Vô Sắc Vô Hoan

Chương 80


Chương trước Chương tiếp

Mộc Vô Tâm

Edit: Miến Pb.M

Cổ đại định cư cần phải chứng minh thân phận, chính là thế giới thiếu trong sạch, quan phủ tham ô hỗn loạn, hơn nữa giang hồ hiệp khách náo động, cho nên rất ít khi điều tra dân số theo quy mô lớn. Ta định cư ở Yên Tử am, một đoạn thời gian rất dài đều là không có hộ khẩu, sau đó lại thu dưỡng Phàm Nhi, lo lắng nàng tương lai lập gia đình không nhập tịch được, mới bối rối mà làm lại hộ khẩu chính thức. Bởi vì lúc ấy Long Chiêu Đường vẫn còn, ta không dám lấy tên thật gặp người, hộ tịch, tuổi, diện mạo bên ngoài đều là giả tạo, Huyện thái gia thu hối lộ tùy tiện sửa đổ cho ta thành dân chạy nạn, ghi lại tên chồng [ đã chết ]: Lý Lỗi, vợ: Lý Kha Thị, con gái: Lý Phàm Nhi.

Quê nhà của Thác Bạt Tuyệt Mệnh ở ngoài biên giới, biên giới thẩm tra nghiêm khắc, ta cố ý làm cái giấy thông hành qua cửa. Trên giấy thông hành có ghi rõ hình dáng đặc thù của ta, viết là: Nữ, Lý Kha Thị, ba mươi lăm tuổi, cao năm thước ba, thân thể gầy yếu. Da vàng không có nốt ruồi, xương gò má cao,má bên trái dưới khóe mắt có vết sẹo dài ba phân.

Trong đó tuổi, màu da, xương gò má, vết sẹo đều là dịch dung giả dạng, gần mười năm nay, ta ngày đêm nghiên cứu, trình độ càng trở nên tăng tiến, vô luận nam nữ già trẻ, chỉ cần chiều cao không có quá nhiều khoảng cách chênh lệch nhau, đều có thể hoá trang giả dạng được. Cho nên đi trên đường hành trình, để tránh lưu manh quấy rối, phần lớn thời gian, ta đều giả dạng thành thiếu niên chất phác ít nói, trong tay luôn chuẩn bị sẵn phòng châm thép được bôi thuốc gây tê, thuốc nước có thể phun xịt ra gây kích thích cùng nhiều chủng loại thuốc mê, nhiều loại vũ khí phòng sói, có thể nói là mỗi bước đều thận trọng, khắp nơi cẩn thận.

Trung Nguyên đến biên giới đường xá xa xôi, ta vì an toàn, thà đi tốc độ chậm một chút, cũng phải đi theo các người du hành khác mà đi cùng nhau thành một nhóm, dù là như thế, trên đường cũng gặp qua hai lần cướp đường, lập tức tiếng kêu một tiếng “Đại vương tha mạng”, đem mảnh nhỏ trang trí bằng vàng ở trên trán cùng với túi tiền đựng bạc vụn đã được chuẩn bị tốt, ném lên mặt đất, đổ đầy ra đất, sau đó xoay người chạy trốn, kẻ cướp bình thường sẽ không đuổi theo.

Né tránh đi được bốn tháng, đi tới ngoài biên giới ngoại thành Ích Viễn, cửa thành kiểm tra càng trở nên nghiêm ngặt, cần đưa ra giấy tờ thông hành. Cho dù da mặt ta rất dầy, cũng không có biện pháp chỉ nam nói nữ, đành phải tìm quán trọ khôi phục dung mạo nữ nhi nguyên bản, bỏ đi bao vải ở bên hông, chỉ là đem màu da mặt bôi vàng như nến, trên mặt cho thêm sẹo, lại lấy dung mạo xấu xí làm lý do để mang cái khăn che mặt.

Vào cửa thành, chung quanh hỏi thăm, biết được Mục Mã Y sơn ở ba trăm lý phía bắc của thành Ích Viễn, ở chân núi có trấn Tam Liễu, tuy rằng không lớn, vẫn có rất nhiều người chăn nuôi cùng người Trung Nguyên ở đây trao đổi mua bán, rất là phồn hoa. Ta đoán rằng Thác Bạt yên giấc ở nơi này, đặc biệt mướn một cỗ xe ngựa, thay áo nhỏ mới tinh màu xanh hoa sen, váy dài màu lam đậm, đầu đeo ngọc trâm, cả người mộc mạc thanh đạm không tìm ra được nửa điểm loè loẹt sặc sỡ. Sau đó mua gấm vóc, gà nướng, rượu ngon, các loại lễ vật trang trí, sáng sớm đến thăm hỏi bái phỏng vợ chồng Hắc Điên.

Hắc Điên lão nhân không ở nhà, vợ của ông, Hồng Hạt Tử tiếp đãi ta. Ta không dám nói kỹ về chuyện cũ, chỉ nói lái là bạn cũ của Thác Bạt, muốn đi bái tế một lần. Bộ dạng của Hồng Hạt Tử quả thật nhìn không đẹp lắm, mày rậm môi mỏng, rất mạnh mẽ hung tợn. Bà ở cửa nhìn ta thật lâu giống như đề phòng cướp, không ngừng đưa ra nghi vấn, sau khi đề cập đến học trò yêu dấu, ngữ khí liền nhu hòa xuống, từng trận thổn thức nói: “Tên đồ đệ bất hiếu kia của ta, bộ dáng nhìn rất đẹp, võ công học rất giỏi, tính tình rất tốt, xử sự cũng rất linh hoạt, chính là lão già của nhà ta thật là đồ đáng chết, dạy đồ đệ dạy cái gì không tốt? Dạy sai vì huynh đệ mà cắm đao vào xương sườn để chứng tỏ tình bạn[1], cắm tới cắm lui đem mạng đều đi trao tặng! Thật sự là đáng giận! Muốn ta nói, hắn là gặp phải người không tốt đẹp, huynh đệ kia cùng vợ của huynh đệ tám phần là sao chổi, chuyên môn mang xui xẻo!”

[1] Gốc: Lưỡng lặc sáp đao-两肋插刀- Cắm đao vào 2 xương sườn- hành động thắt nối một phần quan trọng cho tình bạn.

Bà trong lúc vô ý nói ra chân tướng, ta áy náy cúi đầu, không ngừng phụ họa, hốc mắt lại lén trở nên hồng.

Hồng Hạt Tử không ngừng lải nhải, nói mãi không dứt, bà giống như bà chị dâu Tường Lâm đem chuyện xấu trộm gà bắt chó của Thác Bạt lúc còn nhỏ, cùng với phẫn uất cũ vì Hắc Điên dạy học trò không cẩn thận, nhớ lại một hồi lâu, cuối cùng chỉ rõ phương hướng ở phía sau núi.

Ta cảm ơn lại cảm ơn, từ trên xe ngựa lấy ra dầu thơm giấy vàng tiền rượu ngon, gà nướng, heo quay, đang muốn lên núi, sợ hãi nhận ra ở bên cạnh thoát ra đến một con hồ ly, ngậm đi gà trong làn của ta.

Ta đuổi theo hồ ly vài bước, hồ ly lập tức mắt loé lên ánh xanh loè loè, gầm rống hừ hừ, răng nanh vuốt săc, tựa hồ đang kiêu ngạo ám chỉ: Ngươi dám tranh gà ăn với lão tử, lão tử liền ăn ngươi!

Răng miệng của ta không đủ tốt như hồ ly, thật sự không thể cắn lại nó, đành phải trơ mắt nhìn nó ngậm gà nướng đi, khí vũ hiên ngang đi từng bước nhỏ, chui vào bụi cỏ, đi về nhà.

Phu xe thấy tình huống xấu hổ của ta, cười nói:“Súc sinh không hiểu chuyện, quên đi, thiếu con gà thì ít đi một món thôi.”

Ta lắc đầu:“Thác Bạt đại ca yêu thích nhất dùng chân gà nhắm rượu. Nay có rượu không có gà, hắn nhất định không vui. Vẫn là vất vả đánh xe đại ca tạm thời quay về trấn trên, ta đi tới tửu lâu lại mua hai con gà, rồi lại quay đầu bái tế, đến lúc đó tiền xe cho anh tính gấp đôi.”

Phu xe mừng rỡ, ra roi thúc ngựa chạy về trấn Tam Liễu, gặp lúc giữa trưa, ta bảo hắn đi dùng cơm. Trước khi đi, hắn tốt bụng nói cho ta biết nấm dại, dê nướng và rượu Hoa Điêu của Vọng Nguyệt lâu là ba điều tuyệt nhất ở địa phương này, người bên ngoài khó mà tới được đây, không đi nếm thử thật sự đáng tiếc.

Ta cảm tạ hắn, quyết định đi Vọng Nguyệt lâu lại mua thêm một vò rượu Hoa Điêu cùng hai cân dê nướng đóng gói lên núi, bản thân lại chỉ kêu tách trà lớn cùng đồ chay nấm dại xào, củ cải cay cùng với rau cải xanh, ngồi ở góc nhỏ chầm chậm ăn.

Khách nhân đến Vọng Nguyệt lâu ăn cơm rất nhiều, đàm luận các loại tin tức mới mẻ. Vài vị võ lâm nhân sĩ ở cách vách đã uống say ba phần, nói chuyện thanh âm truyền đến lỗ tai của ta.

“Từ khi Mộc Vô Tâm tiếp nhận chức vụ Liệt Hỏa giáo tới nay, thủ đoạn thật con mẹ nó ngoan độc. Võ lâm thế gia bị hắn dọn sạch tới hơn phân nửa, nói một không hai, giang hồ đều mau trở thành nhà của hắn! Chúng ta thật mẹ nó uất ức, còn không bằng sớm ngày đến nương tựa vào Liệt Hỏa giáo, đổi cái tiền đồ tốt đẹp.”

“Cái gì Liệt Hỏa giáo? Không phải là Ma giáo sao?!”

“Đừng nói lung tung! Ma giáo cái gì nghĩ ngợi trong lòng rồi thôi, sao có thể nói trước mặt mọi người chứ? Cẩn thận bị nhóm người của Liệt Hỏa giáo nghe được sẽ gặp chuyện không may.”

“Ta sợ mụ nội nó cái con gấu! Lại không tin giang hồ chính đạo liên thủ! Lên mặt không dọn dẹp hắn được sao!”

“Hoàng đại ca thật can đảm, ta nói mẩu chuyện vui cho ngươi nghe. Tháng trước, thủ lĩnh Ngô Mãnh của Thu Ưng[2] thập tam kỵ ở Xích Hà sơn, vốn có võ công cao cường, nội lực thâm hậu, không phục bị hạn chế ràng buộc, lại ở trên đại hội võ lâm nói năng lỗ mãng với Mộc giáo chủ, nói hắn lừa gạt người đời trộm lấy danh, nắm giữ mọi người lấn ép quả phụ sau đó mắng hắn một câu ‘Đoạn tử tuyệt tôn’, các ngươi đoán coi sẽ xảy ra cái gì?”

[2] Thu Ưng: loài chim ưng đầu trọc

“Ngô Mãnh làm được một bản lĩnh chặt gãy đao, trời sinh dũng mãnh, tính tình lại là kiệt ngạo bất tuân, ở vùng đông bắc xưng vương xưng bá, tự nhiên không phục Liệt Hỏa giáo. Nhưng Mộc giáo chủ cũng không phải người ăn chay, từ khi xuất đạo tới nay theo không hề thua trận. Hai người tranh chấp, là một trận chiến đầy cam go. Nhưng Liệt Hỏa giáo phần đông là lão luyện, Thu ưng thập tam kỵ nhất định bị thua.”

“Cái rắm thúi ý! Chiến tranh cam go ở đâu ra?! Lúc ấy Mộc giáo chủ tức giận, từ trên đài cao đi xuống, đẩy ra thuộc hạ trái phải, đi đến trước mặt Ngô Mãnh. Bàn tay trần, chỉ dùng một chiêu! Liền đem Ngô Mãnh xé ra làm hai nửa!”

“Xé?”

“Đúng vậy! Là bàn tay trần xé người còn sống thành hai nửa, ngoại trừ đầu, một bên không nhiều, một bên không ít, máu chảy đầm đìa đầy đất, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, ta nhìn mà ba tháng ăn không ngon.”

“Ai chẳng biết từ sau khi thê tử của Mộc giáo chủ chết, không cưới vợ nạp thiếp nữa, cũng không có mụn con nào, kiêng kị nhất với điều này, Ngô Mãnh kia chỉ vào hòa thượng mà mắng đầu trọc, nghĩ muốn không chết đều không được.”

“Mộc giáo chủ kiêng kị không con, vì sao không cưới vợ? Trong võ lâm ngày hôm nay, hắn muốn ai không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?”

“Ai biết? Hắn giỏi uống rượu nhưng không háo sắc, đối với tiểu mỹ nhân, lòng dạ càng đúng là sắt đá. Trước kia Thanh Âm trang thiết yến, khi võ lâm đệ nhất mỹ nữ Phùng Viên Viên ở giữa tiệc kính rượu, không biết nói sai cái gì rồi, hắn giận tím mặt, mùa đông đem nữ hài tử nũng nịu ngọt ngào nhà người ta từ trên tường thành ném vào sông hào quanh thành! Thiếu chút nữa bỏ mạng. Có đồn đãi, võ công mà Mộc giáo chủ luyện là không thể gần nữ sắc……”

“Không đúng không đúng, ta nghe được đồn đãi là…… Mộc giáo chủ thích đàn ông……”

“……”

Thanh âm nghị luận của bọn họ càng nén càng thấp.

Ta lông tóc dựng đứng, hồi tưởng gốc truyện của bản gốc, phát hiện mình biết rất ít về Mộc Vô Tâm. Chỉ nhớ rõ cốt truyện phát sinh lúc Lâm Lạc Nhi ước chừng là khoảng hai mươi tuổi, hắn tính cách tàn nhẫn, không chấp nhận được nửa điểm ngỗ nghịch, nói rút gân liền rút gân, nói lột da liền lột da. Lâm Lạc Nhi ở trên tay mấy tên cầm thú khác còn dám cãi lại, mắng chửi hai câu, ở trên tay hắn trừ bỏ khóc ra, là nửa điểm không dám hé răng, muốn chà đạp như thế nào liền chà đạp thế đó.

Không có biện pháp, nếu mở miệng cãi lại một câu liền bị rút mất gân chân, đổi thành là ta, ta cũng không dám cãi lại.

May mắn hiện tại tránh được tên cầm thú khủng bố bậc nhất này.

May mắn lại uống thêm hai chén trà, chuẩn bị tính tiền rời đi, không biết có phải hay không sau khi đi ra từ mai rùa, vận mệnh của nữ nhân vật chính yên lặng mười năm không chịu nổi bị ngó lơ, lại chuyển động lần nữa, bàn tay vàng của mẹ kế lại bắt đầu phát tác, ta sợ cái gì thì cái đó đến!

Từng trận tiếng vó ngựa đông đúc lộn xộn từ xa tới gần, đứng ở ngoài cửa của Vọng Nguyệt lâu. Có một gã trai trẻ tuổi nhanh chóng xuống ngựa, giành trước đi vào cửa hàng, quăng hai khối bạc cho tiểu nhị, cả vú lấp miệng em nói:“Lầu hai toàn bộ bao hết, lập tức đuổi hết những người nhàn tạp không liên quan!”

Ta còn chưa phản ứng lại, sắc mặt của giang hồ nhân sĩ đang khoác loác mà đàm luận ở bên cạnh đại biến, chỉ vào cửa nhỏ giọng nói:“Là người của Liệt Hỏa giáo, a…… Người ở phía sau là, là Mộc, Mộc Vô Tâm!”

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Quả tim của ta nhanh chóng ngừng đập.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...