"Chú muốn ngủ với tôi, vậy chú chuẩn bị chỗ ngủ đi?" Hàn VănHạo nhìn em trai hỏi.
Lúc này, Hàn ăn Vũ mới hớ tới, anh trai phải gủ cùng hị dâu, ắn nhìn ộ dáng ủy khuất iống như iểu tức hụ của ần Thư ôi, hắn ật cười, ói: "Thật in lỗi, hị dâu, ôi quên ất, chị ũng không iết, khi òn bé, tôi hát gan, hích nửa đêm gõ ửa phòng anh cả, au đó leo ên giường anh cả! ôi muốn anh cả bảo ệ tôi!"
Mọi gười vừa ghe hắn ói, cũng hông nhịn được cười, ạ Tuyết ũng không hịn được, ười một tiếng, thấy hai mắt nóng rực của HànVăn Hạo phía đối diện đang gắt gao nhìn cô, trong lòng của côcăng thẳng, nhẹ cúi đầu.
Tần Thư Lôi tò mò nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi: "Tại sao chú không tìm em trai làm bạn?"
"Tôi mới không cần!! Hắn không phải là người!! Từ nhỏ đến lớn, đều giống như đầu gỗ, hơn nữa lúc tôi sợ hãi, hắn còn nóichuyện ma với tôi...... không giống nhau anh cả, anh cả sẽ ôm tôi ngủ!" Hàn Văn Vũ không biết xấu hổ, cười nói: "Chị dâu, chịcũng không biết, ngủ cùng anh cả an toàn và thoải mái nhất......"
Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, nhớ tới đêm qua ngủ chung,tựa vào trong ngực của hắn, cảm nhận nhiệt độ trong người hắn, nhịp tim của hắn, hơi thở của hắn, ánh mắt cô có chút xốc xếch,chớp một cái......
Hàn Văn Hạo không nhịn được, nhìn Hạ Tuyết......