Vợ Đồng Chí Xấu Xa
Chương 5: Bước đầu gia nhập Lăng Thiên môn
*Thế ngoại đào nguyên: chỉ thế giới lý tưởng hay chính là chỉ muốn thế giới không tưởng thoát ly khỏi hiện thực tranh đấu.
Mặc dù vậy nhưng cách xây dựng tòa nhà này lại vô cùng tốt, tuyệt đối không có gió lùa. Trang Nhã Khinh chỉ cần nhìn một cái thôi là lập tức thích toàn nhà như vậy. Điều này mới thực sự được gọi là an toàn mà không bức xạ.
Trang Nhã Khinh tắm ở trong một cái thùng gỗ, thật sự thoải mái. Trước kia lúc ở nhà nhàm chán xem tivi đã từng muốn dùng thử thùng gỗ để tắm rửa. Nhưng khi cô đi mua thì lại không thấy loại thùng gỗ như loại đang dùng này mà tất cả để là dùng cọc gỗ để làm. Do nhiều người còn bỏ thêm rất nhiều chất hóa học vào nên không bằng sử dụng bồn tắm lớn cho rồi. Thùng gỗ này không giống những loại khác, mặc dù Trang Nhã Khinh không phân biệt được rõ ràng lắm rốt cuộc được làm từ loại gỗ nào, nhưng cũng biết được đây là loại gỗ cực kỳ quý hiếm. Bởi vì bên trong thùng gỗ hoàn toàn không cho bất kỳ một loại sữa tắm hoặc chất thơm nào, vừa có nước ấm đi nào là có thể ngửi được một mùi hương thơm ngát thoang thoảng.
Không nên cho rằng toàn bộ đồ vật bên trong đều là cổ kính, mặc dù nhà cửa, thùng tắm, giường, rất nhiều đồ vật khác đều mang màu sắc cổ xưa. Nhưng bên trong này còn có đèn điện tiết kiệm năng lượng, có tivi, còn có Macbook Apple kiểu dáng mới nhất. Ngay cả lúc nước ấm vừa mới dùng trong lúc tắm kia cùng là sử dụng năng lượng mặt trời.
Bởi vì chỉ có mình Trang Nhã Khinh là bé gái, cho nên được Trang Nhã Khinh được sắp xếp ở riêng một mình một chỗ. Chẳng qua là ở cùng một chỗ Tam sư tỷ Thẩm Tuyết. Bên cạnh phòng ngủ chính là phòng thuốc. Vẫn luôn cho rằng mùi thảo dược rất khó ngửi, nhưng bây giờ Trang Nhã Khinh bỗng nhiên cảm thấy mùi thảo dược dường như cũng rất thơm.
Thẩm Tuyết vẫn còn đang xử lý vết thương cho những đứa bị thương nghiêm trọng. Mặc dù Trang Nhã Khinh cũng bị thương nặng nhưng không đến mức không thể chịu được
Sau khi Thẩm Tuyết trở về, mới đưa thuốc cho Trang Nhã Khinh.
"Nghe sư thúc nói em vẫn dùng tên trước kia của mình?"
"Vâng ạ."
"Thảo nào có thể làm cho sư thúc hâm mộ nha, tên của mấy người bọn chị đều không thể do mình quyết định, có điều là chị vẫn tương đối hài lòng với tên của mình." Thẩm Tuyết vừa nói vừa dịu dàng bôi thuốc cho Trang Nhã Khinh.
"Đúng vậy, tên này rất phù hợp với chị đó." Thẩm Tuyết, người cũng như tên, mặc một chiếc váy màu trắng, trên người không có một loại trang sức nào khác, chỉ có màu trắng đơn giản. Nhưng mặc ở trên ngươi Thẩm Tuyết lại giống như tiên nữ. Bây giờ mọi người đều nói một cô hộ sĩ nào đấy là Thiên sứ áo trắng, tên này phải dùng để gọi Sư tỷ Thẩm Tuyết mới đúng, sư tỷ mới thực sự giống Thiên Sứ áo trắng nha.
Âm thanh của Thẩm Tuyết rất dịu dàng, giống như chim hoàng anh trong rừng. Không có liên quan tới sự tinh xảo, giống như người bên trong bức tranh cổ. Chỉ có điều, sắc mặt hơi thiếu sức sống một chút.
"Có đau không?" Thẩm Tuyết hỏi.
"Không đau."
"Nhiều vết thương như vậy làm sao có thể không đau? Nếu không chị đi tìm sư phụ, nói em không cần đi học những trò đánh đánh giết giết này, tiện thể theo chị bắt đầu học y thì sao?" Lúc trước cô cũng là đứa bé được sư phụ nhặt về. Nhưng từ lúc cô sinh ra đã mang theo bệnh tim, cho nên vốn không học võ mà học y. Chỉ là bệnh tim bẩm sinh này, dù y thuật* có cao đến đâu cũng không thể chữa tận gốc được, không thể làm gì khác hơn là phải kéo dài. Chỉ có thể sống vài năm, cứ một lòng kéo dài, lại có thể kéo dài đến tận hai mươi năm.
*y thuật : Khả năng chữa bệnh.
"Sư tỷ, em không sợ vất vả." Trang Nhã Khinh chỉ nói một câu như vậy, sau đó cũng không nói gì nữa. Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Bỗng nhiên, Thấm Tuyết thở dài. "Haiz, chỉ là chị cảm thấy quá cô đơn, muốn em ở đây giúp chị thôi."
"Em biết sư tỷ muốn tốt cho em, bắt đầu học võ công sẽ rất vất vả, sư tỷ không muốn em vất cả. Nhưng mà có sư tỷ là thần y ở đây rồi, chị xem, thuốc này vừa mới bôi thôi đã lập tức không còn đau nữa, mát lạnh, rất thoải mái nha.Em với sư tỷ ở cùng một chỗ, buổi tối chúng ta lại có thể gặp nhau mà."
Xem ra Trang Nhã Khinh vô cùng yêu thích vị sư tỷ Thấm Tuyết có cơ thể yếu đuổi mà lại cực kỳ dịu dàng này.
"Em nha."
Vào ban đêm, Trang Nhã Khinh nằm ở trong lòng Thấm Tuyết lập tức ngủ thiếp đi. Học võ quả thật rất vất vả, trước kia Trang Nhã Khinh đã từng học qua, hơn nữa còn học rất khá. Bây giờ chỉ là học tại một lần mà thôi. Nếu không có gì xảy ra, cho dù là học những thứ không giống nhau, cô cũng coi như là có nền tảng võ công.
Có điều là lần này Trang Nhã Khinh thật sự đoán sai rồi. Trước kia lúc cô học Taekwondo, Judo cô đã đứng trung bình tấn bao giờ chưa? Đáp án là chưa. Lúc đứng trung bình tấn bên dưới có để một cây hương đang cháy bao giờ chưa? Đương nhiên, vẫn là chưa. Còn chưa từng đứng trung bình tấn, làm gì có chuyện lúc đứng trung bình tấn phải đốt hương.
Trước kia không có, nhưng bây giờ có.
Trang Nhã Khinh, Phá Minh còn có Phá Trần, ba người đồng thời xếp thành một hàng, làm tư thế trung bình tấn tiêu chuẩn, phía dưới, tất cả đều đặt một cây hương đang cháy. Trang Nhã Khinh cũng giống mọi người, không phải vì cô là con gái mà được đãi ngộ tốt.
Chân Trang Nhã Khinh đã bắt đầu nhũn ra, lúc này hoàn toàn đã biến thành một cách xử phạt về thể xác. Kể rằng, lúc cô học trung học, trong lớp còn có một thầy giáo thích sử dụng loại phương pháp xử phạt về thể xác này dành cho những học sinh nghịch ngợm hoặc không làm bài tập được giao.
Đương nhiên là Trang Nhã Khinh chưa từng nhận được loại đãi ngộ như vậy.
"Nhã Nhã, còn có thể kiên trì được nữa không?" Phá Trần lo lắng nhìn Trang Nhã Khinh, thật ra Phá Trần cũng sắp không kiên trì được nữa rồi.
Thanh Phong đi tới đối diện, lập tức lấy roi quất lên người Phá Trần."Tự mình làm cho tốt."
Hai chân của Tiểu Phá Trần vốn đã không còn sức lực, làm sao có thể chịu được một quất như vậy của Thanh Phong. Cả người Phá Trần không ổn định, ngã xuống. Nén hương đang cháy kia vừa vặn chạm vào bộ phận dùng để nối dõi tông đường của Phá Trần.
"Hừ!!" Phá Trần cũng không giống như những đứa nhỏ khác vừa bị đau lập tức khóc lên, thậm chí còn gây ầm ĩ. Phá Trần rên một tiếng, cố gắng chịu đựng.
Trang Nhã Khinh đá ngã hương phía dưới, nói với Thanh Phong. "Chúng con không phải nô lệ, tốt xấu gì chúng con cũng là đồ đệ của người.Cùng là đồ đệ của người, chúng con lập tức là sư huynh muội, quan tâm lẫn nhau một chút thì có gì sai sao? Chẳng lẽ người thật sự hy vọng đồ đệ của mình không đoàn kết, hoặc là trong lúc cần hỗ trợ lẫn nhau thì thờ ơ, hoặc là lập tức đối địch, về sau tất cả mọi người đều tranh đoạt vị trí môn chủ của người, sau đó tranh đến đầu rơi máu chảy sao?? Chẳng qua cậu ấy chỉ hỏi một câu thôi, lúc người để chúng con đứng trung bình tấn cũng chỉ nói là phải đứng tư thế chính xác, cũng không nói các lời như không cho phép lười biếng, cũng không nói không thể nói chuyện, vậy người dựa vào cái gì để trừng phạt chúng con?"
Bị đồ đệ của mình giáo huấn, lại là một cô bé mới chỉ có tám tuổi giáo huấn như vậy, Thanh Phong giận quá hóa cười. "Nhóc con này cũng có chút can đảm nha, con không sợ ta giết con sao?"
"Cho dù là người muốn, cũng phải hỏi xem Sư thúc có đồng ý hay không." Còn phải hỏi xem bản thân con có đồng ý hay không.
"Cô ấy chỉ là sư thúc của con, ta mới là sư phụ của con." Thanh Phong nói."Ta muốn giết người thì cô ấy có thể ngăn cản được sao?"
Trang Nhã Khinh không nói tiếp nữa, trái lại lại đỡ Phá Trần dậy. "Chúng ta đi tìm chị Thấm Tuyết."
Cảm giác bị coi như không tồn tại thật sự không dễ chịu. Thanh Phong là người thứ hai sau Lưu Vân rồi. Quả nhiên, Thanh Phong vì bản thân bị hai tên nhóc thối tha Trang Nhã Khinh và Phá Trần hoàn toàn coi như không tồn tại, tức giận đến mức hai mắt trừng đến muốn rơi ra rồi. Sắc mặt giống hệt như bảng pha màu, các loại màu sắc thi nhau ra trận. "Xú nha đầu*, con dám đối với ta như vậy, không sợ sau ngày hôm nay không được dễ chịu sao?"
*Xú nha đầu: con nhóc thối, thật ra thấy để xú nha đầu hay hơn nên mới để đó )
"Vậy thì người cho ngựa qua đây." Cái này xem như là đắc tội với sư phụ của mình sao?