Vô Thường

Chương 1237: Ở chỗ này, hắn chính là chúa tể


Chương trước Chương tiếp

Đường Phong kéo tam nữ ngồi xuống bàn, mở miệng nói:

- Ăn chút gì đi, mấy ngày nay không ăn, chắc là các nàng đều đói bụng.

Nói thì nói như vậy, thực lực tới Linh giai, trên cơ bản không cảm thấy đói. Thế nhưng tình huống của tam nữ không bình thường, kinh mạch bị phong bế, chỉ coi như mạnh hơn người thường một chút, lại trải qua một hồi tai nạn, tinh thần lẫn thể lực đã sớm tiêu hao rất lớn, cảm giác uể oải đói khát.

Nhất là Tiêu Thiên Tuyết, cho dù bản thân nàng không cần ăn, thế nhưng cũng phải thu chút dinh dưỡng vì hài tử trong bụng chính mình.

- Có thể có độc hay không?

Trang Tú Tú có chút chần chờ, không dám động đũa.

Đường Phong cười:

- Chiến Cuồng sẽ không làm như vậy, thoải mái ăn, không có việc gì.

Có Đường Phong đảm bảo, lúc này tam nữ mới chậm rãi ăn uống.

Trong giường thơm địa lao, Đường Phong khoanh chân ngồi, tam nữ giống như con mèo nhỏ cuộn mình nằm bên người hắn, nặng nề ngủ say.

Thương thế trên người Đường Phong đã khôi phục bảy tám phần, có nhiều linh đan diệu dược như vậy hỗ trợ, tố chất thân thể của bản thân cũng không kém, tự nhiên sẽ không lưu lại tai họa ngầm gì.

Hắn cũng không lấy ra Sơn Hà Đồ tu luyện, hiện tại hắn muốn làm một việc.

Nhắm mắt ngưng thần, thần thức dũng mãnh truyền vào trong đan điền.

Trong đan điền, cương tâm tiểu khô lâu vẫn là bộ dáng cũ, trên xương cốt để lộ lục quang yếu ớt, chính là những âm hồn đã bị ngưng luyện ra, mắt trái của tiểu khô lâu màu tuyết trắng, mắt phải là hỏa diễm cháy bỏng, đây chính là lực lượng cương tâm hai hệ băng hỏa.

Tay trái tiểu khô lâu nắm một đạo thiểm điện màu vàng, là Duệ kim khí. Tay phải nắm một khối ấn ký, là Thiên Cơ Ấn được xưng thấy rõ thiên cơ, cũng là chìa khóa Hư Thiên Điện.

Còn có một tiểu tiễn màu xanh, chính là Hư Linh Tiễn. Trước kia Phúc Đồng Tử đã nói qua, chỉ khi thực lực của chính mình đạt tới Linh giai thượng phẩm, đồng thời rình tới sự tồn tại của Hư Thiên Đỉnh, có thể dùng tiểu tiễn màu xanh này phá vỡ cấm chế, mở ra điện thứ mười, Hư Thiên đỉnh, là nơi mang tới phồn vinh hưng thịnh của võ đạo thiên hạ.

Còn có một thanh trường cung, thần binh Ngự Thần. Nhìn một hồi, Đường Phong ha ha cười, không nghĩ tới, trong lúc chính mình không để ý, đan điền bản thân dĩ nhiên tập trung nhiều thứ tốt như vậy. Tất cả đều là bảo bối thế nhân khắp thiên hạ ước mơ, lại tụ tập toàn bộ nơi đây.

Thứ Chiến Cuồng muốn chính là sự huyền bí của Hư Thiên Đỉnh.

Đường Phong không tiếp thu vì chính mình không có khả năng thỏa mãn yêu cầu của hắn trong thời gian ngắn, trước không nói Linh giai thượng phẩm không dễ dàng đột phá, cho dù là đột phá cảnh giới này cũng phải cảm thụ được sự tồn tại của Hư Thiên Đỉnh mới có thể mở được cấm chế.

Vì vậy yêu cầu của Chiến Cuồng, chính mình căn bản không có khả năng thực hiện, điểm này Đường Phong đã sớm biết rõ ràng trong lòng.

Giả bộ theo đối phương cũng là do Đường Phong muốn kéo dài thời gian mà thôi, hiện tại đối phương đã hạ tối hậu thư, Đường Phong cũng phải thử phương pháp cứu ngựa chết thành ngựa sống cuối cùng.

Hắn muốn nhìn một chút xem chính mình có phải là liên hệ được Hư Thiên Điện!

Nếu như chính mình đã chưởng quản Hư Thiên Điện, không có đạo lý không thể mượn lực lượng của Hư Thiên Điện đến đối phó địch nhân.

Tâm thần du đãng trong đan điền, đầu tiên Đường Phong thử khống chế Hư Linh Tiễn, thế nhưng mũi tên nhỏ màu bích lục này căn bản không hề đáp lại sự hô hoán của chính mình, từ khi thu phục được nó trong điện thứ chín, nó vẫn không nổi lên bất cứ tác dụng gì.

Đại khái cũng giống như lời Phúc đồng tử đã nói, Hư Linh Tiễn này chỉ có thể phá vỡ cấm chế của Hư Thiên Đỉnh.

Nếm thử hồi lâu, rốt cuộc Đường Phong cũng phải buông tha.

Tâm thần một lần nữa lưu chuyển vào Thiên Cơ Ấn, vừa mới tiếp xúc đột nhiên Đường Phong cảm giác tại một địa phương xa xôi có thứ gì đó đang hô hoán chính mình.

Mà phương hướng của tồn tại kia chính là vị trí của Hư Thiên Điện.

Trong lòng khẽ động, Đường Phong càng thêm dụng tâm.

Theo thời gian trôi qua, Thiên Cơ Ấn đột nhiên truyền tới một cỗ lực hút cực lớn, thần thức của Đường Phong không chút sức lực, trực tiếp bị Thiên Cơ Ấn hút vào trong đó.

Ngay sau đó, Thiên Cơ Ấn đại phóng quang mang, trong hư không đột nhiên mở ra một lỗ thủng, bên trong lỗ thung đen kịt, hoàn toàn trống rỗng, Thiên Cơ Ấn hóa thành một đạo lưu quang, mang theo thần thức của Đường Phong bắn vào trong đó.

Chờ khi Đường Phong lấy lại tinh thần, hắn phát hiện chính mình đang đứng giữa hư không, bên dưới chính là vũ trụ đầy sao, bản thân đột nhiên tiến vào trong vũ trụ.

Thiên đạo, đại đạo, võ đạo, các loại quy tắc, năng lượng không tên xuyên toa bên người, mỗi một đạo lưu quang chính là một loại quy tắc.

Thể xác và tinh thần của Đường Phong đột nhiên an bình, đây chính là an bình bình ổn nhất, phảng phất giống như toàn thân theo những đạo lưu quang xuyên toa này lặng yên quy ẩn, không còn bất cứ kẻ nào có thể phát hiện ra chính mình.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, phảng phất như chỉ là nháy mắt, cũng phảng phất như hơn trăm hơn nghìn năm, Thiên Cơ Ấn lại tiếp tục có động tĩnh, lúc này nó mang theo tâm thần của Đường Phong tới một không gian hoàn toàn bị phong bế.

Trong không gian trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có một đài cao giữa trung tâm, mà đài cao tỏa ra quang mang nhiều màu, vô cùng xán lạn.

Đường Phong nhíu mày, nhìn tràng cảnh hơi có chút quen thuộc trước mắt, tỉ mỉ hồi tưởng.

Chỉ trong thời gian chốc lát, thần sắc Đường Phong rung lên, đây không phải điện thứ chín của Hư Thiên Điện sao?

Hư Linh Tiễn của chính mình lấy được từ trên đài cao kia.

Quả nhiên là chính mình có thể liên hệ được Hư Thiên Điện. Người có Thiên Cơ Ấn, chưởng quản Hư Thiên Điện, chính mình là Hư Thiên chi chủ.

Thần thức tỏa ra, toàn bộ Hư Thiên Điện phảng phất như đều trở thành một bộ phận của cơ thể chính mình, bất luận một góc động tĩnh nhỏ nhất đều không thể tránh được nhận biết điều tra của chính mình.

Tâm niệm khẽ động, thần thức liền đi tới điện thứ tám, ở đây, chính mình đã từng bị năm vị cao thủ Linh giai thượng phẩm Chiến gia và Tư Đồ gia truy sát, lầm xông vào mê trận, gặp được Đoạn Vô Ưu.

Trở lại điện thứ bảy, ở đây, chính mình phá hủy chuyện tốt của Chiến Vô Song, cũng từng đại chiến một hồi với cao thủ Chiến gia.

Điện thứ sáu, có vô số cỗ ba động linh khí khổng lồ chạy loạn bên trong thiên địa, đó là những hoạt mạch đã thông linh.

Mà trong điện thứ sáu, Đường Phong phát hiện ra người khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất.

Ba tồn tại có thực lực đạt tới Linh giai thượng phẩm đỉnh cao, không hề thua kém so với Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu, đang ẩn nấp tu luyện trong một chỗ khuất tại điện thứ sáu Linh Thạch Điện.

Ba đồng tử Thiên Cốc.

Ba đồng tử này không nhúng tay vào tranh đấu thế giới bên ngoài, nhưng nói thế nào đi nữa cũng đã từng trợ giúp qua Đường Phong không ít lần, đối với ba người bọn họ, Đường Phong vẫn có chút cảm kích.

Thấy ba người bọn họ, Đường Phong dâng lên chút tâm tư đùa giỡn.

Ba đồng tử hiện tại đang tu luyện tại vị trí có linh khí nồng nặc nhất của Linh Thạch Điện, nhắm mắt đả tọa tu luyện. Tâm niệm của Đường Phong khẽ động, địa phương kia lập tức trở nên hoang vắng, toàn bộ linh khí đều bị tiêu tán thành vô hình.

Thọ đồng tử mở choàng mắt, sát khí toàn thân giống như thực chất lan tràn ra, cảnh giác đánh giá bốn phía.

Lộc đồng tử càng trực tiếp, thân hình nhoáng lên liền biến mất không ảnh không hình, cũng không biết ẩn nấp tới địa phương quỷ quái gì.

Phúc đồng tử cũng mở mắt nhìn xung quanh, hơi trầm ngâm một lúc, giương mắt nhìn lên không trung.

Trong lòng Đường Phong máy động, bởi vì địa phương Phúc đồng tử nhìn chính là vị trí tâm thần của chính mình.

- Phúc tử, nơi này có nguy hiểm gì sao?

Thọ đồng tử như lâm đại địch, mở miệng hỏi.

- Không có.

Phúc đồng tử mỉm cười, nụ cười ý vị thâm trường.

- Vậy vì sao linh khí nơi này đột nhiên biến mất?

Thọ đồng tử vẫn cảm giác không thích hợp.

- Ai nha!

Một tiếng hét thảm truyền đến, Lộc đồng tử vừa rồi không biết trốn ở nơi nào đột nhiên bị một bàn tay to lôi ra ngoài, bàn tay to kia hoàn toàn là do bùn đất tạo thành.

Thọ đồng tử quá sợ hãi, Lộc đồng tử có thực lực như thế nào, sở trường ra sao, hắn đương nhiên rất rõ ràng, nếu Lộc đồng tử tinh thông kỳ môn độn giáp một lòng muốn ẩn nấp mà nói, coi như là hắn cũng không thể nào tìm kiếm được. Thế nhưng hiện tại bị địch nhân không biết là ai trực tiếp bắt ra ngoài, có thể tưởng tượng được đối phương cường hãn tới mức nào.

Lẽ nào… Là trên Linh giai?

Chỉ là người nọ không tổn thương Lộc đồng tử, chỉ kéo hắn ra ngoài liền không còn xen vào nữa.

Phúc đồng tử cười khổ một tiếng, nhìn hư không nói:

- Chúc mừng Đường công tử rồi. Công tử đã chạm được một tia ảo diệu của Hư Thiên Điện, nói vậy hẳn là đã ứng phó được nguy hiểm trước mắt, không cần cưỡng cầu ba huynh đệ chúng ta xuất thủ?

- Đường Phong?

Sắc mặt Thọ đồng tử cả kinh, theo phương hướng của Phúc đồng tử nhìn kỹ, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Đợi một lúc, Phúc đồng tử mới thở ra một hơi:

- Hắn đã đi.

- Là Đường Phong động tay chân? Sao hắn có khả năng này?

Thọ đồng tử kinh nghi bất định.

- Đây không phải là thực lực bản thân hắn, đây là lực lượng của Hư Linh Điện, hắn là Hư Thiên chi chủ, ở chỗ này, hắn chính là chúa tể, không ai có thể phản kháng hắn!

Trêu chọc ba đồng tử Thiên Cốc, tâm tình của Đường Phong rất tốt.

Ba đồng tử này từ trước tới nay gây cho hắn cảm giác một người so với một người lợi hại hơn, hiện tại cư nhiên bị kinh ngạc trên tay chính mình, để Đường Phong rất có cảm giác sung sướng tiểu nhân đắc chí.

Chỉ là câu nói cuối cùng của Phúc đồng tử thực ra không hề sai.

Vốn trong dự định của Đường Phong, hắn muốn liên hệ Hư Thiên Điện, chính là nhìn xem có thể mời ba vị đồng tử này rời núi tương trợ hay không. Nhưng chính mình trong lúc vô ý chạm được vào một tia ảo diệu của Hư Thiên Điện, xác thực đã không cần nhờ vào lực lượng của Thiên Cốc.

Tâm thần du đãng trong điện thứ sáu, một cỗ tín niệm giống như sóng biển ngập trời cấp tốc truyền đi bốn phía.

Trong điện thứ sáu không có thứ gì đặc biệt, có chỉ là những hoạt mạch vô cùng to lớn.

Trước kia Đường Phong đã chỉnh hợp đại quân hoạt mạch trong điện thứ sáu chống lại các đại gia tộc đuổi bắt, những hoạt mạch có thần trí này tự nhiên nhớ rõ khí tức của hắn.

Khi Đường Phong tản ra cỗ tín niệm này, toàn bộ điện thứ sáu đột nhiên sôi trào, một hoạt mạch rất uy vũ từ dưới lòng đất nhảy lên không trung, sau đó cấp tốc tụ tập về một phương hướng.

Bụi bay đầy trời, có chạy trên mặt đất, có bay trên cao, đủ loại hình thái, có thể nói cái gì cần đều có.

Nhận được tin tức từ bốn phương tám hướng truyền về, trong lòng Đường Phong đại định, những sinh linh không phải sinh linh này, xem ra so với con người còn dễ câu thông hơn nhiều, chính mình trước kia đã cho chúng một cơ hội, hiện tại tới thời điểm cầu chúng, cư nhiên một con cũng không thiếu, toàn bộ chạy tới tụ tập nơi đây.

Trong đó cũng có một phần nhân tố do Đường Phong là Hư Thiên chi chủ, cũng có một phần hắn tu luyện Linh Quyết, càng bởi vì những hoạt mạch này chỉ có tư tưởng đơn thuần, nhận ân thì báo đáp.

Đường Phong không đợi, chỉ để tất cả các hoạt mạch trong điện thứ sáu tụ tập lại một chỗ, sau đó tâm thần phiêu đãng tới Hoa Thảo Điện.

So với lần trước tới Hoa Thảo Điện khác nhau, lúc này Đường Phong có thể cảm thụ được rất rõ ràng, trong chỗ sâu Hoa Thảo Điện có những linh thú vô cùng cường đại ẩn nấp, thủ hộ các loại thiên tài địa bảo, một mặt mượn những thiên tài địa bảo này tu luyện bản thân, một mặt không cho người ngoài tới cướp đoạt.

Tính toán đơn giản một chút, số lượng linh thú cường đại ẩn nấp trong Hoa Thảo Điện không hề kém hơn so với số lượng hoạt mạch trong Linh Thạch Điện. Linh thú thất bát giai chỗ nào cũng có. Thậm chí còn có tồn tại kinh khủng cửu giai!

Đối phó với chúng, Đường Phong không thể dùng biện pháp lấy tình nghĩa, dù sao chính mình và những linh thú này không hề quen biết nhau.

Một ý niệm truyền đi, toàn bộ Hoa Thảo Điện chấn động không thôi, linh khí khắp nơi run rẩy, nhất thời ngẩng đầu nhìn trời.

Trên bầu trời có một cỗ uy áp vô cùng khổng lồ áp bách tới, linh thú giận dữ hét lên, nhưng cũng không thể chống đỡ được cỗ uy áp này, không bao lâu sau, tất cả đều quỳ sát mặt đất, trong mắt lộ vẻ kinh khủng, đã thần phục.

Đường Phong nhân cơ hội nhắn nhủ thỉnh cầu của chính mình vào trong đầu mỗi một linh thú.

Thế giới của linh thú càng thêm đơn thuần, vĩnh viễn là quy tắc cường giả làm vua. Vì vậy, tuy rằng Đường Phong không chút giao tình với chúng, thế nhưng dưới cỗ lực lượng không thể chống đỡ được, mỗi một con linh thú đều chỉ có thể khuất phục.

Thỉnh cầu của Đường Phong cũng không phải là cưỡng chế, chỉ là một thỉnh cầu đơn thuần.

Hoa Thảo Điện lặng yên một lúc, không ít linh thú bắt đầu động, tình huống giống như trong Linh Thạch điện, đều tụ tập vào vị trí trung tâm.

Trước tiên hưởng ứng thỉnh cầu của Đường Phong đều là linh thú thất giai. Dần dần bắt đầu có linh thú bát giai gia nhập vào trong đó, đợi một lúc sau, rốt cuộc cũng có bốn đầu linh thú cửu giai chuyển bước, mang theo một tia thần sắc cao ngạo, chạy về phương hướng Đường Phong chỉ thị.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...