Nhìn thấy cử động của hắn, Nhiếp Vân nhướng mày:
- Ta nhớ lúc trước ngươi nói quỳ xuống xin lỗi, ngươi bây giờ đã không có quỳ xuống lại không có xin lỗi, chẳng lẽ muốn hồ lộng vượt qua?
Đổ ước là quỳ xuống xin lỗi, gia hỏa này nói một câu nhận thua không đau không ngứa muốn cho chuyện này trôi qua cũng quá đơn giản rồi!
- Được thì tạm tha người, không nên làm quá mức.
Diệp Tân xoay đầu lại, trong mắt mang mang theo lửa giận nồng đậm.
- Làm quá mức? Là ngươi quá phận trước, Diệp Tân, ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi ta, bằng không đường đường người thừa kế Diệp phủ lại không trả nổi đổ ước sao?
Diệp Đào tiến về phía trước một bước.
Dù sao hiện tại hắn cũng không về Diệp phủ, không cần phải lưu tình!