nhân tài số 1 ^^!!!
Chẳng qua thấy hảo bằng hữu của con là Diệu Văn đã thành thân, mà lão cũng có tư tâm muốn ôm cháu, vậy nên lão nhất quyết sẽ không dễ dàng để con mình tùy ý uổng phí nhân duyên! Vì nguyên cớ ấy, lão không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhằm tìm kiếm biện pháp giúp con chắp mối tơ hồng. Tỉ như, lão treo đầy những bức họa khuê nữ của các vương công đại thần trong phòng nhi tử, chỉ đến khi con lão nổi cơn thịnh nộ, hành động khoa trương kì quặc đó mới chịu mới biến mất.
Uất Trì Tú quan sát kỹ biểu tình trên mặt Trầm Lâu Đậu. Thấy nàng nhìn về hướng nha hoàn của mình bằng ánh mắt bất an, hắn liền mở miệng : “ Hay là để ta đi cùng cô nương ? ” Uất Trì Tú hi vọng có thể tiếp cận nàng.
Hắn thực sự nhận thức rõ, tình cảm mà hắn dành cho nàng không chỉ đơn thuần như đối với những người khác. Mỗi lần trông thấy nụ cười của nàng, ngực hắn chợt nổi lên cảm giác xốn xang lạ thường.
“Đúng vậy, Tú nhi, con cùng Tiểu Đậu Tử quay lại tửu lâu thu thập hành lý đi.” Uất Trì lão gia hùa theo, thái độ giống hệt nhi tử của lão, thậm chí còn không biết chính mình đã nói những gì.
Nguyên là đang phiền não xem có nên đáp ứng chuyện này hay không, Trầm Lâu Đậu bất ngờ mở to mắt. Nàng mới vừa nghe thấy Uất Trì lão gia kêu tướng quân là gì nhỉ? Cố nén lại sự ngạc nhiên, nàng hướng ánh nhìn của mình về phía Uất Trì Tú. Không nghĩ tới việc cha hắn lại gọi hắn như vậy ...... Tú nhi? Tú nhi nha? Ha ha ha, Tú nhi, Tú nhi, Tú nhi...... Ha ha! (LL: hờ hờ hờ.....!!!!)
Trầm Lâu Đậu rốt cuộc phì cười, duyên dáng đưa tay lên che miệng. Ai ngờ được một đại nam nhân ngang tàng, khí khái đến thế lại cư nhiên có nhũ danh giống hệt nữ nhân?
Tuấn mi giương lên,“Cha.” Hắn húng hắng giọng. Ngữ khí hơi trầm, khuôn mặt nhã nhặn lộ ra vẻ tức giận. Đã nói với cha bao nhiêu lần, đừng gọi hắn là Tú nhi, tại sao mãi mà người vẫn chưa sửa được?