Vô Sắc Vô Hoan
Chương 16
Tai họa sắp ập đến, adrenalin trong cơ thể bộc phát khiến cho khả năng vận động vốn chậm chạp của ta lại phát huy hết tiềm năng, ngửa người ra sau, lui xuống một bậc thang, cúi người về trước, điều chỉnh cân bằng, liên tiếp động tác làm được thuần thục như nước chảy mây trôi, thân hình vững vàng, không hề bị té như chó cắn bùn.
Ta khẩn trương nép người tránh đường, cong lưng xoay người, đầu cúi thấp hết mức, ngay cả hít thở cũng chậm lại, hi vọng đám người đó đừng phát hiện sự tồn tại của ta, nhanh chóng bước qua.
Liên tục nhiều đôi giày màu xanh của đám hộ vệ đi qua, không hề dừng lại; Đôi giày thêu thanh vân của Nam Cung Hoán ổn trọng đi qua, cũng không dừng lại.
Lúc ta nghĩ mọi sự đều hết thảy thuận lợi, không ngờ, đôi giày thêu hắc vân của Nam Cung Minh hơi hơi dừng lại trước mặt ta.
Tim ta ngay lập tức tăng tốc, một giọt mồ hôi lạnh trên trán sắp nhỏ xuống bậc thang đá.
May mắn, hắn chỉ ngừng chừng hai giây, không nói gì thêm, nhanh chóng đi theo đám người kia.
“Đại khái chắc không phải nhìn mình.” Chờ mọi người đi qua hết, ta nhu nhu thắt lưng đau mỏi, nhẹ nhàng thở ra một hơi tự động viên. Nhưng đèn dự báo nguy hiểm trong lòng vẫn ẩn ẩn chớp nháy, không thể bình tâm được. Liền mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, vội vàng trở về phòng bếp trốn tránh, làm rùa đen rút đầu.
Ước chừng lại qua bốn năm ngày, Nam Cung Minh không có hành động gì, ta nghĩ dự cảm của mình chắc sai lầm rồi. Hơn nữa mặt mũi, đầu tóc đều thê thảm tới như vậy, lấy bản tính của nam nhân vốn là động vật dựa vào thị giác, hai cha con Nam Cung Hoán muốn mỹ nữ dạng nào không có, sao có thể còn coi trọng một tiểu cô nương vừa đen vừa gầy, hình dung kỳ quặc, tính cách cổ quái?
Mỗi ngày theo lệ thường đem bánh bao cho Thạch Đầu ăn.
Phòng thu chi truyền đến thanh âm hổn hển của Ngô tú tài:“Khoa cử chấm điểm thứ nhất là thư pháp, văn vẻ làm trôi chảy, chữ không đẹp cũng sẽ bị loại. Ngươi luyện chữ lâu như vậy, ta không hi vọng xa xôi ngươi có thể phân biệt rõ ràng thể chữ Nhan và thể chữ Liễu, nhưng ít nhất cũng có thể phân được chữ Khải và chữ Lệ, đi thảo và đi đãi khác nhau chứ? Thật sự là khối du diêm không tiến Thạch Đầu a.”
“Kỳ thật ta cảm thấy chính mình viết cũng đẹp a.” Thạch Đầu một tay cầm bảng chữ mẫu, một tay nắm bút lông, sầu mi khổ kiểm, tiếp tục nằm úp sấp trên bàn luyện tập đám chữ như gà bới.
“Thúi lắm! Thúi lắm!” Ngô tú tài tức giận khiến toàn bộ nhã nhặn mất hết, gõ đầu hắn răn dạy,“Phiêu dật xinh đẹp tuyệt trần cái gì, ta chỉ cầu ngươi có thể viết đoan đoan chính chính, viết ra nhìn giống chữ là được.”
Ta ở ngoài cửa sổ nghe lén nín cười, Thạch Đầu mất mặt không nhịn được nữa, thừa dịp Ngô tú tài xoay người qua chỗ khác, cầm tờ giấy viết hỏng vo tròn lại, hung hăng chọi vào đầu ta.
Ta để lại bánh bao, nhanh chóng đào tẩu, không chọc đến cái vảy ngược* này nữa.
Đúng là hết thuốc chữa, hắn tựa hồ trời sinh không có một chút tế bào nghệ thuật nào, cầm kỳ thư họa chỉ thông lục khiếu*. Lần trước đi theo các quản sự ra ngoài học mua đồ, hỗ trợ chọn vải làm cho chủ cửa hàng vải mặt mày hớn hở, tiểu Vương quản sự giận thiếu chút nữa giơ chân, may mắn hắn chỉ lựa 3 súc vải, nhưng toàn bộ đại cô nương, tiểu tức phụ cũng không chịu nhận đám vải màu đỏ tía cực kì tục khí, kết quả ta được lợi vài thước vải, cố ý may thêm một cái áo màu xanh lục đi kèm với váy màu đỏ tía, mặc vào y như trái cà tím, ai thấy cũng che miệng cười, chỉ có Thạch Đầu luôn miệng khen đẹp.
Trải qua việc này, tất cả mọi người đều đầu hàng năng lực thẩm mỹ siêu phàm thoát tục của Thạch Đầu. Nếu hắn khen ai mặc quần áo đẹp, người nọ tuyệt đối phải chạy về thay…… Cho nên mỗi lần ta ra khỏi cửa, đi cho hắn nhìn trước một cái, hắn chê bai hoặc nói bình thường cũng không thể mặc, chỉ có gật đầu khen lấy khen để mới có thể mặc đi ra ngoài, bảo đảm tuyệt đối xấu vạn vô nhất thất.
Vậy mà Thạch Đầu không hề có tự giác về phương diện này một chút nào. Mọi người cảm thấy tiếp tục như vậy không tốt lắm, nhưng ai có hảo ý sửa cho hắn vài lần cũng không có hiệu quả, ta vốn không trông mong hắn đi làm thiết kế thời trang hoặc nghệ thuật gia gì gì đó, cứ để vậy đi.
Sau khi chạy trốn về phòng bếp, Hoàng đại nương quản sự phòng bếp đưa cho ta một cái hộp thức ăn, bên trong có một bát canh ngân nhĩ, nhờ ta đưa đi cho tiểu nữ nhi của nàng đang làm việc ở Lâm Hương Các. Trả công cho ta bằng hai cái bánh bao thịt hồi sáng còn chừa lại.
Lâm Hương Các giống như lãnh cung ở Nam Cung thế gia tuy rằng không có nhiều phòng ở, rộng lớn nhưng cơ hồ không có ai đi qua, nghe nói có điềm xấu, mọi người ngay cả nói cũng không chịu nói về nó. Vốn nó ở trong khu vực cấp 3, sau ta lại cảm thấy nơi này tư liệu quá ít, nguy hiểm khó dò, nên phân vào khu vực cấp 2.
Tiểu nữ nhi của Hoàng đại nương là Thúy Anh sức khỏe không tốt, không thể làm việc nặng, cho nên được nhờ quan hệ đưa vào nơi lý tưởng núi cao hoàng đế xa kia.
Ta nhìn sắc trời một chút, hiện tại xác nhận Nam Cung Minh đang tập thi họa, đánh giá mức độ nguy hiểm không cao. Lại không muốn đắc tội người có quyền ở phòng bếp, vì thế đồng ý đi làm, dùng hết sức của đôi chân nhỏ đi nhanh về nhanh.
Bình an đi tới Lâm Hương Các, Thúy Anh tỷ tỷ nhận canh ngân nhĩ, nói khách sáo hai câu rất ngọt, sau đó thưởng cho ta mấy lượng bạc.
Ta nghĩ đến không biết tư liệu của nơi này, thấy chung quanh không người, trưng ra gương mặt đứa nhỏ ngây thơ, hỏi thăm:“ Phòng ở đây thật có khí chất nha, sao không có người nào ở vậy? Chắc không phải có quỷ chứ tỷ tỷ?”
“Cái gì quỷ không quỷ ? Đừng có nói bậy” Thúy Anh buông bát quát khẽ, nở nụ cười:“Ngươi tuy còn nhỏ nhưng đừng nói lung tung, khu này trước đây là của Nam Cung phu nhân, sau khi phu nhân không ở liền bị Hoán chủ tử phong tỏa .”
Ta bỗng nhiên nhớ tới trong nguyên tác không có đề cập đến thê tử của Nam Cung Hoán, cảm thấy có chỗ không ổn, hỏi tiếp:“Nếu là chỗ ở cũ của phu nhân, vì sao mọi người không thích nói tới nơi này vậy?”
“Con nít sao lại hỏi nhiều như vậy?” Thúy Anh nhíu mày hù dọa nói,“Đừng có tò mò như thế, có chút chuyện biết càng ít càng tốt, Hoán chủ tử không cho nói tới chuyện của phu nhân. Chúng ta làm hạ nhân làm theo là được rồi, đừng nói lung tung, cẩn thận vào đến tai Vương đại tổng quản, sẽ bị tha đi đánh bằng roi.”
Ta không muốn bị đánh, đành phải khép nép vâng dạ, không dám tiếp tục truy vấn.
Thúy Anh chỉ ăn non nửa bát canh ngân nhĩ, liền đem phần còn lại thưởng cho ta:“Nhắc nương của ta lần sau nêm ít đường một chút, bà làm thế nào luôn luôn quên nhỉ? Ta cũng không phải còn là tiểu cô nương thích ăn đường, ngọt như thế này làm sao nuốt trôi?”
Tiểu nha đầu ăn phần dư của đại cô nương là chuyện thường, nhưng ta vốn rất ưa sạch sẽ, cũng không ăn đồ người khác đã cắn qua, cho nên ngoài miệng vui mừng nhận lấy, ra khỏi cửa liền vụng trộm tìm chỗ nào đem phần canh ngân nhĩ còn lại đổ đi, sau đó cầm bát không trở về, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện của Nam Cung phu nhân.
Mới vừa đi đến cửa Lâm Hương Các, chợt nghe một đoạn tiếng sáo thanh thanh, từ phía sau truyền đến.
Ta theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên nhớ tới quy tắc 1 việc không liên quan không để ý, làm người không cần tò mò, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng sáo bỗng dừng lại, đổi thành thanh âm tao nhã của thiếu niên:“Tiểu cô nương, xin dừng bước.”
Ta vừa nghe đã nhận ra là thanh âm của tiểu cầm thú, cảm thấy kinh hãi, tiếp tục giả bộ không nghe, sải rộng bước chân chạy về phía trước, nhanh chóng rời đi phạm vi tầm mắt của hắn.
Kết quả đầu ta đụng đến một cái gì đó, không đau lắm……
Ta hy vọng đụng vào đầu là thiên thạch( >_ die soon >_<
chỉ thông lục khiếu* : con người có thất khiếu (2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, 1 cái miệng) Thạch Đầu chỉ thông có 6 suy ra nhất (1) khiếu không thông đây là câu thành ngữ chỉ dốt đặc cán mai ớ ^_^
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp