Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 112


Chương trước Chương tiếp

Mọi thước phim như giấc mơ dài, đến khi bình minh ngoi lên thì sẽ không còn gì đáng sợ nữa, chỉ là mảnh kí ức của ngày hôm qua.

Nó ở bệnh viện đã được mấy ngày, mỗi khi ánh nắng vừa lên, đôi mắt nó lại vô hồn chớp mở., mỗi đêm đến khi giấc ngủ bị quấy rối nó lại thất thần mở mắt, ngày nào cũng chờ đợi bóng ai đó, bao lâu rồi từ khi việc đó kết thúc Nam Phong không lần nào vào thăm, nó chỉ biết ngồi trên giường nhìn cánh cửa xanh, nhìn qua khe cửa sổ nơi những giọt mưa còn đọng lại.

Anh đi thật sao? Nói đi là đi luôn ư? Sao lại để nó phải chờ mỏi mòn nơi đầy mùi thuốc sát trùng này, anh thật ngốc, thật đáng ghét.

Mỗi ngày vẫn trôi qua, nỗi nhớ vẫn bao lấy, Gia Tuấn không kể giờ giấc,rãnh lại đến thăm nó, nói chuyện cười đùa, dù trên môi nõ mãi cười không ngớt nhưng tận sâu trong thâm tâm là nỗi buồn không lí giải..

Minh Quân bị thương cũng không nghiêm trọng chỉ là đi lại hơi bất tiện, nhỏ lúc nào cũng làm cây gậy của anh, anh đi đâu nhỏ đi theo đó, hai người đã làm lành và hạnh phú,c đôi khi có chút cãi nhau, Minh Quân vội lấy vết thương để đe dọa, nhiều khi còn làm nũng đòi này đòi kia khiến nhỏ tức mà phải nhịn.

..

….

Bầu trời xanh bay đến ôm lấy nhau, gió nhẹ nhàng mang yêu thương đi xa. Cũng giống như nó đứng mãi một chỗ ngắm nhìn mưa rơi.

Còn anh vẫn cứ quay đi quay lại rồi lại về phút ban đầu, nơi âm u không chút xương gió.

Nam Phong vì muốn trả nợ bốn năm nuôi dưỡng của ông Hùng, anh đã ở lại Trần gia và chăm sóc bệnh tình cho ông, cho đến hôm nay anh phải quyết định rời khỏi, anh không lấy cái tên Thiên Kỳ mà vẫn giữ cái tên Nam Phong, vì anh không muốn mọi chuyện lại quay về nơi xuất phát rồi đi đến đau khổ.

Mấy ngày không gặp nó anh đã dặn lòng phải kiên định, người có thể cho nó hạnh phúc chính là Gia Tuấn, còn anh mãi chỉ là người đem nó dìm xuống vực thẩm.

Vừa bước đến cửa, anh ngoái đầu nhìn lại căn nhà từng mang yêu thương, sẽ không còn gì nữa ngoài kĩ niệm mà thôi.

Thở dài não nề Nam Phong lấy tay mở cửa, tiếng bước chân của ông Hùng gấp gáp.

-con định đi đâu?—Sắc mặt còn kém nhìn Nam Phong, ông ngay cả chạy lại giữ anh cũng không dám, chỉ biết đứng xa.

-Tìm nơi bình yên.—Nam Phong không quay lại tay vẫn đặt ở cửa.

-Nam Phong,,con không tha thứ cho ta thật sao? Không thể gọi ta một tiếng” ba” nữa sao. Cả đời này ta sẽ không thể thanh thản đối diện với mẹ con, với chính mình.—Ông Hùng cúi đầu, khóe mắt đã đỏ lên từ lâu.

Im lặng một chút Nam Phong nghiêng nhìn ông, trên gương mặt xanh xao nay được tô thêm chút nước trong vắt. Anh đưa tay mở cửa rồi bước ra ngoài.

Ông Hùng nhìn theo mà đau đớn, cuối cùng Nam Phong vẫn không tha thứ cho ông, ông thật là kẻ vô dụng, cả đời này phải sống trong trạng thái cắn rức lương tâm

-Ba.. con sẽ về, ba yên tâm mà dưỡng bệnh.—Nam Phong nói rồi đi luôn không quay lại,

Ông Hùng vui vẻ mĩm cười, ông như nhảy cẩn lên vui mừng, Nam Phong gọi ông là “ba” anh chịu tha thứ cho ông rồi.

Màng trời khẻ vui lây cho hạnh phúc nhỏ bé của người đàn ông tội nghiệp.

..





Hôm nay nó cũng đã xuất viện, được về ngôi nhà ấm áp của mình, không có thứ gì tốt bằng chính nơi nó ở, chiếc xe chạy trên đường êm ái lăn bánh, Gia Tuấn lâu lâu lại nhìn khuôn mặt nó qua gương. Nó chỉ tựa đầu vào cửa xe, ngắm nhìn dòng người lướt qua, nhìn cảnh vật bị thụt lại phía sau lưng. Rồi nó cũng giống như những người đi qua đường kia, mãi chỉ đứng đó chờ dòng xe đi qua, cho đến khi không còn gì nữa, sẽ lập tức nhanh chân đi mà không cần lưu luyến thêm gì ở phía sau.

Căn nhà ấm áp hiện lên trước mắt, Gia Tuấn xuống mở cửa xe cho nó, mĩm cười nó đi ra thì thấy Phương Linh cùng Trọng Thiên đã ở trước cửa.

Hai người bọn họ đã về rất lâu,cũng biết được những chuyện xảy ra.

-Sao đến sớm vậy?đứng ngoài này làm gì?—nó mĩm cười nhìn hai người họ, càng nhìn Trọng Thiên nó lại nhớ đến Nam Phong, anh thật quá đáng khi cứ lúp trong bóng tôi mãi không chịu xuất hiện, nếu để nó bắt được thì anh sẽ không còn mạng.

-Chờ mày.. Nam Phong mới vừa đến.—Phương Linh e dè nhưng có phần lỗi.

Nó vui mừng vì cuối cùng anh cũng chịu tìm nó, ngó tây ngó đông tìm kiếm bóng dáng ai đó.

-Anh ấy đâu rồi.—nó không dấu được hạnh phúc đó khiến Trọng Thiên hơi cúi mặt.

-Đi rồi, Nam Phong có nhờ đưa cái này cho em, anh ấy chúc em hạnh phúc bên Gia Tuấn, còn nói người có thể khiến em có được những ngày vui vẻ chỉ có thể là Gia Tuấn thôi.—Trọng Thiên đưa cho nó sợi dây chuyền, nước mắt nó rơi lên sợi dây, anh quả thật đại ngốc, hạnh phúc của nó nằm ngay trong anh.

Cả bầu trời không tiếng động, ngó nhìn hạnh phúc tan vỡ.

Tiếng điện thoại của Gia Tuấn vang lên phá tan đi những không khí lạnh lẽo.

Là một tin nhắn.

-Anh đưa em đi tìm Nam Phong.—gia Tuấn kéo tay nó, đôi mắt nó hoài nghi nhìn Gia Tuấn. Anh mĩm cười dè dặn.

Chiếc xe lao nhanh trong khoảng trắng để lại làn khói bụi phía sau, tin nhắn là của Việt Anh,Nên Gia Tuấn mới biết được chỗ Nam Phong đang chốn, dù Nam Phong có trốn trân trời góc bể thì Việt Anh cũng sẽ khiến anh ngoi lên, phá anh là niềm vui của Việt Anh mà.

Nhanh như gió, chiếc xe đã ngừng lại ở bãi biển nơi đêm đó nó tự mình dìm xuống.

Xuống xe nó cùng Gia Tuấn đi trên bờ cát, biển rộng mênh mông hoa cả mắt, nó đinh chạy đi tìm Nam Phong thì bị Gia Tuấn nắm lấy, đôi mắt anh long lanh tựa nước biển.

Đặt lên trán nó nụ hôn ấm áp, ngây người nó không nói gì cả,

Bàn tay nó bị Gia Tuấn đưa ra trước đeo vào chiếc vòng, nó khó hiểu rút tay về nhưng Gia Tuấn vẫn nhanh tay nắm lấy.

Vừa đeo Gia Tuấn vừa nở nụ cười, chiếc vòng ngay ngắn nằm trên tay nó, anh đưa cho nó một chiếc chìa khóa.

-Nếu như em tháođược nó ra khỏi tay em trước khi gặp Nam Phong, anh sẽ buông tay,chúc phúc cho em và hắn.

Vừa dứt lời nó đã nhanh chóng chạy đi, những hạt cát bé nhỏ luồng vào khẻ chân đem đến sự mịn màng âm dịu.

Gia Tuấn đứng nhìn ngoài biển cả, tiếng sóng vỡ khiến lòng anh thêm phần ấm áp, buông tay sẽ hết, níu kéo cũng chỉ khiến mình thêm đau khổ. Nước xô vào chân anh lạnh ngắt, mang đến cảm giác cô đơn xé lòng, hình bóng kia đã khuất xa tầm mắt anh và sẽ không bao giờ quay trở lại.

Điện thoại Gia Tuấn rung lên tâm trí kéo anh về với hiện tại, đưa điện thoại lên mà khóe mắt anh trừng lớn, hình như anh đã quên đi một người mà dấu ấn kia vẫn nằm trong trái tim anh. Anh mĩm cười tựa hồ tìm được sựấm áp đôi chân chạy thật nhanh ra khỏi bờ cát bé nhỏ. Anh đi tìm hạnh phúc cho riêng mình

..



Nó vừa chạy vừa tìm kiếm bóng ai đó, đôi tay còn phải hoạt động không ngừng, ngay bây giờ nó chỉ muốn chặt bỏ cánh tay vướng víu này thôi, nếu không tìm được anh? nếu không tháo được thứ này thì nó phải làm sao đây?

Tay nó cứ run lên khi gấp gáp cỡi chiếc vòng ra, đôi mắt nó đã thấy hình bóng ai đó đang đứng với ánh nắng, gió khẻ run trên mái tóc vàng oe, gương mặt hướng mãi về phía đại dương,thân hình này lâu lắm rồi nó chưa được ôm lấy, lòng càng rối bời, nhanh thêm một chút cuối cùng chiếc vòng cũng chịu buông tha cho nó, rơi xuống nền cát lạnh lẻo.

Nó nhanh chóng ôm lấy thân hình rắn chắc trước mặt, dụi mặt vào người anh, khóe mắt rưng rưng chảy dài nước mắt.

Cái ôm siếtcàng thêm phần nắm giữ, sợ lắm khi buông ra anh sẽ lại biến mất, sợ lắm khi anh rời xa em.

-Anh… đừng…. đừng… bỏ… lại… em…-- Nó nói không được cứ nấc rồi ngắt quãng, nguyên khuôn mặt dùi vào lưng Nam Phong.

-Anh không muốn ở bên cạnh em mà khiến em đau khổ, anh không muốn lại đem đến rắc rối cho em mà không thể bảo vệ em, anh xin lỗi, xa anh có thể em sẽ hạnh phúc hơn, người cho em hạnh phúc và vui vẻ chỉ có thể là Gia Tuấnmà thôi,-- Nam Phong nhìn tận sâu nơi biển cả, nỗi lòng của anh gió có thể mang đi nhưng tình yêu của anh ngay cả chính mình anh cũng không thể ngăn lại được.

-- không… em không thể hạnh phúc khi không có anh bên cạnh, em sẽ không vui vẻ khi không được anh ôm vào lòng, Nam Phong dù trời có sập xuống em cũng sẽ cùng anh đi cho đến khi không còn hơi thở.- ---Nó khóc không ngừng, nước mắt thâm qua da qua thịt anh, Nam Phong cũng không ngăn lại dòng nước kia, gò má anh lăn dài giọt lệ cay, tiếng sóng gây lên thấm qua chân hai người, lạnh nhưng không bằng cái lạnh lẻo sợ mất nhau

-Hạnh phúc của em chính là anh,, nếu anh thật muốn bỏ lại em ở nơi này, vậy thì chỉ còn cáchnhìn thấy em chết anh mới vừa lòng hạ dạ đúng không?- nó buông Nam Phong ra, lùi về phía sau, đôi mắt sưng tấy đáng thương nhìn vu vơ.

Nam Phong quay lại ôm lấy nó vào lòng, cảm giác này thật sự lâu lắm rồi không quay về. Nhẹ bỏ nó ra anh lau đi nước mắt trên gương mặt nó, đôi mắt thiết tha lưu luyến nhìn nhau.

-Anh …. Yêu…..em… anh xin lỗi.

Nam Phong đặt lên môi nó nụ hôn ngọt ngào, cả hai trao nhau những thứ tận sâu trái tim, bóng dáng hai người hiện lên bãi cát, sóng lăn tăn vỗ nhè nhẹ. Biển cả muôn phần hạnh phúcdùng sóng để đưa họ đến bên bờ tận cùng của hạnh phúc ngọt ngào.

Gió cùng cát bị bỏ lại phía sau lưng, nó cùng Nam Phong im lặng nắm tay nhau đi về phía trước,cảm nhận ở nhau từng hơi thở.

Nắm chặt nhau sẽ khiến mọi sóng gió kia qua đi, dù cho nỗi đau có dài thêm, dù cho tháng năm kia có đổi thay, anh và em vẫn sẽ yêu một lần và mãi mãi không buông.



~ ....Hết…~
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...