Trịnh Xá đang thông qua máy liên lạc trên tàu khu trục trao đổi với tư lệnh hạm đội Thái Bình Dương số 7 của Mỹ. Trên thực tế, sau khi Trung Châu đội tấn công, hạm đội Thái Bình Dương số 7 đã hoàn toàn dừng lại, bọn họ thậm chí không dám tiếp tục truy kích Trung Châu đội. Sức chiến đấu của Trung Châu đội cùng con rồng đen khổng lồ đó đã triệt để chấn nhiếp bọn họ. Đây là một loại sức mạnh hoàn toàn không thuộc về thới giới này, vô cùng mạnh mẽ, khiến họ thậm chí không giết được một kẻ địch nào đã tổn thất vài chiến hạm, tình huống như vậy chưa từng xảy ra.
Trong khi hải quân Mỹ đang hoảng hốt lo sợ thì đột nhiên Trung Châu đội lại gửi tới yêu cầu muốn trao đổi.
- Ngươi cho rằng cướp bóc chiến hạm, hơn nữa còn sử dụng vũ khí siêu cấp tiến hành thị uy, những hoạt động như vậy đều là hành vi không có ác ý sao?
Tư lệnh hạm đội yên lặng nhìn màn hình. Trên thực tế, đến tận giờ phút này hắn mới thật sự thấy rõ bộ dạng những người trong Trung Châu đội. Bọn họ chẳng có ba đầu sáu tay gì cả, nhìn qua cũng chỉ như người bình thường, thật sự, bọn họ so với binh lính phổ thông cũng không bằng, trong đội còn có cả phụ nữ, trẻ em, tổ hợp này dù nhìn kiểu gì cũng không giống quân đội.
Trịnh Xá trầm mặc một chút rồi đáp:
- Xin hãy tin là bọn ta cũng bị ép bất đắc dĩ, thực tế bọn ta có dùng vũ khí đó oanh kích Trân Châu cảng không? Hoặc là có lạm sát bất kỳ nhân viên vào của Trân Châu cảng lúc đó không? Bọn ta không có quan hệ nhiều tới thế giới này, chỉ là muốn hoàn thành một số nhiệm vụ nên mới đến đây, sẽ nhanh chóng rời đi, cũng không thể quay lại thế giới này nữa, như vậy chúng ta có thể đạt thành hiệp định hòa bình không?
Viên tư lệnh im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Ta chỉ là tư lệnh một hạm đội, không có tư cách bàn luận vấn đề hòa bình với các ngươi. Bây giờ có thể giúp ngươi liên lạc với tổng thống cùng bộ trưởng bộ quốc phòng... Cho dù thế nào đi nữa, việc các ngươi giết rất nhiều binh sỹ của chúng ta, phá hủy chiến hạm của chúng ta, đó đều là sự thực không thể chối cãi.
Trịnh Xá cũng chỉ có thể cười khổ không đáp. Hơn mười giây sau, trên màn hình xuất hiện bảy tám quân nhân lớn tuổi cùng vài người mặc âu phục, đứng đầu là một người đàn ông hơi mập khoảng hơn năm mươi tuổi, chính là tổng thống Mỹ trong thế giới này.
- Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện... Nên gọi các vị là gì đây? Kẻ cướp? Phần tử khủng bố của thế giới tương lại? Hay là những người sắp trở thành phần tử khủng bố tại thế giới này của chúng tôi?
Tổng thống Mỹ khẽ cười, nhìn thẳng vào Trịnh Xá, hỏi.
Trịnh Xá lại cười khổ chống đỡ, hắn đại khái có thể tưởng tượng ra Đông Hải đội đã bịa những chuyện gì với chính phủ Mỹ, có điều bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác. Chuyện của thế giới luân hồi tự nhiên là không thể tùy tiện nói ra, muốn trong tình huống đó nhận được sự hỗ trợ của chính phủ Mỹ, bịa đặt là biện pháp duy nhất, Trung Châu đội chỉ là do trình độ đã đạt đến một cấp độ nhất định, nếu không cũng lại phải bịa đặt mới qua cửa được.
- Xin cứ gọi chúng tôi là Trung Châu đội, đây là tên gọi thật sự, còn những cái khác thì không thể đáp lời...
Trịnh Xá nhún nhún vai đáp.
Tổng thống Mỹ có vẻ cũng rất mệt mỏi, ổng ta day day hai bên thái dương, nói:
- Vị tiên sinh Trung châu đội này, có lẽ anh còn chưa biết anh và đội ngũ của mình rút cuộc là đã gây ra cho thế giới chúng tôi bao nhiêu chấn động rồi nhỉ? Các anh cướp một chiến hạm, ngoài ra còn dùng một loại vũ khí siêu cấp làm biến mất một hòn đảo. Uy lực như vậy vũ khí hạt nhân cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối không phải dưới hình thức như pháo laser đó, hơn nữa cũng không thể nằm trong tay một vài người...
- Được rồi, vấn đề vũ khí tạm thời bỏ qua, các anh đến cùng là có mục đích gì? Bắt cóc tàu chiến của chúng tôi, lại uy hiếp chúng tôi, bây giờ còn ra tay tấn công hạm đội số 7... Không, hẳn phải là tiêu diệt một nửa hạm đội số 7, hành vi như vậy đơn giản là chủ nghĩa khủng bố trần trụi, các anh rút cuộc là có mục đích gì....