Vô Thường

Chương 136: Phiền toái lớn (thượng)


Chương trước Chương tiếp

Tiếp tục quay đầu lại, Thang Phi Tiếu nheo mắt nhìn Lâu Mãn Kinh mà cười, chậm rãi nói:

- Bé con, năm đó lúc lão tử tiếu ngạo Lý Đường thì ngươi còn không biết đang ở chốn nào! Dám nói chuyện như vậy với ta.

Vừa nói vừa muốn ra tay giáo huấn Lâu Mãn Kinh một trận, còn chưa đợi Thang Phi Tiếu động thủ, Tiếu Nhất Diệp đã ngăn lại trước người Lâu Mãn Kinh, trên mặt vẫn là nụ cười như trước, nheo mắt nói:

- người trẻ tuổi thì không biết cách ăn nói, ta thay hắn tạ lỗi cùng ngươi, mong ngươi thứ lỗi!

Lúc Đường Phong liếc mắt nhìn Dịch Nhược Thần, cũng cảm thấy hắn nhất định là loại người tiếu lý tàng đao, hèn mọn bỉ ổi. Hắn có một đặc điểm rất nổi bật, nụ cười của hắn khiến người ta có cảm giác không rét mà run, tuy rằng hắn đang cười, trên mặt quả thật cũng lộ ra ý cười, nhưng lại giống nụ cười của một con độc xà lúc đang nhìn chằm chằm vào con mồi, âm trầm, lạnh lẽo, hơn nữa một khi nụ cười của hắn đã hình thành thì sẽ không đổi, mặc kệ là hắn đang làm gì, đang nói chuyện cùng được, im lặng cũng được, nét cười thủy chung vẫn đọng lại trên mặt. người này tuyệt đối là một phần tử nguy hiểm! Loại người như hắn tuyệt đối sẽ bỏ qua lẽ thường, chỉ nghĩ tới giết chóc, là loại người thích tùy ý làm bậy.

Thang Phi Tiếu cố nén lửa giận trong lòng. hừ lạnh một tiếng rồi lui về. Hắn quen Tiếu Nhất Diệp, nhưng làm vậy không phải vì nể mặt tên đó. Tiếu thúc biết nếu mình tùy tiện động thủ thì nói không chừng còn có thể đánh vỡ thế cục cân bằng hiện tại, gây ra một trận hỗn chiến. Cho nên mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn phải lùi lại một bước.

Còn sắc mặt Lâu Mãn Kinh tuy có phần tức giận bất bình, nhưng lại có chút kinh ngạc nhìn Tiếu Nhất Diệp.

Sát thủ trong Đại Tuyết lâu, từ trước tới nay dều là hai người cùng nhau xuất động, cũng như Thiên Sát Địa Thí năm đó, đi với nhau như hình với bóng. Hắn và Tiếu Nhất Diệp phối hợp với nhau đã nhiều năm nay, nhưng tên đồng bạn này chỉ một mực cho hắn cảm giác khó chịu, hắn dám khẳng định là dù mình có chết đi thì tên này cũng sẽ không mảy may thương tiếc.

Nhưng hôm nay Dịch Nhược Thần bỗng nhiên lại nói giúp cho mình, thật sự đã khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Dù vậy nhưng Lâu Mãn Kinh vẫn rất khó chịu, hắn rất hiểu con người Tiếu Nhất Diệp, đây là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm trong Đại Tuyết cung, sao lại vô duyên vô cớ nói tốt giúp mình? Hơn nữa những lời nói tốt của hắn căn bản cũng không cần phải nói, mình là người của Đại Tuyết cung, chỉ cần đối thủ không phải người của Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang thì ai dám chọc vào mình?

Cho nên hiện tại Lâu Mãn Kinh bỗng dưng cảm thấy giống như đã bị Tiếu Nhất Diệp áp đặt lên mình một cái nhân tình.

Trong cơn phẫn nộ, hắn lại dời ánh mắt lên người có thực lực thấp nhất nơi đây là Đường Phong, lạnh lùng nói:

- chỉ mới là cảnh giới Hoàng giai thượng phẩm mà cũng dám tới đây, đúng là không biết trời cao đất dày!

Lúc hắn vừa nói câu kia với Thang Phi Tiếu, Đường Phong cũng không nhịn được cười, tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn, thế nên hiện tại hắn liền đem lửa giận phát tiết lên người Đường Phong.

Một thanh trường tiên màu đen xuất hiện vô cùng quỷ dị. Bàn tay của Lâu Mãn Kinh run lên, trường tiên bị vút đi, giống như một chiếc nanh độc xà đánh tới trước mặt Đường Phong.

Đầu roi hóa thành một mảnh roi ảnh, thậm chí còn bao phủ cả Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên.

Thân phận của hai nữ nhân thì ai ở đây cũng biết, dù sao đây cũng là địa bàn của Thiên Tú. Nhưng dù có biết thì cũng không ai quan tâm. Trong mắt của tam đại thể lực thì quả thực Thiên Tú không đủ phân lượng.

Thực lực của Lâu Mãn Kinh là Thiên giai trung phẩm, đối phó với hai người là Thiên giai hạ phẩm dù có hơi phí sức một chút, nhưng cũng không tới nỗi nào.

Huống hồ gì, một kích kia của hắn đã bao hàm toàn bộ tức giận, dùng toàn lực đánh ra, lúc trường tiên phủ xuống trước mặt Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên, hai nữ nhân liền cảm thấy không khí trước mặt phảng phất cũng giống như bị cắt làm đôi, thứ đánh tới cũng không phải một ngọn trường tiên mà là một con sóng lớn trên dòng sông bao la hùng vĩ.

Hai nàng quát một tiếng, trường kiếm nhất tề xuất ra khỏi vỏ. Giăng nên một bức màn kiếm ảnh muốn chặn trường tiên lại.

Một chuỗi tiếng đinh đinh đương đương vang lên, trường tiên này không biết là do thứ giới luyện chế thành, va chạm cùng trường kiếm lại phát ra âm thanh như va chạm cùng sắt thép, hoa lửa bắn ra khắp nơi. Liên quan tới sự an nguy của Đường Phong, hai người tự nhiên đã dùng hết toàn lực. Tuy thế, trường tiên vẫn có thể xuyên qua màn kiếm, dư thế không giảm chụp xuống đầu Đường Phong.

Lâm Nhược Diên hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ được trường tiên của đối phương lại linh hoạt như vậy.

Dù cho một kích kia đã bị Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y chặn lại phần nào lực đạo, nhưng dù sao cũng là do cao thủ Thiên giai trung phẩm đánh ra. Nếu một kích này thật sự đánh trúng Đường Phong thì dựa theo khả năng chống cự của người tu luyện đạt cảnh giới Hoàng giai thượng phẩm mà nói thì nhất định sẽ bị đánh vỡ đầu, hồn lìa khỏi xác.

Đường Phong quát lên một tiếng rồi xuất ra một quyền, quyền đầu đánh vào đầu roi, trong nháy mắt quyền phong và trường tiên đập vào nhau. Trong không khí cùng nổi lên một tầng gợn sóng.

Một quyền này đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của Đường Phong, vô luận là lực bạo phát hay là cương khí Hoàng giai thượng phẩm đều có thể nói là đỉnh cao của quyền. Quyền phong gào thét, quyền kình mười phần, nhanh như gió.

Ngay lúc Đường Phong xuất ra một quyền tuyệt luân này, tất cả mọi người cơ hồ đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn. Bởi vì những cao thủ đứng đây đều hiểu trong một quyền này dù là lực đạo vung quyền hay khí thế, đều không phải thứ mà một tiểu tử Hoàng giai thượng phẩm có thể xuất ra được. đã vượt xa khỏi đẳng cấp của hắn.

Trường tiên kia lại bị một quyền của Đường Phong đánh bật lại.

Bản thân Đường Phong cũng kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại vài trượng. Cả người đụng vào một thân cây đại thụ mới có thể dừng lại, trên tay đều là một mảng máu tươi. Đâu thấu tim, nguyên cả cánh tay đều tê rần, run rẩy không ngừng.

Một kích toàn lực của cao thủ Thiên giai trung phẩm! Qủa nhiên không giống bình thường!

Bất quá may mắn là có Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên đã thay hắn phân tán một phần lớn áp lực, nên Đường Phong bây giờ nhìn qua có vẻ hơi chật vật một chút nhưng cùng chỉ là ngoại thương, xương cốt và kinh mạch không có bất kỳ tổn thương nào.

Sau khi đứng vững, Đường Phong lạnh lùng nhìn Lâu Mãn Kinh, trong mắt lóe đầy lửa giận, ánh mắt hận thù khiến người khác không rét mà run.

Ánh mắt của Đường Phong khiến người ta mơ hồ cảm giác được hắn đang muốn nhớ kỹ hình dáng của Lâu Mãn Kinh, đợi ngày sau mạnh hơn sẽ trả lại gấp mười lần mối thù hôm nay!

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, bao gồm cả Thang Phi Tiếu. Nhưng không ai biết. Trong lòng Đường Phong lại nghĩ tới một chủ ý khác. Tuy nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng muốn làm vậy cũng phải nhìn xem đối tượng là ai.

Lâu Mãn Kinh như vậy, nếu hôm nay không trừ khử hắn thì ngày sau nói không chừng sẽ càng phiền phức hơn. Đường Phong đã hạ quyết định, hôm nay dù có phải dùng tới tuyệt chiêu sát thủ của mình cũng nhất định phải tìm cơ hội loại trừ Lâu Mãn Kinh!

Thang Phi Tiếu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, vừa rồi khi Lâu Mãn Kinh động tay hắn cũng không ra tay ngăn trở. Bởi vì hắn biết lấy thực lực hiện tại của Đường Phong, hơn nữa lại có Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y bảo vệ, căn bản không thể mất mạng ở đây được.

những gì Phong thiếu gia trải qua thật sự quá thuận lợi. Lần trước chỉ mỗi mình hắn giết được hai ngàn năm trăm người, tâm tính của thiếu niên, trẻ tuổi khinh cuồng, có thể tự cho mình là tài giỏi, cuồng vọng tự đại. Mặc dù Phong thiếu gia lúc thường rất chững chạc, cũng không hay tỏ vẻ ta đây gì cả, nhưng Thang Phi Tiếu vẫn cảm thấy nên cho hắn biết rõ, khả năng uy hiếp của Thiên giai cao thủ thật sự lớn tới mức nào!

những Thiên giai cao thủ ở chỗ này cũng không phải loại phế vật dễ bị sắc đẹp mê hoặc như Diệp Trầm Thu.

Nếu dùng thực lực chân chính để tỷ thí thì một trăm Phong thiếu gia cũng không phải là đối thủ của một Thiên giai cao thủ.

Người trẻ tuổi mà. trên bước đường trưởng thành gặp vài trắc trở cũng là chuyện tốt.

Lâu Mãn Kinh giống như hoàn toàn không ngờ được kết cục thế này, thế là lại nổi giận vung tay vút roi thứ hai.

Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế thành và hai vị trưởng lão của Thiên Công Sơn Trang cũng chậm rãi lắc đầu. trong mắt là một mảng thâm sâu khó dò.

Lâu Mãn Kinh cùng có thể coi như là nhân tài mới xuất hiện của Đại Tuyết Lâu. tuổi gần ba mươi cũng đã là Thiên giai trung phẩm.

Vốn bọn họ cũng có chút đề phòng với vị nhân tài mới xuất hiện này, nhưng bây giờ xem lại thì căn bản không cần thiết phải đề phòng nữa. Kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy cũng khó thành ngọc quý.

Dẫu sao thì cũng đã là một Thiên giai trung phẩm, lại so thực lực cùng một thiếu niên Hoàng giai thượng phẩm. Nếu Lâu Mãn Kinh không đánh thêm roi thứ hai mà biết khoan dung độ lượng dừng tay thì bọn họ còn có thể đánh giá hắn cao hơn một chút, nhưng bây giờ nhìn lại, nhìn như hắn thật sự không có gì đáng để bận tâm, hắn nhất định sẽ có ngày ăn trái đắng vì cái tính này của mình.

Đại trượng cầm lên được thì bỏ xuống được, mới có thể khiến người khác kính nể. Ngược lại thì thiếu niên Hoàng giai thượng phẩm kia lại khiến một đám lão gia hỏa ở đây nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi, Đường Phong không có bất kỳ liên quan gì với họ, họ đương nhiên sẽ không ngăn cản Lâu Mãn Kinh đối phó Đường Phong.

Bọn họ không ngăn thì có Thang Phi Tiếu ngăn.

Trong nháy mắt khi Lâu Mãn Kinh xuất ra roi thứ hai, Thang Phi Tiếu liền tung ra một chưởng, một đạo chưởng ảnh liền xuất hiện bay thẳng tới mặt Lâu Mãn Kinh.

Lâu Mãn Kinh quá sợ hãi, vẫy nhẹ trường tiên trên tay, muốn dùng trường tiên để ngăn lại chưởng ảnh kia. đồng thời cả người cũng nhảy sang bên cạnh để tránh.

Đoạn Thất Xích vẫn đứng phía sau Thang Phi Tiếu cũng vung thanh thái đao kỳ quặc trên tay mình lên, nhẹ nhàng vạch thành một đường ở phía trước, một đạo đao quang liền bắn ra. trực tiếp chém trường tiên đứt thành hai đoạn. Sau khi chặt đứt trường tiên, thanh đao giống như chưa bao giờ xuất hiện qua. trực tiếp biến mất giữa không trung.

“Bốp” một tiếng vang lên, chưởng ảnh đánh trúng vào mặt Lâu Mãn Kinh, in dấu năm ngón tay thật sâu. Lâu Mãn Kinh cả người không rét mà run!

bởi vì trong nháy mắt vừa rồi hắn đã đổi rất nhiều vị trí, nhưng vẫn không thể tránh được chưởng ảnh này, một chưởng ảnh nho nhỏ cư nhiên đã hoàn toàn chặt đứt đường lùi của hắn. chi một chiêu này, đủ để hắn biết mình đã đánh giá sai thực lực của vị đại hán to lớn như gấu lớn này.

Lại thêm kẻ mặc trang phục đầu bếp đứng sau hắn nữa. thái đao của hắn chỉ nhẹ nhàng vung lên một cái mà đã xuất hiện một đạo đao quang, dễ dàng chặt đứt trường tiên Cương binh của mình, hơn nữa sau khi đã chặt đứt trường tiên, đao quang nháy mắt đã biến mất không hề lưu lại bất kỳ thứ gì.

Tên đầu bếp này! Nhất định là cao thủ dùng đao! Khả năng khống chế đao ý của hắn đã đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần!

- Con mẹ ngươi, vẫn chưa xong đâu!

Thang Phi Tiếu tức giận mắng một tiếng,

- lão tử ghét nhất là loại tiểu nhân coi chuyện cậy thế hiếp người là trò chơi như ngươi!

Ngay lúc Thang Phi Tiếu đang nói những lời này, hoàn toàn không nghĩ tới đức hạnh hiện tại của mình cũng là kẻ tiểu nhân ỷ thế hiếp người.

Đoạn Thất Xích thâm tình ngưng thần nhìn thái đao của mình, trên mặt một mảng rối rắm, thở dài nói:

- Đại ca à, ta và huynh lại liên thủ đối phó một tên vãn bối, thật sự là hơi thiếu đạo đức đó.

- Thiếu đạo đức thì đã sao? Hắn đánh ta à? Chọc lão tử nổi giận thì lão tử sẽ đánh chết hắn!

Đoạn Thất Xích vẫn đứng phía sau nhẹ giọng nói thầm:

- Đúng là đáng chết mà, tại sao ta vừa nhìn thấy ngươi thì không nhịn được liền xuất thủ chứ? Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thay đổi! Ta chỉ muốn làm một đầu bếp mà thôi!

Trên mặt Lâu Mãn Kinh một trận tái mét, nhưng nhục là tự hắn rước lấy, còn có thể trách được ai, oán hận nhìn chằm chằm Thang Phi Tiếu một cái, lại qay đầu lại nhìn Đường Phong, trong mắt tràn đầy vẻ âm độc và oán hận.

Đường Phong cũng nhìn hắn. Cười lạnh một cái. Hai người không hẹn mà cùng dâng lên một suy nghĩ trong đầu, đó chính là muốn giết chết đối phương! Trả mối thù hôm nay.

Thang Phi Tiếu vẻ mặt âm trầm, đưa mắt nhìn thất thải Thần binh và Viêm Nhật, nhẹ giọng nói:

- Tứ Nương, có thể thu hồi Viêm Nhật lại hay không? Thu lại được rồi thì chúng ta rời khỏi nơi khỉ gió này.

Tứ nương cười khổ một tiếng:

- Nếu như thanh thất thải Thần binh này mà có chủ nhân thì muội có thể thu hồi Viêm Nhật. Nhưng bây giờ... Viêm Nhật lại muốn thu phục nó trước tiên, muội căn bản không thể làm được gì.

- Phiền toái lớn rồi

Thang Phi Tiếu vô cùng buồn bực.

Trận đấu giữa Viêm Nhật và thất thải thần binh cũng phải có hồi kết. Thất thải thần binh dù lợi hại, nhưng nó vẫn không hề phản kích, chi đơn thuần là chấp nhận đụng chạm với Viêm Nhật, cứ như vậy, nhất định sẽ có một khắc nó bại trận.

Một khi tới lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ hành động. Một khi trận hỗn chiến bắt đầy, mình muốn thoát thân cũng không dễ như vậy.

Chuyện Thang Phi Tiếu có thể nhìn ra, những cao thủ khác lẽ nào nhìn không ra? chỉ là bây giờ bọn họ đang chờ đợi, chờ sau khi Viêm Nhật và thất thải thần binh phân rõ thắng thua, trong nháy mắt khi hai kiện Thần binh kết thúc trận chiến thì cuộc chiến của họ cũng bắt đầu! Mặc dù ngoài miệng bọn họ cũng nói sẽ không đả động gì tới Viêm Nhật, nhưng có ai dám bảo đảm đám cao thủ này sẽ không nổi lòng tham, không màng mọi thứ mà xuất thủ cướp đoạt? Đứng trước lợi ích trước mặt thì những lời hứa hẹn ngoài miệng chỉ là cái rắm!

Đám người kia đều là những kẻ lọc lõi, từ sớm đã không màn tới da mặt của mình. Nhất là người của tam đại thế lực, nếu họ có thật sự đoạt đi Viêm Nhật đi nữa thì Thang Phi Tiếu có bản lĩnh giết hết cả tông môn của họ sao?

- Phong Nhi, có sao không?

Lâm Nhược Diên bên kia cũng tới gần Đường Phong hỏi.

Đường Phong lắc lắc tay phải của mình, máu tươi nhỏ từng giọt xuống đất, thản nhiên nói

- Không sao cả, chỉ là vết thương ngoài da thôi.

Nếu không nhờ lần trước đã dùng nguồn năng lượng khổng đồ kia rèn luyện thân thể thì hiện tại cánh tay của mình có lẽ đã bị phế đi.

Lâm Nhược Diên tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cảm thấy vô lực, chỉ trách thực lực của mình quá thấp.

Không tính chuyện Lâu Mãn Kinh là người của Đại Tuyết cung, cho dù hắn không phải là người của Đại Tuyết cung đi chăng nữa, lấy cảnh giới Thiên giai trung phẩm của hắn, Lâm Nhược Diên cũng không thể làm được gì. những gì nàng có thể làm chính là đứng ở một nơi an toàn bảo vệ cho Đường Phong, thời điểm mấu chốt dù có mất mạng cũng không sợ hãi.

Lâm Nhược Diên đang muốn lên tiếng khuyên Đường Phong rời đi ngay thì bên tai lại truyền tới lời của Thang Phi Tiếu

- Cứ để Phong thiếu gia ở lại xem một chút mới có lợi cho bước đường trưởng thành của hắn, ta sẽ âm thầm bảo vệ cho hắn.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...