Vô Thường

Chương 148: Tới đây để ca ca đánh một trận (thượng)


Chương trước Chương tiếp

Thanh âm rất rõ ràng, nghe ra thì đúng là âm thanh của một nữ nhân đang nức nở, âm thanh đứt quãng truyên tới, hơn nữa nữ nhân này cũng không quá lớn tuổi, thanh âm giống như là giọng của trẻ con.

Thời điểm một thân ảnh gầy vô cùng xuất hiện trước mặt mình, Đường Phong vội vàng ngừng lại, thu liễm tâm thần, chậm chạp và cảnh giác tiến về phía thân ảnh.

Thân ảnh này tuyệt đối là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một tiểu cô nương. Cô bé ngồi chồm hổm một chỗ, hai tay khoác lên đầu gối, càng ngày càng nức nỡ, giống như vừa phải chịu đựng ủy khuất vô cùng lớn.

Tiểu cô nương này mặc một bộ cung trang màu xanh nhạt, mái tóc dài đen bóng phía sau lưng xõa trên mặt đất, thoạt nhìn bộ dáng rất bất lực và cô đơn.

Lúc Đường Phong tiến tới gần, tiểu cô nương này đột nhiên ngừng khóc ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn xung quanh.

Khi nàng ngẩng đầu lên, Đường Phong không khỏi hít một hơi lãnh khí.

Tiểu cô nương này còn khả ái hơn cả Tiểu Manh Manh, khả ái đến mức tạo cho người ta một cảm giác không thật, hai nha đầu đều sinh ra đã phấn điêu ngọc mài làm cho người ta vừa nhìn đã muốn vuốt ve yêu thương. Nhưng Tiểu Manh Manh thật sự tồn tại, còn tiểu cô nương này lại tạo cho người ta một cảm giác mờ mờ ảo ảo.

Cùng có thể nói, một tiểu cô nương như vậy vốn không thể xuất hiện ở trên đời. Nếu như nàng thật sự xuất hiện ngoài đời thì truyền thuyết sẽ trở thành sự thật, dù cho dùng tất cả từ ngữ hoa lệ cũng không thể miêu tả được nàng, thậm chí, dùng những từ ngữ đó miêu tả nàng thật đúng là làm nhục nàng!

Nàng áp chế bả vai đang run rẩy của mình xuống, nhưng thỉnh thoảng bờ vai nàng vẫn run lên một cái, nàng vươn đôi tay có chút mập mạp của trẻ con dụi dụi đôi mắt ngập nước của mình, cử chỉ vô cùng ưu nhã, sau đó nàng lại xoa xoa gương mặt của mình, chớp đôi lông mi thật dài, chạm rãi đứng lên.

Mặc dù tuổi nàng không lớn nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác băng thanh ngọc khiết.

Đường Phong xuất hiện làm cho nàng cảnh giác, tâm thần dù sao cũng không phải là thật thể cho nên hắn cũng là vô hình. Tiểu cô nương cũng chẳng có hành động gì khác thường, chẳng qua nàng chi đứng một chỗ, nhìn xung quanh vài vòng, sau đó chậm rãi dừng tầm mắt ở vị trí tâm thần của Đường Phong.

chỉ có nơi đó mới tạo cho nàng một cảm giác bất đồng, dường như nơi đó đang có một đôi mắt đang nhìn nàng, làm cho nàng hoảng sợ, kinh hoảng, tâm thần bất an.

Nàng chau mày, lại nắt đầu khóc nức nở, khuôn mặt trở nên trắng bệch, yếu ớt mở miệng hỏi:

- Có ai không?

Thanh âm này rất vang vọng, kỳ ảo, nhất là tại nơi không có bất kỳ một vật gì như thế này lại càng thêm vang vọng. Thanh âm của nàng khác với giọng của Tiểu Manh Manh, thanh âm của nàng lộ ra vẻ mềm yếu vô cùng, làm cho người ta nảy sinh ý muốn bảo hộ chủ nhân của giọng nói ấy.

Đường Phong chưa trả lời nàng mà một mực quan sát nàng, quan sát rất cẩn thận.

ở một nơi quỷ dị như thế này lại xuất hiện một cô gái bé nhỏ, dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có gì đó không phù hợp. Mặc dù Đường Phong cảm thấy nàng không nguy hiểm, nhưng cẩn thận vẫn hơn, đối với những thứ không hiểu, không biết, cảnh giác tuyệt đối là một việc không sai lầm.

Rất nhiều cao thủ chính vì không cảnh giác nên mới lật thuyền trong mương, giống như Diệp Trầm Thu vậy.

- ngươi đang ở đây đúng không?

Sau một lúc lâu, cô bé lại mở miệng hỏi một lần, mà lần này nàng lại càng thêm sợ hãi, từng giọt nước mắt to như hạt đậu theo gương mặt xinh xắn chảy xuống, nàng đưa tay gạt đi một giọt, lại có một giọt chảy xuống, dù có lau bao nhiêu lần, nước mắt cũng không ngừng được.

- Ta biết ngươi đang ở đó!

Cô bé nghẹn ngào

- Mặc dù ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi hãy rời khỏi đây đi, nơi này rất nguy hiểm!

Vừa nghe được lời này, Đường Phong cảnh giác hơn rất nhiều, hắn cảm ứng bốn phía, cố gắng tìm ra sự nguy hiểm mà cô bé vừa nói. Nhưng làm cho hắn thất vọng, chung quanh không hề có bất kỳ dị trạng gì.

Cô bé thất kinh nhìn bốn phía, giậm chân nói:

- Sao ngươi còn không đi? Nếu như ngươi bị nó phát hiện, ngươi muốn đi cũng không được nữa đâu.

Nghe vậy, Đường Phong cất giọng hỏi:

- Nó là ai?

Tâm thần của Đường Phong truyền tới những lời này làm cô bé sợ hết hồn, nàng nhẹ vỗ vỗ lồng ngực mình, ngưng mắt nhìn về phía trước thật lâu, sau đó đáp:

- Nó là linh thú thủ bộ Thần Binh, là một linh hồn linh thú vô hung tàn, vô cùng cường đại, nếu như ngươi bị nó phát hiện, chắc chắn nó sẽ ăn ngươi.

Thủ hộ linh thú? Lần đầu tiên Đường Phong nghe được chuyện này, hắn suy nghĩ một chút, mấy ngày trước ở Khúc Đình Sơn, lúc Viêm Nhật Kiếm và Thất Thải thần binh tranh đấu xuất hiện ảo ảnh Hỏa Phượng, chẳng lẽ Hỏa Phượng chính là linh thú thủ hộ của Viêm Nhật Kiếm?

- Vậy ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây?

Đường Phong tiếp tục hỏi

- Ta cũng không biết ta là ai, sau khi ta tỉnh lại đã thấy mình đang ở chỗ này rồi, đã rất nhiều năm rồi. Trước kia cũng có mấy người tới nơi này, nhưng cũng bị linh thú thủ hộ ăn thịt.

- ngươi nhớ tên của mình chứ?

- Linh Khiếp Nhan!

Cô bé gật đầu nhẹ giọng đáp, đã không còn sợ hãi như lúc trước nhưng vẫn còn một chút sợ hãi.

không thể phủ nhận, cái tên này đúng là cái tên hay nhất mà Đường Phong từng nghe, hơn nữa cũng chỉ có cái tên hay như vậy mới xứng với nàng.

- ngươi mau đi đi! Nếu không sẽ không kịp nữa!

Cô bé mở miệng thúc giục.

Đường Phong không khỏi động lòng trắc ẩn, hỏi:

- ngươi có muốn ra khỏi nơi này không?

Linh Khiếp Nhan sửng sốt, nàng không nghĩ tới Đường Phong lại hỏi vấn đề này, nàng suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu nói:

- Ta muốn, nhưng là.. ..bên ngoài có một cánh cửa lớn, ta không mở được cánh cửa ấy!

- Điều này ngươi không cần lo lắng, ta đã phá vỡ cánh cửa đó rồi, nếu không ta làm sao có thể vào được?

- cũng đúng!

Hai tròng mắt của Linh Khiếp Nhan tỏa sáng, nàng vội vàng nói:

- Vậy chúng ta nhanh đi ra ngoài!

Đường Phong khống chế tâm thần, lấy bản thể làm hình mẫu đắp nặn ra một thân ảnh, từ từ xuất hiện trước mặt Linh Khiếp Nhan.

chỉ có bên trong một thế giới thuần túy tạo thành bằng lực lượng thần bí như thế này tâm thần mới có thể cụ thể hóa.

Bất quá trạng thái này tiêu hao lực lượng tinh thần rất lớn, duy trì lâu thì càng lâu thì tinh thần càng mệt nhọc, cho nên trước kia Đường Phong giúp Tiểu Bạch Lại giải độc cũng không cụ thể hóa tinh thần, hơn nữa lúc đó hắn cũng không thể làm được.

Thân ảnh Đường Phong vừa xuất hiện, hai mắt Linh Khiếp Nhan sang ngời, tròng mắt vốn đen láy lại xuất hiện một tia sáng tử sắc yêu dị. Bất quá tia sáng này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, cho dù Đường Phong ở gần cũng không thể phát hiện được.

- Đại ca, huynh thật xinh đẹp!

Linh Khiếp Nhan nói ra một lời tán dương tự đáy lòng.

Nụ cười trên mặt Đường Phong cứng ngắc lại, hắn bất đắc dĩ gật gật đầu, lời vừa rồi của nàng thật giống Tiểu Manh Manh, nhưng nàng xưng hô lại dễ nghe hơn nhiều.

- Đi, ta dẫn ngươi ra ngoài.

Đường Phong đưa bàn tay to ra trước mặt nàng.

Linh Khiếp Nhan bước tới, đặt bàn tay nhỏ bé của nàng vào trong lòng bàn tay của Đường Phong. Cùng lúc đó, khóe miệng của nàng hiện ra một nụ cười không phù hợp với tuổi của nàng, đang lúc nàng muốn thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, bàn tay Đường Phong đột nhiên nắm chặt, một cái tay khác bắt lấy thân thể của nàng, hung hăng ném nàng qua vai.

Linh Khiếp Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, lưng nàng bị Đường Phong quật xuống mặt đất, không đợi nàng đứng dậy, Đường Phong đã vọt tới, một cái chân quỳ gối ép lên hai chân của nàng, tay trái khóa lấy hai tay của nàng, tay phải nắm lấy cái cổ thanh tú nàng bóp mạnh.

Sự tình hoàn toàn khác với dự đoán làm cho Linh Khiếp Nhan mê muội. Nàng căn bản không biết tại sao người thanh niên tự tiện xâm nhập này lại đột nhiên động thủ với nàng, ở trước mặt hắn, nàng giống như một con gà con đối mặt lão ưng, không chịu nổi một kích.

Đường Phong âm trầm cười:

- Mặc dù làm như vậy ta cùng cảm thấy rất tội lỗi, nhưng thật sự là bất đắc dĩ! Ta cũng không phải là một người thích đánh nữ nhân, hơn nữa lại còn là một cô nương vô cùng khả ái!

Linh Khiếp Nhan dùng sức giãy dụa, nhưng một cô bé bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối như vậy, làm sao tránh thoát được sự trói buộc của Đường Phong? Trong lúc nhất thời, nàng sợ đến mức khóc òa lên, vừa khóc vừa hỏi:

- Tại sao lại đánh ta? Ta đã làm sai chuyện gì?

Khẩu khí của Đường Phong lộ ra vẻ khinh thường, nói:

- Ngươi còn giả bộ nữa sao? Ngươi muốn giả bộ tới khi nào?

- Đồ khốn kiếp! Nếu ngươi không buông ta ra ta sẽ hét lên đó, âm thanh nhất định sẽ dẫn Linh thú thủ hộ đến, lúc đó ngươi nhất định phải chết!

- Hắc hắc!

Đường Phong phát ra một tràng tiếng cười độc hữu, sau đó nói:

- Nơi này chỉ có ta và ngươi la đi a, cho dù ngươi la đến vỡ cổ họng cũng vô dụng! A A A A A!

Linh Khiếp Nhan thật sự hét lên thật to, nàng vừa hô hào vừa giãy dụa.

Thật lâu sau đó cũng không có một chút động tĩnh khác thường nào, Đường Phong quyết làm ác nhân đến cùng, bỉ ổi cười một tiếng nói:

- Nếu ngươi không chịu nói thật, ngươi có tin ta sẽ giết ngươi hay không?

- Nhân gia chỉ là một đứa trẻ Ô ô....Tại sao ngươi lại khi dễ ta....

Linh Khiếp Nhan không ngừng khóc lóc, giọng nói nhu nhược tới cực điển, Đường Phong vẫn không động đậy, bàn tay nắm ở cổ nàng chậm rãi dùng sức.

Linh Khiếp Nhan vẫn tiếp tục khóc, thỉnh thoảng trong tiếng khóc xen lẫn vài tiếng ho khan.

Nhưng lực đạo trên tay Đường Phong càng ngày càng gia tăng, nàng phát hiện người nam nhân này cũng không giống như đang nói đùa, hắn thật sự muốn giết chết mình.

Trong lúc nhất thời, Linh Khiếp Nhan vô cùng phẫn nộ! Từ trước đến giờ chỉ có người khác chịu thiệt trên tay nàng, không biết bao nhiêu người xông vào nơi này bị nàng dùng phương pháp lừa gạt mà hủy đi lực lượng tinh thần của đối phương, nhưng hôm nay nàng lại phải chịu thiệt trên tay một thiếu niên.

Dưới sự phẫn nộ, Linh Khiếp Nhan cũng không thể giả bộ được nữa, một cỗ khí thế mông mông đột nhiên bùng nổ trên người nàng, lập tức ném bay Đường Phong đang quỳ trên người nàng ra ngoài.

Ngay sau đó, nàng chậm rãi đứng lên, động tác tinh tế nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình, đứng nguyên tại chỗ nhìn Đường Phong chằm chằm, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên.

Đường Phong bị ném bay ra ngoài lập tức điều chỉnh tốt tư thái, vững vàng rơi xuống, đứng cách Linh Khiếp Nhan mấy trượng.

- Tại sao ngươi phát hiện được sơ hở?

Một hồi lâu sau Linh Khiếp Nhan mới mở miệng hỏi, thanh âm vẫn dễ nghe động lòng người như vậy, nhưng đã không còn là cô bé đáng thương lúc trước nữa.

- Aiz!

Đường Phong rất tiếc hận lắc đầu, thật sự thì hắn tình nguyện nghĩ rằng suy đoán của mình là sai, nhưng sự thật chứng minh suy đoán của hắn là đúng.

- bởi vì trong nhà ta cũng có một cô bé cùng độ tuổi với ngươi, à, là cùng độ tuổi với ngươi trong bộ dáng này. Ta chợt suy nghĩ, nếu đổi lại là cô bé trong nhà ta bị giam ở trong này thật nhiều năm... .thì sẽ có phản ứng gì!”

- Kết quả như thế nào? - Linh Khiếp Nhan hỏi

- Ta nghĩ rằng, ở độ tuổi của những cô bé như ngươi và cô bé trong nhà ta không hiểu được nhiêu như vậy, cũng không thể đại nghĩa lẫm nhiên như vậy. Hơn nữa, ngươi còn không biết mình là ai thì làm sao lại biết mình bị giam ở bên trong Thần Binh? Nếu bị giam ở chỗ này nhiều năm, chắc chắn ngươi sẽ rất muốn đi ra ngoài, nhưng ngươi lại nhiều lần khuyên ta nhanh rời khỏi nơi này, căn bản không có một chút ý niệm muốn ta đưa ngươi ra ngoài cho đến khi ta nhắc nhở ngươi. Còn nữa, nếu qua nhiều năm như vậy, tâm tính của ngươi đã không phải là tâm tính của một tiểu cô nương nữa, ngươi biểu hiện ra mình hiểu được nhiều điều như vậy nhưng lại mang tâm tính của một tiểu cô nương, không phải là tự mình vả vào miệng mình sao?

- Cho nên ngươi mới phát hiện ra nhân gia đang giả bộ đúng không? - Linh Khiếp Nhan hỏi.

- Thực ra chỉ là suy đoán của ta! Ta cũng không hi vọng một cô bé xinh xắn đáng yêu như vậy lại là một ác nhân, nhưng ta rất quý trọng tính mạng của mình a!

- Cho nên ngươi giờ thủ đoạn ép ta nói ra?

Linh Khiếp Nhan tức giận. Sự tức giận hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, thoáng nhìn làm cho người ta rất yêu thích.

- Tất cả đều là bất đắc dĩ a!

Đường Phong cười khổ một tiếng

- ngươi có tức giận cũng vô dụng!

ngươi thật sự rất cảnh giác, qua nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên không trúng kế của ta.

- Quá khen quá khen!

Đường Phong khách khí nói.

- Nếu như ta đoán không nhầm, ngươi chính là thủ hộ linh của Thần Binh phải không?

Linh Khiếp Nhan nhìn Đường Phong chằm chằm, cái cằm trơn bóng xinh xắn giương lên:

- đúng thì sao?

Đường Phong bóp bóp nắm tay, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Nói cách khác, chỉ cần có thể đánh thắng ngươi thì có thể làm cho Thần Binh nhận chủ đúng không?

- ngươi cảm thấy bằng bản lãnh của ngươi bây giờ có thể đánh thắng ta sao?

Linh Khiếp Nhan khinh thường nhìn Đường Phong.

- Vốn là không có cơ hội

Đường Phong chắc chắn nói

- Nhưng theo ta thấy, bộ dáng của ngươi bây giờ giống như là miệng thỏ gan cọp a, hình như ngươi bị thương không nhẹ, có phải do lúc trước tranh đấu cùng với người ta nên bị thương không?

Khuôn mặt Linh Khiếp Nhan biến sắc:

- Nhân loại các ngươi quả nhiên ai ai cũng âm hiểm xảo trá, lại muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Đúng là hèn hạ vô sỉ, hạ lưu bỉ ổi!

- Aizz, ngươi nói ta hèn hạ vô sỉ thì ta thừa nhận, nhưng hạ lưu bỉ ổi thì không phải a. Huống chi, qua thôn này thì không có nhà trọ (thành ngữ của TQ)! Nếu như chờ ngươi khôi phục thì ta làm gì còn cơ hội nữa!

Đường Phong ngoắc ngoắc tay với Linh Khiếp Nhan, thân thiết hô lên:

- Tới đây, để cho ca ca đánh một trận nào, sau đó biết điều một chút nhận chủ, ta bảo đảm sẽ chỉ đánh mông của ngươi thôi chứ không đả thương ngươi, hơn nữa sau này cũng đối xử rất tốt đối với ngươi, thường xuyên tới đây trò chuyện với người, kể chuyện xưa cho ngươi nghe.

- ngươi đừng có mơ hão! chỉ là một tên Hoàng giai thượng phẩm cũng muốn cho ta nhận chủ! Cho dù hiện tại ngươi có thể đánh thắng ta thì sao? Ta không vui thì sẽ không nhận chủ!

Linh Khiếp Nhan thiếu chút nữa thì tức chết, thiếu niên này thật sự xem mình là đứa trẻ? Còn muốn đánh mông của mình? Lúc nàng tức giận, bộ ngực phập phồng, nhìn qua rất khôi hài.

- Mặc dù thực lực của ta bây giờ không cao, nhưng sau này lại có thể tăng lên. ngươi nhận ta làm chủ nhân không tốt sao, chẳng lẽ ngươi muốn sống một mình lẻ loi hiu quạnh, cả ngày ở trong thế giới tuyết trắng mênh mông này sao?

Sau khi Đường Phong nói ra những lời này, thần sắc Linh Khiếp Nhan lộ ra vẻ sửng sốt, vẻ mặt nàng cũng trở nên mê mang.

Đúng vậy, chỉ có một mình đợi ở trong thế giới mênh mông trắng xóa này, lúc nào cũng chỉ nhìn thấy một màu trắng của tuyết, không có thanh âm nào, cũng không có một người nào khác, chỉ có cô đơn và cô đơn.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...