Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 30: Hoảng sợ


Chương trước Chương tiếp

Duy Nhất đứng giữa cánh đồng nhìn biển hoa trải rộng, khóe miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn; lúc này đây, trên căn bản ruộng hoa là nơi quen thuộc với cô, mấy ngày nữa hoa có thể vận chuyển đến những nơi khác, từ đó hoa tha hồ khoe sắc. Chỉ là. . . . . . hôm nay người kia tới nơi này làm cái gì?

Nghĩ đến sáng hôm nay, hai người đàn ông kia tới, nụ cười của cô liền biến mất. Tới đây hơn hai năm rồi, cho tới bây giờ cũng không có gặp ông ta lui tới, cô còn tưởng rằng ông vĩnh viễn cũng sẽ không tới nơi này, hoặc là đã quên lãng nơi này, như vậy cô có thể vĩnh viễn ở chỗ này, tuân thủ lời hứa với mẹ. Không ngờ, hôm nay ông ta lại xuất hiện. Nghe giọng điệu của ông hình như là muốn bán ruộng hoa đi, vậy phải làm sao bây giờ?

Trước kia cô cũng nghĩ tới, chờ cô có tiền, liền mua nơi này, nhưng bây giờ cô căn bản cũng không có nhiều tiền như vậy.

- hAizzzzz! - Duy Nhất thở ra một hơi, cau mày nhìn những đóa hoa bên dưới.

Cô không muốn đi làm phiền người khác, nhưng lấy năng lực của mình thì làm gì có nhiều tiền như thế.

- Nơi này có một người tên là Duy Nhất phải không? Nếu như có thì tự ra đây. - Đang lúc Duy Nhất mặt ủ mày chau, liền nghe một giọng nói ở xa xa truyền tới, trong lời nói là sự khinh thường rất rõ ràng.

Cả ruộng hoa hơn vài kí lô mét, tất cả công nhân đều nghe thấy âm thanh kia, không nhịn được cũng cau mày, không để ý đến cái người không hề lễ phép kia, họ tiếp tục công việc. Duy Nhất nhìn nơi phát ra giọng nói đó, chỉ thấy trên đường nhỏ có một người đàn ông trung niên đang tìm khắp chung quanh, cố bước thận trọng vì không muốn giẫm lên bùn đất, giống như bùn đất này là thứ hôi thối bẩn thủi vậy.

- Chuyện gì? - Duy nhất đạp xốp bùn đất, đi từ trong ruộng hoa ra, đứng trước mặt người kia hỏi.

- Cô tên là Duy Nhất? - Người nọ hạ tầm mắt nhìn xuống đôi chân đầy bùn đất và mồ hôi của Duy Nhất, cau mày hỏi.

- Đúng, nơi này chỉ có tôi tên là Duy Nhất, xin hỏi, có chuyện gì không?

- À, đi theo tôi. - Người nọ cũng không nói gọi cô vì chuyện gì, quay đầu lại, nói một câu ra lệnh như thể chỉ cần một câu nói của ông thì người khác liền phải nghe lời ông vậy.

Duy Nhất nhìn bóng lưng của ông ta, cũng không thèm đi theo, xoay người đi ngược lại vào ruộng hoa.

- Này, Cô qua đây, đang làm gì vậy? - Người nọ đi tới bên cạnh xe phát hiện Duy Nhất không có đi theo mình, vừa quay đầu lại thấy cô đã trở về chỗ kia vì vậy hô to.

- Thứ nhất, ông không có nói ông là ai. Thứ hai, ông không có nói tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì. Thứ ba, ông không có nói muốn dẫn tôi đi đâu. Cho nên, tôi cho là, tôi không cần thiết đi cùng ông, cũng sẽ không đi cũng ông. - Duy Nhất quay đầu lại mỉm cười nói.

- Cô. . . . . . , là giám đốc Hách muốn gặp cô, nếu như không muốn bị giết, lập tức đi theo tôi, tôi không có thời gian đứng đây đôi co với cô. - Người kia đè xuống lửa giận trong lòng, nói. Đây là lần đầu tiên ông bị một con nhỏ hỏi ngược lại, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Duy Nhất nghe lời nói kia có chút bất ngờ. Ông ta? Ông ta tìm cô làm gì? Chẳng lẽ ông ta nhận ra cô rồi hả? Có nên đi không? nếu ông ta đã nhận ra mình, không phải nên lập tức đuổi cô đi sao? Thế nào ngược lại muốn gặp cô đây? cô nên làm sao?

- Còn không đi mau. - Người kia nhìn Duy Nhất đang ngây ngẩn, có chút không nhịn được.

Duy Nhất trầm mặc một hồi, đi ra khỏi ruộng hoa đi tới bên cạnh xe.

Tốt hay xấu liền nghe theo số mạng, coi như hôm nay cô không đi, mà ông ta đã muốn gặp cô, cô là không tránh khỏi.

- Cô lau bùn đất trên giày sạch sẽ trước đi. - Đang lúc Duy Nhất mở cửa xe vừa định lên xe, liền nghe người kia không khách khí nói.

Duy Nhất cúi đầu nhìn đôi giày đầy bùn đất của mình, khẽ cười một tiếng. Ngẩng đầu nói với người kia.

- Nếu như muốn đi, chúng ta cứ như vậy đi, nếu như không muốn cho tôi đi, vậy tôi bây giờ lập tức trở về ruộng hoa, tôi còn nhiều công việc phải làm nữa, không rãnh làm những chuyện nhàm chán này.

- Cô. . . . . . , được, nhanh lên xe. - Người nọ liếc mắt nhìn dáng vẻ kiên định của Duy Nhất, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, chưa từng thấy qua người nào cao ngạo như thế cả.

Duy Nhất cười cười không hề nói gì nữa, thẳng đi vào xe. Người kia vừa ngồi lên xe liền khởi động xe chạy đi, vội vàng chạy, vội đi, giống như là đang muốn đánh cuộc mạng sống vậy.

Đến lúc xe dừng lại, Duy Nhất ngồi trên xe nhìn ra cửa chính liền mất hồn. Nơi này. . . . . cô đã từng có chín năm ở đây, nhưng bây giờ sao nơi này trở nên xa lạ như vậy.

- Mau xuống xe đi. – Người chở cô đến đây, thấy cô ngồi trên xe nhìn cửa chính ngẩn người, giọng nói tức giận cùng nạt nộ.

Duy Nhất không để ý đến giọng điệu của ông ta, mở cửa xe đi xuống, từ từ đi vào trong.

Trong trí nhớ của cô trước sân có một cây đại thụ, đã sớm không biết nơi đâu, hoa cỏ đầy sân cũng không có bóng dáng, nơi đó biến thành một tòa biệt thự lớn, cùng vài ba ghế ngồi.

Nhìn những thứ ghế ngồi kia, Duy Nhất nhíu mày một cái, lại đi về phía trước.

Không có gõ cửa, cô đẩy cửa đi vào, khi thấy cảnh tượng bên trong, lông mày cô nhíu sâu hơn, nơi này đã không còn bất cứ vật dụng ngày cũ nào, tất cả đều thay đổi.

Vốn tưởng rằng, tiến vào lần nữa, cô nhất định sẽ kích động không thôi. Lại không nghĩ rằng, trong lòng của cô lại có thể bình tĩnh như nước.

- Mày là ai? Thế nào đi vào đây. Mày xem, mày dơ bẩn như thế, mau cút đi ra ngoài. - Duy Nhất đi vào cửa chưa được mấy bước, liền nghe đến một giọng nói kinh bỉ truyền đến bên tai.

Duy Nhất nhìn cô gái xinh đẹp đang lắc mông đi qua đi lại, không thèm để ý đến cô ta, tiếp tục đi.

Chủ nhân của nơi này vốn là cô, cô gái này tại sao lại ra lệnh cho cô? Tu hú chiếm tổ chim, khách khứa tự nhiên lên làm chủ.

- Tao nói mày mau đi ra ngoài, mày không nghe thấy sao? Cút. . . . . . - Hách Mị Nhi thấy Duy Nhất không để ý tới cô, ngược lại còn tiếp tục đi, lửa giận trong nháy mắt vọt tới ngực, mấy bước đi tới trước mặt Duy Nhất, đưa tay liền hướng mặt của cô vung lên. Lại không biết thế nào, tay của cô không thể dơ lên, người không có đụng tới, chính cô tự nhiên ngã cái bịch xuống đất.

Hách Mị Nhi không dám tin mình đang nằm trên mặt đất, sửng sốt nửa ngày, thấy Duy Nhất không hề lo lắng bước chân thong thả quan sát khắp căn phòng, giận dễ sợ, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ không người nào dám đối với cô như thế, con nhỏ đó là ai mà lại dám. . . .

- Mày đứng lại đó cho tao. - Hách Mị Nhi cho là mình mới vừa rồi chỉ là một lúc sơ suất, lập tức từ dưới đất bò dậy, hướng Duy Nhất chạy tới, chuẩn bị đem cô đẩy xuống trên đất, nhưng không nghĩ vừa tới bên cạnh Duy Nhất, khi đôi tay sắp đụng vào bả vai Duy Nhất, đột nhiên Duy Nhất vọt đến bên cạnh cô, Hách Mị Nhi không ngờ “bành” một tiếng cô liền đụng vào bờ tường, người trước mắt toát ra một cỗ khí lạnh.

Hách Mị Nhi quay đầu lại, đã xác định mới vừa rồi căn bản không phải ngoài ý muốn, cô ta làm cho cô ngã nhào, không thể giở trò quỷ với người này.

- Ba mẹ, mau ra đây, có người khi dễ con. - Hách Mị Nhi biết mình không phải đối thủ của Duy Nhất, lập tức hướng về phía cầu thang hô to, còn chạy đến cửa bên, khóa trái cửa, chỉ sợ Duy Nhất chạy thoát.

- Người nào? Ai dám khi dễ con gái bảo bối của tôi. – Đang nằm ở phòng ngủ trên lầu, nghe được tiếng la thất thanh của con gái, vợ chồng giám đốc Hách Thị liền chạy ra.

- Chính là con nhỏ này? - Hách Mị Nhi chỉ vào Duy Nhất đứng trong đại sảnh, căm hận nói.

- Mày. . . . . . - Hách Chấn Tân đứng trên lầu nhìn Duy Nhất, tâm đập loạn, nói đúng là không nói được lời nào.

- Nhiều năm như vậy không thấy, không ngờ mày chính là đứa không ai nuôi dạy. - Trương Mỹ Lệ liếc mắt nhìn người chồng đang ngây ngốc, thử nói. Nếu như lầu dưới không phải là đứa bé năm đó, cô nhất định sẽ không có biểu hiện như vậy.

- Tới tìm tôi có chuyện gì sao? - Duy nhất không để ý đến trong lời châm chọc của bà ta, chỉ là ngẩng đầu nhìn hai người trên lầu nhàn nhạt hỏi. Cô không có cần thiết phủ nhận, sớm muộn có một ngày, bọn họ cũng biết sự tồn tại của cô .

Trương Mỹ Lệ nghe được lời nói của Duy Nhất, tâm buông lỏng quay đầu lại hướng về chồng mình cười hội ý, lại quay đầu nhìn về người lầu dưới, khẽ mở môi đỏ mọng nói.

- Tao muốn mày kết hôn.

- Kết hôn? - Duy Nhất nhíu mày, cười nhạo một tiếng, quay đầu lại hỏi.

Thật là buồn cười, bà ta có tư cách gì ra lệnh cô, còn có quyền bắt cô lập gia đình nữa?

- Này, không cho phép mày đi, mày có nghe lời tao nói không, mày có nghe không? - Trương Mỹ Lệ thấy Duy Nhất xoay người muồn rời đi, lập tức chạy xuống lầu, đi tới trước mặt cô cao giọng nói.

- Bà có quan hệ như thế nào với tôi? - Duy Nhất đi về phía trước một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Mỹ Lệ, nói. Thật đúng là chưa từng thấy qua người nào vô lý và dây dưa như vậy.

- Tao. . . . . . - Trương Mỹ Lệ bị ánh mắt lạnh lẽo của Duy Nhất làm cho sợ hết hồn, không nhịn được lùi về đằng sau một bước.

- Tại sao bà lại không để cho tôi đi?

Duy Nhất tiếp tục tiến lên một bước, Trương Mỹ Lệ theo bản năng lại lùi về phía sau một bước.

- Bà lại dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi lập gia đình?

Duy nhất lại tiến lên phía trước một bước, nhỏ giọng hỏi làm cho Trương Mỹ Lệ cả người lạnh lẽo, giống như bị rơi vào hầm nước đá vậy, mà người trước mắt giống như bước ra từ trong Địa ngục, tới đây giả làm Thiên sứ để lấy mạng của bà. Khiến cho bà không khỏi hoảng sợ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...