Vô Hạn Thự Quang
Chương 17: Điểm thưởng
Jenny vừa quệt nước mắt, vừa hung hăng nói với Sở Hạo: “Còn điều này nữa, không phải anh nói là các anh sẽ làm mồi sao? Thế quái nào mà khi tôi đi ra lại gặp nhiều quái vật như vậy? Anh có biết không hả? Vừa rồi thiếu chút nữa là tôi đã bị bắt rồi, sau đó bị cắt não, như vậy liền…”
“Ân, tin tôi đi, không có chuyện gì đâu.”
Sở Hạo cúi xuống nghiên cứu cụ thi thể người phụ nữ trung niên, toàn bộ phần sọ bị tách ra vô cùng chỉnh tề, bên trong cũng không có bất kỳ óc hay tổ chức thần kinh nào sót lại. Thủ đoạn thật chuyên nghiệp, mấy tay phẫu thuật não đỉnh cấp mà thấy cảnh này chắc xấu hổ cắn lưỡi mất.
Jenny trong lúc vội vã chỉ kịp cầm lấy thi thể chứ chưa từng nhìn kỹ, bây giờ thấy vậy, thiếu chút nữa nôn luôn, cũng may khắc chế còn tốt, chưa đến mức mất mặt trước mọi người.
“Rất tốt, tuy cần gia công cẩn thận thêm một chút, chẳng qua cũng không tệ.”
Sở Hạo nâng cỗ thi thể lên, nghĩ nghĩ một chút rồi quay đầu mỉm cười nhìn Jenny nói: “Cô không cần phải xem tôi gia công thế nào, cứ đợi ở đây là được rồi, công cụ gây nổ đã chuẩn bị xong, đường lui của chúng ta cũng đã có, cô không nên lộn xộn với mấy thứ xung quanh, chúng có thể khiến cả đám tan thành cặn bã đấy.”
Jenny rất tự giác gật gật đầu nhìn theo Sở Hạo và Ao Saqi đi vào phòng bếp, còn nàng ngoan ngoãn đứng lại trong hành lang. Toàn bộ mặt đất đều được đặt đầy thùng dầu cùng một số thứ khác, chẳng qua nàng xem không hiểu, nhưng theo bản năng với nguy hiểm cũng khiến nàng không dám táy máy.
Đợi không bao lâu, Jenny liền thấy Sở Hạo cùng Ao Saqi đi ra, chẳng qua khiến nàng kỳ quái là Sở Hạo vẫn tươi cười như mọi khi nhưng sắc mặt Ao Saqi thì xanh mét, miễn cưỡng làm ra bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc.
“Như vậy, kế tiếp là lộ tuyến chạy trốn của chúng ta.”
Sở Hạo mỉm cười nói: “Kỳ thật chỉ cần vụ nổ bắt đầu, chúng ta muốn chạy trốn rất đơn giản.”
“Đơn giản chỗ nào!” Jenny cảm thấy răng mình cực ngứa, rất muốn cắn Sở Hạo một cái. Nàng hét lớn: “Chúng ta bị vây ở chỗ này, bốn phía đều là vũ khí sinh vật, nơi đây lại bày đầy thiết bị gây nổ, thấy thế nào cũng giống đánh bom liều chết! Chạy trốn chỗ nào chứ, đơn giản chỗ nào?”
“Yên nào, tin tưởng tôi.”
Sở Hạo quay đầu nói: “Tôi sẽ không gạt cô.”
Jenny cũng đành thở dài: “Hy vọng anh không nên gạt tôi… Nhưng mà vì sao tôi lại cảm thấy bất an như vậy?”
“Ha ha ha ha….”
Sở Hạo bật cười: “Vụ nổ phân làm ba bộ phận, bộ phận thứ nhất mở ra sinh lộ, bộ phận thứ hai chế tạo cơ hội chạy trốn, bộ phận thứ ba mới là tiết mục cuối cùng, chúng ta sẽ mở màn khói lửa cho thế giới Skyline, thấy sao?”
Jenny cùng Ao Saqi đều không cười nổi, chuyện này liên quan đến cái mạng nhỏ của bọn họ mà, con sâu cái kiến còn muốn sống, huống chi là người? Tình huống trước mắt chính là tuyệt cảnh, bọn hắn bức thiết muốn biết mình sẽ chạy trốn kiểu gì.
“Từ nơi này đi đến chỗ trú ẩn ước chừng chúng ta phải chạy chừng ba trăm thước. Nếu nơi đây xảy ra nổ lớn, như vậy chỉ cần chúng ta rời phòng sẽ bị phát hiện, cho nên không thể trực tiếp để lộ tuyến đường, tình huống như vậy đã được dự đoán trước.” Sở Hạo vẫn khẽ cười.
Ao Saqi lập tức phát hiện ẩn ý trong lời nói này: “Các ngươi? Anh và Ares?”
Sở Hạo tiếp tục mỉm cười: “Tôi phụ trách chọn lựa, hắn phụ trách xuất lực. Bố trí bên trong đều do tôi thiết kế… vị trí, tình huống chung quanh, có dễ tiến vào hay không, mấy con đường xuất nhập, đồ đạc sinh hoạt, cùng với có hay không thiết bị giám sát và điều khiển ngoại giới. Ares chuẩn bị hết những thứ này. Trong thời gian ngắn mà làm được như vậy không dễ đâu.”
Ao Saqi gật gật đầu nhưng không nói gì, Sở Hạo cũng lơ đễnh: “Tôi có thể nói cho hai người biết, chỗ trú ẩn có tổng cộng 3 đường xuất nhập, ngoại trừ con đường bình thường dùng bên ngoài ra còn có hai lối đi thoát hiểm khác. Mà thực ra, sinh lộ của chúng ta chính là một cái trong đó.”
Hiện tại cẩn thận nghe tôi nói, lần nổ đầu tiên sẽ chấn vỡ hoặc chí ít là đánh rách hai mặt tường, một mặt là giao lộ chúng ta sắp chạy trốn, mặt kia là chỗ vách tường Jenny tiến vào. Tôi đã cẩn thận quan sát tuyến đường thoát đi rồi, liên tục qua mấy tòa nhà nằm cạnh nhau, một tòa trong đó có tầng dưới cùng là mục tiêu của chúng ta.”
“Sau đó thì sao?”
Jenny cùng Ao Saqi hầu như đồng thời hỏi.
“Sau đó… Hai vị cảm thấy ở phía mặt tường bị phá kia, người ngoài hành tinh sẽ án binh bất động sao? Không, hiện tại chúng đã đang tìm cách để tiến vào đây rồi. Khi chúng phá được vách tường kia sẽ dẫn phát vụ nổ thứ hai, trùng kích đó sẽ giúp chúng ta lao ra, đương nhiên lúc đó sẽ chịu chút thương tích, chẳng qua đấy là phương thức chạy trốn duy nhất.”
Nói đến đây, Sở Hạo chỉ chỉ một cái giường lớn kê trên mặt đất: “Hai vị dựng đệm lên ngăn ở phía sau, mặt quay ra kia, OK, cứ như vậy, sau đó, hết thảy đều đã xong, chuẩn bị tốt cho va chạm nè.”
“Va chạm?”
Jenny cùng Ao Saqi trăm miệng một lời.
Đang khi nói, hai người liền chứng kiến Sở Hạo chạy vội ra ngoài, cũng không biết hắn làm trò gì bởi ánh mắt đã bị chiếc đệm che lại. Đến khi Sở Hạo quay về, hai người liền kinh ngạc thấy hắn đang cầm một sợi dây thừng từ đằng sau buộc qua, đồng thời cột cả ba vào chiếc đệm, mặc dù chỉ là buộc một vòng nhưng tình cảnh như thế cũng khiến cả hai cả kinh.
Hai người đang định hỏi bỗng hào quang mãnh liệt dâng lên, tiếng nổ ầm ầm vang vọng. Tuy rằng vụ nổ không quá mạnh nhưng vẫn khiến hai người phải nhắm tịt mắt lại. Không đợi họ kịp định thần, từ đằng sau lại truyền đến lực đẩy, đồng thời còn có tiếng nổ khủng bố hơn lúc nãy đi kèm. Bởi vì uy lực lần này khá lớn nên cả căn phòng đều chấn động không ngừng.
Chiếc đệm bị xung kích mãnh liệt đẩy bắn về phía trước, ba người thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị tốc độ siêu nhanh áp tới vách tường đối diện, nơi vừa bị vụ nổ thứ nhất tàn phá. Chỗ đó vẫn đang tràn ngập hỏa diễm cùng bụi mù. Chợt nghe một tiếng trầm đục, ba người lưng dựa vào đệm trực tiếp đụng lên vách tường, cả mảng chỗ đó liền bị bung ra, đập lên vách tường đối diện, chỉ để lại đằng sau một cái động lớn.
Khi ba người đánh vỡ vách tường, bên kia cũng bị mở ra một cái lỗ lớn, hai cái bạch tuộc máy lập tức vọt vào bên trong, men theo hành lang mà đi. Nhưng chúng còn chưa di chuyển được bao xa, vụ nổ đầu tiên đã dẫn lửa trên mặt đất gây ra hỏa hoạn khắp nơi, bao gồm cả vị trí gây nổ trong hành lang… mà đường ống gas tựa hồ cũng ở đó…
Oanh Oanh Long Long
Âm thanh ầm vang kéo dài suốt mấy phút đồng hồ. Căn phòng đối diện với nơi gây nổ vừa rồi tựa hồ là một cái nhà kho. Lúc này nó đã trong tình trạng bán phế, xunh quanh lộn xộn toàn gạch vụn, đất đá và mùi hóa chất. Nếu nhìn kĩ còn có thể thấy bên trong đang có gì đó ngọ nguậy, vài giây sau thứ ngọ nguậy đó nhanh chóng trồi lên, lộ ra thân hình ba người. Cả ba vừa thoát ra liền hít lấy hít để, bộ dáng vô cùng chật vật, trên người lưu lại không ít máu tươi.
Ba kẻ này đúng là Sở Hạo, Jenny, Ao Saqi. Sở Hạo là người đầu tiên nhảy ra ngoài, hắn cẩn thận kiểm tra thân thể cùng tay chân mình một chút, lại sờ sờ vết cắt trên đầu, lúc này mới vừa cười vừa nói: “Rất tốt, không có gì nghiêm trọng, kế hoạch rất thuận lợi.”
“Tôi… chân tôi bị gãy rồi, đau quá, cái này mà rất tốt sao?” Jenny ngồi dưới mặt đất bưng lấy bắp chân, vừa khóc vừa nói.
So với nàng, Ao Saqi vừa rồi bị đập vào đầu, vết thương đang chảy máu ròng ròng, nhất thời không nói gì được, thoạt nhìn rất dọa người.
“Tình huống so với dự tính còn tốn hơn.”
Sở Hạo nhìn kỹ hai người, mỉm cười, một tay bế Jenny lên, đồng thời vỗ vỗ vai Ao Saqi nói: “Anh bạn, đi thôi, không nên thất thần ở đây, cậu hình như bị chấn động não rồi. Cố chống đỡ đến được chỗ trú ẩn là sẽ an toàn.” Vừa nói hắn vừa chạy đi.
Ý thức Ao Saqi có chút mơ hồ, nhưng giờ phút này cũng đành cắn răng kiên trì đi theo sau lưng Sở Hạo. Ba người khó khăn vượt qua đống hàng hóa, bàn ghế, miễn cưỡng ra khỏi nhà kho. Trước mặt là một đoạn hành lang, xem ra giống tầng trên của một căn nhà trọ.
Đúng lúc này, từ sau lưng mọi người chợt truyền đến sóng xung kích càng thêm mãnh liệt, cường độ của nó thậm chí vượt qua lúc trước mấy lần, mọi người bước đi tập tễnh té lăn trên mặt đất.
“Nổ aaaaah…”
Lúc Sở Hạo ngã xuống đất, hắn miễn cưỡng hướng xoay lưng xuống dưới, cuối cùng không có đè lên Jenny. Nhưng vì tư thế hắn ngã không đúng nên mắt cá chân truyền đến một tiếng giòn vang. Sở Hạo khẽ nhíu mày nhưng không nói thêm gì.
Bỗng, một âm thanh vang lên trong đầu ba người, tiếng nói đột ngột đó truyền lại một đoạn tin tức…
“Giết chết hai vũ khí bạch tuộc loại nhỏ, mỗi cái thưởng 1500 điểm.”
“Tổng cộng… 3000 điểm!”
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp