Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nghe xong, cùng nhìn về phía Trần lão.
Trần lão đi tới trước cửa nhà, xoay người lại hìn bọn ọ nói: "Vàođây......"
Hàn ăn Hạo à Hạ Tuyết ghe thấy, đành phải đáp lời, uông taygười yêu ủa mình, au đó cùng hau đi vào rong phòng hách, đi ào trong hòng Trần ão.
Daniel à Tần Thư ôi cùng ất cả ọi người rong sân ình tĩnh, hờ đợi.
Vẻ ặt của àn Văn Hạo à Hạ Tuyết ình tĩnh, ạnh nhạt đi vào phòng, hấy hôm ay Trần ão giống hư một rưởng bối, gồi trên hế bành gần giá sách nhìn mình, ánh mắt bọn họ cùng lóe lên, rồi cúi đầu......
Trần lão nhìn hai đứa bé trầm mặc như vậy, ông cười khẽ một tiếng, có chút cảm khái nói: "Dường như lúc các cháu vừa tới nơi này..... rất vui vẻ?"
Bọn họ không lên tiếng, lại nhìn Trần lão.
Trần lão nhìn bọn họ như vậy, cũng chỉ mỉm cười, nói: "Tại sao mặc vào quần áo sang trọng, cũng đã quên mất vui vẻ rồi? Chuyện thế trên đời này, không nặng nề đến như thế, đừng cảmthấy đã trải qua gió to sóng lớn gì...... lúc người bạn già của ông còn sống, hay bà ấy đã rời xa ông thì ông cũng vui vẻ...... Các cháu còn chưa biết nổi khổ chia ly, tự nhiên không hiểuđược mùi vị đó, tháng ngày chồng chất, trằn trọc chịu đựng, ngày mai có xảy ra chuyện gì, cũng không thể biết trước, trước mắt các cháu có thể làm, chính là tự chăm sóc tốt cho mình......"
Hàn Văn Hạo nhìn Trần lão.
Hạ Tuyết cũng nhìn Trần lão.