Nhớ tới Dương Ngạn, Phùng Tiêu, trên mặt Nhiếp Vân vui vẻ nhàn nhạt.
Phùng Tiêu chính là người giao hảo với mình kiếp trước, Dương Ngạn lại là hảo huynh đệ hai đời của mình, kiếp trước hắn vẫn chiếu cố chính mình, càng vì mình mà phản kháng gia tộc bị chặt mất một cánh tay!
Phần ân tình này, kiếp trước không thể báo đáp, kiếp nầy rốt cuộc cũng có cơ hội.
Hiện tại bài vị của mẫu thân bình an tiến vào tổ lâm Dương gia, bản thân lại trở thành tộc trưởng Dương gia... Mặc dù mình cũng báp đáp không ít nhưng so với hắn trả giá vì mình lúc trước còn chưa đủ.