Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 60


Chương trước Chương tiếp

Giang Ly gần đây rất không bình thường.

Hành tung của anh ấy bắt đầu thần bí, buổi tối rất muộn mới về, hơn nữa luôn mang vẻ mặt áy náy. Tôi hỏi anh ấy làm sao, anh ấy giấu giấu giếm giếm không trả lời thẳng, chỉ nói là công việc bận.

Công việc bận sao? Tôi trước đây chưa từng nhìn thấy anh ấy bận như thế này.

Hơn nữa, anh ấy còn từ chối tôi đưa cơm trưa cho anh ấy, lý do là sợ tôi mệt. Thiện tai, sao trước đây anh không sợ em mệt chứ?

Khi tôi đưa ra câu hỏi này, anh ấy lại nói, việc công ty tương đối bận, sợ tôi tạo thêm rắc rối. Tôi toát mồ hôi, đưa cơm trưa cũng là tạo rắc rối cho anh ấy sao, sức phá hoại của tôi lớn như vậy sao?

Hành vi khác thường này của Giang Ly khiến tôi càng lúc càng thấy bất an, luôn cảm thấy sắp có sự việc gì đó xảy ra.

Tôi nói những chuyện này với Hạp Tử, Hạp Tử thần bí lắc đầu nói: “Những triệu chứng này, tám mươi phần trăm có khả năng là ngoại tình rồi.”

Tôi thoáng rùng mình, suýt chút nữa ngã nhào xuống ghế: “Không…không phải chứ…” Giang Ly tuy thỉnh thoảng ức hiếp tôi nhưng mà xem ra cũng không giống loại người trăng hoa.

Hạp Tử nhìn tôi một cái: “Tiểu Quan à, cậu đừng nói với mình là cậu không nghĩ đến việc này. Ngoại tình ấy mà, thực sự là thiên tính của đàn ông, cậu quản tốt anh ấy đi.”

Tôi lắc đầu: “Phải quản lý tốt như thế nào?” Anh ấy đến cơm trưa cũng không cho mình đưa, mình có thể quản lý anh ấy như thế nào, nghĩ đến đây tôi cảm thấy có chút tức giận.

Hạp Tử nghĩ một lát nói: “Cậu cứ quan sát mấy ngày nữa, nếu như vẫn có tình huống khác thường, lập tức báo cáo với mình, đến lúc đó mình lại giúp cậu nghĩ cách.”

Tôi làm như có việc ấy thật, gật gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Thực hy vọng Giang Ly sẽ không xuất hiện tình huống khác thường gì, nhưng mà tôi lại hy vọng anh ấy có thể có, như vậy tôi có thể tiến hành điều tra..Quả nhiên ở gần với Giang Ly, gần mực thì đen, tôi bây giờ biến thành rất biến thái rồi..

Lúc này, Hạp Tử nheo nheo mắt, trên mặt thoáng chút dữ tợn, cô ấy nắm nắm bàn tay, nói: “Nếu anh ấy dám làm chuyện gì có lỗi với cậu, lão nương sẽ phế con hồ ly tinh kia trước, rồi thiến người đàn ông của cậu!”

Lời nói này của Hạp Tử, tôi nghe mà toát mồ hôi lạnh…Cô ấy hình như thực sự yêu thích việc “thiến cắt” này, biến thái quá, biến thái quá!

Lại qua mấy ngày nữa, sau khi ngửi thấy một mùi nước hoa lạ trên người Giang Ly, cuối cùng tôi cũng đứng ngồi không yên rồi.

Hạp Tử gần như xách tai tôi lên, hét lớn với tôi: “Quan Tiểu Yến, cậu còn không hành động nữa thì đợi làm bà vợ bị vứt bỏ nhé!”

Tôi xoa xoa cái tai bị đau, nhỏ giọng hỏi: “Vậy làm thế nào?”

Hạp Tử: “Tìm một thám tử tư, đầu tiên phải lôi kẻ thứ ba kia ra rồi hẵng nói!”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, giả bộ thở dài thườn thượt: “Bỏ đi, vẫn tự mình làm thám tử tư đi.” Chuyện này để người khác biết được tôi sẽ rất buồn, kể cả thám tử tư cũng không được.

Hạp Tử vỗ vào vai tôi, bình thản nói: “Yên tâm đi! Nhớ kỹ, đầu tiên đừng có đánh rắn động cỏ.”

Tôi trịnh trọng gật gật đầu, bò lên vai cô ấy dụi hai cái, nước mắt suýt chút nữa chảy ra.

Ánh mặt trời đầu xuân chiếu xuống khiến người ta thấy có chút ấm áp, cửa lớn của toàn nhà XQ, một phụ nữ đeo kính đen, ăn mặc rất lập dị, lén lén lút lút nhìn vào trong cửa, thỉnh thoảng lại đưa tay lên nhìn đồng hồ. Nhân viên bảo vệ ở cửa chú ý đến người này đã lâu rồi, anh ta có lẽ rất muốn đuổi người này đi, đáng tiếc thực sự không tìm được lý do hợp lý. Thế là anh ta đành cảnh giác hơn nữa, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia.

Người phụ nữ rất lập dị này chính là tôi.

Tôi bị nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm, trong lòng cũng có chút sợ hãi, xin đó, tôi đến để theo dõi chồng mình, chính đáng, hợp lý, có gì đáng nhìn chứ!

Tôi coi như không có chuyện gì, lượn lờ trước mặt anh bảo vệ kia, nhìn đồng hồ, Giang Ly lúc này chắc tan làm rồi chứ nhỉ? Tôi chạy đến bên đường chặn một chiếc taxi, ngồi vào trong xe đợi một lát thì thấy chiếc BMW lẳng lơ của Giang Ly chầm chậm đi ra. Tài xế taxi thong thả nhấn ga, chúng tôi bám theo chiếc xe của Giang Ly.

Tôi rất may mắn, tuy tôi không nhớ loại xe của của chiếc BMW kia, nhưng may mà nhớ biển số xe của anh ấy.

Tôi ngồi trong taxi, gọi cho Giang Ly. Tôi hỏi anh: “Giang Ly, khi nào anh về nhà?”

Giang Ly dịu dàng trả lời: “Không phải đã nói với em rồi sao, buổi tối hôm nay có thể phải về muộn một chút, sao nào, em nhớ anh à?” Nữa câu phía sau mang ý cười.

Tôi buồn bã không vui nói: “Anh vẫn chưa tan làm à?”

Giang Ly: “Chuyện này, còn có một chuyện phải làm, em ăn cơm trước đi nhé, không cần đợi anh.”

Tôi: “Vậy anh ăn gì?”

Giang Ly: “Anh ăn tạm gì cũng được, không cần lo cho anh.”

Tôi: “Ờ.”

Giang Ly: “Quan Tiểu Yến.”

Tôi: “Hử.”

Giang Ly: “Em có phải là nhớ anh rồi không?”

Tôi: “…”

Giang Ly: “Quan Tiểu Yến, anh nhớ em rồi.”

Tôi: “Ờ…Giang Ly, em đang xào rau, không nói chuyện với anh nữa.”

Tôi nói rồi tắt điện thoại.

Tôi dựa vào ghế, nhìn chiếc xe màu trắng đang ở không xa phía trước đợi đèn xanh, Giang Ly đang ngồi bên trong. Anh ấy nói anh ấy nhớ tôi rồi…

Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật vô vị, Giang ly có sự nghiệp của anh ấy, tôi làm sao có thể cứ quấn lấy anh ấy chứ? Nhưng mà, hễ nhớ đến mùi nước hoa lạ trên người anh ấy hôm qua, tôi liền…

Tôi uể oải nhắm nhắm mắt, bỏ đi, chân tướng một lát nữa sẽ rõ. So với cả ngày khiến mình nghi ngờ như thế này, thà chẳng bằng tự nhìn cho rõ.

Tôi muốn tin tất cả những gì mình tận mắt nhìn thấy.

Xe của Giang Ly dừng lại bên ngoài một nhà hàng cao cấp. Tôi trả tiền taxi, vừa muốn xuống xe, lại nhìn thấy bóng dáng một người rất quen, đến cùng lúc với anh ấy. sau đó bọn họ cùng nhau vào nhà hàng.

Bóng dáng của người phụ nữ kia…

Trái tim tôi như ngừng đập, đầu óc trở nên trống rỗng. Giang Ly, phụ nữ, Giang Ly, phụ nữ, Giang Ly, phụ nữ…

Tôi cảm thấy chân tay lạnh ngắt, sức lực toàn thân đều như bị rút đi hết vậy.

Tài xế taxi đột nhiên nói: “Này, cô làm sao vậy?”

Tôi hoảng hốt nhìn anh ta, lúc này anh ta lại nói: “Cô còn muốn đi đâu không, sao vẫn chưa xuống xe?”

Tôi vội vã nhảy xuống xe, đóng cửa cái “rịch”. Tài xế nhìn tôi một cách kỳ lạ, lái xe rời đi.

Lúc này trời đã tối rồi, tôi đứng nguyên tại chỗ, cảm giác cô độc trước đây chưa từng có trào lên trong tim tôi. Tôi nhìn nhà hàng với anh đèn rực rỡ cách đó không xa, bên trong có hai người đang hẹn hò, trong nhà hàng Pháp cao cấp này, không khí thật lãng mạn.

Tôi hít một hơi thật sâu, cẩn thận đi vào.

Tôi đi vào trong nhà hàng, khi chẳng có chút chuẩn bị nào thì đụng ngay phải khuôn mặt tươi cười xinh đẹp kia, tôi thật sự hy vọng mình chưa từng đến đây.

Khuôn mặt cười đó đã từng hấp dẫn, quyến rũ nói với tôi: “Chị Tiểu yến, chị đối với em thật tốt.”

Khuôn mặt cười đó cũng đã từng lạnh lùng như băng nói với tôi: “Quan Tiểu Yến, thực ra Vu Tử Phi không hợp với cô.”

Khuôn mặt kia còn từng ngang nhiên bình thản nói với tôi: “Cô luôn mồm nói chúng ta là bạn, vậy tại sao không nhường Vu Tử Phi lại cho tôi?”

Đúng vậy, chủ nhân khuôn mặt cười kia chính là Tuyết Hồng.

Tôi cười khổ nhìn Tuyết Hồng, quả nhiên oan gia ngõ hẹp, chân trời chỗ nào cũng là nhà tôi…

Tuyết Hồng dường như cũng nhìn thấy tôi rồi, cô ta cười với Giang Ly càng dào dạt tình cảm, còn đưa mày nháy mắt nói với anh ấy cái gì đó.

Tôi nhìn bóng lưng của Giang Ly, trong lòng như có tảng đá lớn đè chặt, không thể nào thở nổi. Anh ấy nói anh ấy rất bận, anh ấy nói anh ấy nhớ tôi rồi…Khi anh ấy nói những lời này, trong lòng rốt cuộc là nhớ đến ai?

Tôi nắm chặt điện thoại, do dự rất lâu, gửi cho Giang Ly một tin nhắn: “Giang Ly, anh đang làm gì?”

Chẳng mấy chốc, Giang Ly trả lời tôi: “Anh đang bận, ngoan, đợi anh về nhà với em.”

Tôi nhìn mấy chữ động lòng kia trên màn hình điện thoại, tuyệt vọng nhắm mắt, quay người rời đi.

Đi ra khỏi nhà hàng chưa xa lắm, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, là tin nhắn. Tôi có chút ảo não, có chút hy vọng, lại có chút căng thẳng, tóm lại tâm trạng rất phức tạp. Tôi mở tin nhắn ra đọc, nhìn thấy tin nhắn gửi đến từ một dãy số lạ, nội dung tin nhắn là: “Giang Ly đã không cần cô rồi, tự ý thức tránh xa anh ấy một chút đi.”

Trong lòng tôi nặng nề, khuôn mặt xinh đẹp, lẳng lơ kia lại xuất hiện trong đầu tôi. Tôi run rẫy trả lời: “Cô là ai?”

Chẳng mấy chốc có tin nhắn đến: “Cô đã biết rồi, hà tất phải hỏi.”

Tôi nhìn hàng chữ kia, do dự rất lâu, rồi vẫn trả lời: “Cô làm sao biết được số của tôi?”

Thực ra vấn đề này hình như rất dư thừa nhỉ? Tôi tự cười nhạo mình. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, cô ta trả lời: “Còn có thể là ai cho tôi, người chồng thân yêu của cô đó.”

Tôi cảm thấy đầu óc giống như bị thứ gì đó đạp cho một cái thật mạnh vậy, rất nặng, rất đau. Tôi bóp trán, cố bình tĩnh lại. Sau đó tôi trả lời cô ta: “Tôi sẽ tìm Giang Ly hỏi cho rõ ràng.”

Một lát sau, cô ta nhắn: “Tùy cô thôi, cô có hỏi cũng là tự sỉ nhục mình.”

Tôi bấm mấy chữ: “Cô là đồ đê tiện” trong mục trả lời, bứt rứt hồi lâu, cuối cùng gửi đi. Sau đó tôi hít một hơi thật sâu, tiện tay ném điện thoại vào thùng rác bên đường, lúc này thế giới yên tĩnh rồi.

Tôi vừa muốn rời đi, lại nghe thấy ở trong thùng rác có tiếng rung nho nhỏ. Tôi do dự rất lâu, rồi bới thùng rác, tìm chiếc điện thoại mà Giang Ly tặng tôi, sau đó nhìn thấy tin nhắn của cô ta.

Cô ta nói: “Cô thua trong tay một tiện nhân.”

Tôi ôm điện thoại, quỳ xuống bên vệ đường khóc huh u.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...