Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 24


Chương trước Chương tiếp

Ăn tối xong, Giang Ly lại ép tôi uống chút thuốc bột, lời lẽ đẹp đẽ chính là sợ tôi bị cảm.

Tôi hồ nghi nhìn dịch thể màu hổ phách trong tay anh ta, hỏi: “Anh tốt bụng như vậy sao?”

Giang Ly thẳng thắn nói: “Cô bị cảm, chẳng phải sẽ lây cho tôi sao?!”

Được rồi, tôi chẳng nói gì nữa.

Buổi tối, lúc sắp đi ngủ, tôi xốc lại dũng khí, rồi lại xốc lại dũng khí thêm lần nữa, cuối cùng nói với Giang Ly: “Giang Ly, tôi hỏi anh một vấn đề, phiền anh trả lời thành thật.”

Giang Ly rộng lượng, gật đầu nói: “Không muốn để cô cảm thấy ngại ngùng vì lợi dụng tôi, tôi cũng hỏi cô một câu, cô cũng phải trả lời thành thật.”

Tôi gật đầu, nói: “Tối nay anh làm đồ ăn khó ăn như vậy, có phải là cố ý không?”

Giang Ly không chút ấp úng: “Đúng, thực ra tôi có thể làm rất ngon, hay là ngày mai tôi lại làm cho cô nhé?”

Tôi kinh hãi, lắc đầu như chiếc trống lắc, lời của Giang Ly thật sự khó phân thật giả.

Giang Ly cố ý làm vẻ đáng tiếc nói: “Thật đáng tiếc…”, chuyển lời rất nhanh: “Vậy thì đến lượt tôi hỏi cô.”

“Hỏi đi.” Tôi cũng chưa từng làm chuyện xấu hổ, tùy anh ta hỏi.

Giang Ly híp mắt, hỏi: “Hôm nay vì sao mà khóc?”

Không ngờ rằng anh ta lại hỏi câu này, thần sắc của tôi xám xịt, tiện miệng nói: “Liên quan gì đến anh.”

“Tôi chẳng muốn ngày ngày phải đối diện với khuôn mặt ai oán, không khéo sau này còn phải tự nấu cơm…vả lại trứng gà rất khó đánh.”

Tôi nghĩ một chút, liền nói: “Giang Ly, nếu anh và người yêu cũ cùng làm trong một công ty, anh có từ chức không?”

Giang Ly dứt khoát lắc đầu: “Tôi từ chức làm gì!?”

Tôi nghiêng đầu không tin: “Anh nói thì dễ.”

Giang Ly lại nói: “Tôi đuổi anh ta đi là được rồi.”

Tôi: “…”

Tôi từ chức làm gì, tôi đuổi anh ta đi là được rồi…Đây là câu trả lời của Giang Ly.

Tôi đột nhiên phát hiện ra vấn đề này thỉnh giáo Giang Ly chẳng có tác dụng, hai người chúng tôi căn bản không cùng một đoạn số.

Giang Ly nhanh chóng nghĩ ra vấn đề: “Gặp chồng trước của cô rồi à?”

Tôi gật gật đầu: “Anh ta là tổng quản lý thị trường của công ty chúng tôi, mà tôi là thư ký của phó tổng.” Sau này, tiếp xúc sẽ tương đối nhiều nhỉ? Vẫn là nên từ chức thôi.

Giang Ly xoa cằm suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Quan Tiểu Yến, tôi phát hiện ra đặc điểm lớn nhất của cô không phải là ngốc, mà là không có bản lĩnh.”

Đây thực sự không phải là lời tốt đẹp gì, nhưng mà tôi đã quen với sự châm chọc, cạnh khóe của anh ta rồi, lúc này cũng chẳng có tâm trạng đế đấu khẩu cùng anh ta, đành cười trừ.

Có lẽ vì phát hiện lời của mình không được coi trọng, Giang Ly có chút bất mãn: “Cô cũng đừng không tin. Lúc đầu rõ ràng là chồng trước của cô có lỗi với cô, vì sao cô lại luôn phải trốn tránh anh ta, cứ giống nhưa là cô thiếu nợ anh ta cái gì vậy?”

Tôi bị anh ta nói cho ngẩn người, hình như là như vậy, mà hình như không phải vậy…

Giang Ly thấy tôi không nói, đề cập đến một giả thiết khác: “Hay là cô vẫn nhớ nhung, không quên được anh ta?”

Sao? Tôi kinh ngạc. Tôi có sao? Không có mà…tôi nhớ chắc là không có…

Tôi lắc lắc đầu, giọng vô cùng nghiêm túc: “Tôi có thể chắc chắn, tôi đã không thích anh ta nữa rồi.”

Giang Ly hỏi: “Nhưng mà cô gặp anh ta, phản ứng còn quá khích hơn cả một cặp yêu nhau chia tay bình thường. Cô sợ anh ta à?”

Tôi sợ anh ta? Tôi sợ anh ta làm gì, anh ta đâu phải quỷ. Thế là tôi lắc đầu, không sợ.

Giang Ly lại nói: “Cô sợ anh ta, ngày chúng ta kết hôn, tôi đã phát hiện ra rồi, cô sợ anh ta.”

Tôi cúi đầu, bắt đầu run rẩy, tôi sợ Vu Tử Phi? Vì sao sợ anh ta chứ?

Giang Ly dường như biết thuật đọc suy nghĩ của người khác, rất nhanh chóng trả lời băn khoăn trong lòng tôi: “Thực ra cô không phải là sợ anh ta, cô sợ đối mặt với quá khứ với anh ta kia.”

Sao?

Giang Ly áp sát từng bước: “Quan Tiểu yến, cô thừa nhận đi, cô chính là người không có bản lĩnh. Sau khi bị tổn thương thì trốn tránh không dám ra ngoài, gắng sức muốn quên đi, mặc dù không quên đi cũng phải giả như mình đã quên. Hễ nhìn thấy người đã làm tổn thương mình, cô lập tức muốn trốn tránh, trốn đi càng xa càng tốt. Thực ra tình huống như thế này, giống như “một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm”, đến dây thừng cũng sợ, huống hồ là nhìn thấy con rắn thực sự làm mình bị thương.

Tôi mù mịt gật đầu: “Lời anh nói hình như có chút đạo lý.”

Giang Ly bộc bạch những lời trong lòng anh ta, thao thao bất tuyệt nói: “Tuy hành vi của cô có thể lý giải được, nhưng cũng khiến người ta khinh thường, tôi không hiểu, vì sao cô không thể trực tiếp bắt con rắn đó vậy? Mặc dù không bắt được cũng phải đuổi đi chứ? Người nào cũng có mặt xấu xa, cô càng tránh, anh ta càng đuổi, cho đến lúc cô không có chỗ trốn nữa. So với như vậy, chi bằng lúc đầu, ném anh ta luôn đi.”

Nghe đến đây, tôi có chút tức giận: “Anh thế này không phải là thừa lời sao, nếu như có thể ném anh ta đi, còn cần phải tránh anh ta không?”

Giang Ly xoa cằm nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói: “Cũng đúng, chồng trước của cô, vừa nhìn đã thấy là người không đơn giản, với trí thông minh và nhan sắc của cô, chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta.”

Này!

Giang Ly đột nhiên vỗ vỗ vai tôi, hào sảng nói: “Yên tâm đi, tôi giúp cô.”

Con ngươi của tôi đảo đảo, không tin tưởng lắm: “Anh tốt bụng như vậy sao?”

“Đương nhiên là không!” Giang Ly lắc đầu, khóe miệng nhếch lên: “Cho nên tôi có điều kiện.”

Tôi không cảm thấy bất ngờ chút nào: “Nói đi.”

Giang Ly: “Sau này giúp tôi giặt quần áo.”

Tôi cắn răng, gật đầu.

Giang Ly: “Còn nữa, sau này tôi tiếp khách về, cô phải làm đồ ăn đêm và canh giải riệu cho tôi.”

Tôi cắn rưng, lại gật đầu.

“Còn nữa…”

Tôi nhất thời bực mình: “Anh đã nói hết chưa vậy?”

“Còn nữa, đi ngủ sớm đi, phụ nữ thức đêm là một bị kịch.”

Giang Ly: “Muốn ngẩng đầu trước mặt chồng trước của cô, thực ra chỉ cần làm được một điểm là đủ rồi. Nhất định phải để anh ta tin tưởng, cô đã quên anh ta, bây giờ cô đang sống rất tốt.”

Tôi: “Tôi vỗn dĩ đã quên anh ta rồi.”

Giang Ly: “Ý của tôi là, bây giờ anh ta trong mắt của cô nên là một người qua đường. Khi nhìn thấy anh ta, cô phải ngẩng cao đầu, giống như nhìn thấy một con mèo lạc.”

Mèo lạc…độ khó của cái này lớn hơn một chút nhỉ…

Giang Ly: “Khi nhìn thấy anh ta phảng phất như nhìn thấy một người xa lạ cô chẳng thích gì cả, cô có thể tưởng tượng anh ta có rất nhiều tật xấu mà cô ghét, lòng dạ xấu xa, cả tháng trời không tắm rửa, còn thích lạm dụng trẻ con…”

Tôi lau mồ hôi: “Thế có được không?”

Giang Ly: “Nhất quyết không được khách sáo với anh ta, nếu không anh ta sẽ cho rằng cô còn nhớ thương anh ta, đến lúc đó bất luận anh ta có thích cô hay không, đều sẽ xuống tay với cô, vậy thì tương đối phiền phức rồi.”

Tôi nhìn bộ dạng vô cùng tự tin kia của Giang Ly, đột nhiên cảm thấy lời của anh ta chẳng đáng tin chút nào.

Giang Ly giữ vô lăng, không nhìn tôi, vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngoài những điều này ra, cô còn phải giả vờ là tình cảm với tôi rất tốt, để anh ta nhìn thấy, Quan Tiểu Yến, tuy cô không có nhân phẩm, không có khí chất, không có thân hình, cũng còn có người muốn cô.”

Tôi: “…” Giang Ly, anh không chọc vào nỗi khổ của tôi thì sẽ chết à?

Giang Ly: “Nhìn thấy cô sống hạnh phúc hơn anh ta tưởng tượng, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả anh ta, có lẽ anh ta sẽ không phục. Nếu như vậy, có khả năng anh ta sẽ tìm cơ hội dụ dỗ cô, đến lúc đó cô phải trụ vững, Người đẹp trai dưới gầm trời này rất nhiều, nếu thích khuôn mặt đẹp, chẳng bằng đi tìm tôi. Nếu cô thích thân hình đẹp, cũng có thể tìm tôi…đương nhiên nếu cô thích có tiền, hình như vẫn là tìm tôi…”

Tôi…mồ hôi đầm đìa…

Giang Ly cảm thấy không đúng lắm, lại bổ sung một câu: “Đương nhiên nếu như thực sự không có người muốn cô, có lẽ tôi sẽ tiếp nhận cô.”

Để thần kinh của mình không sụp đổ, tôi đành ngồi im, nhắm mắt giả điếc.

Tôi phát hiện Giang Ly gần đây rất kỳ lạ, cũng không biết là anh ta đang chịu kích thích gì nữa.

Lúc này, tôi đang ngồi trong xe của Giang Ly. Vốn dĩ trong thương lượng của chúng tôi không có đoạn Giang Ly đưa tôi đi làm, nhưng Giang Ly làm việc nghiêm túc, cân nhắc đến chuyện sau này quần áo của anh ta đều do tôi giặt, vui mừng liền chở tôi đi, dù gì cũng tiện đường. Tôi thì chẳng làm sao cả, chuyện lợi dụng được ai lại không tình nguyện mà làm chứ. Chỉ là tôi không hiểu, khi Giang Ly đưa tôi đến cửa công ty, đã tám giờ năm mươi lăm phút rồi, anh ta không sợ đến muộn sao?

Thế là tôi có lòng tốt hỏi: “Anh đến muộn thì làm thế nào?”

Giang Ly chẳng hề để ý đáp: “Tôi chẳng lo lắng thì thôi, cô lo lắng gì chứ.”

Đây là lời gì chứ!

Tôi vừa cảm thấy con người Giang Ly có một điểm tốt thì câu nói này lại dập tắt hoàn toàn suy nghĩ đó. Đùa à, anh ta là bạn tốt gi chứ, anh ta chính là quái thai, biến thái, tâm lý đen tối, chưa biết chừng còn mắc chứng yêu sớm biến thái…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...