Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 42: Sự đau khổ của Mạc Thiển


Chương trước Chương tiếp

.

"Bà chủ, một phần cá nấu cải chua, thêm nhiều rau thơm và hành lá." Gọi xong Trang mới nghĩ đến ở đây vẫn còn người khác. "Đúng rồi, anh có ăn rau thơm không?"

"Tôi không kén ăn."

"Vậy là tốt rồi, tôi lo lắng anh không ăn. Có người rất thích rau thơm, có người rất ghét rau thơm. Anh không ghét nó là được rồi."

Tìm một vị trí tốt, Trang Nhã Khinh lấy giấy lau qua ghế và bàn. Nơi này không phải là đại sảnh lớn chuyên dùng cho bữa tiệc, cho nên cũng không cần phải hợp vệ sinh như thế, sau khi một người ngồi rồi đứng lên sẽ không có người đến lau lại.

"Anh là quân nhân sao?"

"Ừ."

"Người anh đi bái tế là gì của anh."

"Dì của tôi, em gái của mẹ."

"À...Thật ra thì tôi rất không thích anh."

"Gì cơ?"

"Lần trước, anh chỉ lo lái xe của mình."

"Haha, bởi vì tôi biết cô có thể đi qua." Còn tưởng mình bị ghét vì cái gì, hóa ra là chuyện này.

"Đàn ông hẳn nên nhường phụ nữ."

"Ừ, tiếp nhận chỉ giáo."

Tùy tiện tán gẫu vài câu, bà chủ cũng nấu xong canh cá rồi."Cẩn thận nóng đó." Bà chủ cười hì hì dặn dò, vẻ mặt hiền lành.

Trang Nhã Khinh thấy Cố Triệt không động đũa, trái lại lại nhìn bát cá nấu cải chua kia, thì hỏi."Tại sao lại không ăn? Cảm thấy không phù hợp với thân phận địa vị của anh sao?"

"Không phải, ở bộ đội cái gì cũng ăn, không kén ăn." Nếu kén ăn thì chắc chắn cũng bị huấn luyện thành không kén ăn rồi. Lúc trước huấn luyện tại rừng mưa nhiệt đới, lương khô trên người đã ăn hết, phải đi tìm những món ăn dân dã để ăn. Có những ngày không tìm thấy các loại động vật như thỏ, thì ngay cả rắn, côn trùng cũng ăn. Cảm thấy ghê tởm sao, có thể không ăn, nhưng vậy thì chỉ còn đường chết đói.

"Vậy thì tại sao lại không ăn?"

"Chính là nghĩ đến một chuyện. Ăn đi, rất thơm, quả nhiên phẩm vị của cô rất tốt." Cố Triệt gắp một miếng cá đưa vào miệng, nhai kỹ.

"Tất nhiên, khẩu vị của tôi đúng là rất tốt, bình thường tôi sẽ không ăn."

"Bà chủ, tôi muốn một phần cá nấu cải chưa, cho nhiều rau thơm." Ở cửa truyền đến giọng nói của một cô gái. Giọng nói của cô gái rất êm tai, nhưng lại có chút già nua, có chút mệt mỏi.

Trang Nhã Khinh nghe thấy, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái ở cửa. Tuổi của cô gái kia hẳn là không lớn, nhưng mặt trắng nhợt, hình dáng tiều tụy, có một loại đau buồn không nói nên lời, đúng chính là nồng đậm đau buồn. Nắm tay hai đứa bé phấn điêu ngọc trác (1), một bé trai và một bé gái. Dáng vẻ của bé trai có chút xem thường, xem ra rất không quen đến những nơi ồn ào như thế này. Trái lại bé gái có chút hưng phấn, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

(1)Phấn điêu ngọc trác: Ý chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn.

"Thiển Thiển." Trang Nhã Khinh có chút không dám tin người phụ nữ này là Thiển Thiển. Đây là Thiển Thiển được muôn vàn yêu thương, được anh trai chiều đến vô pháp vô thiên, hoạt bát đáng yêu sao? Tại sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ này? Hai đứa bé kia là con của Thiển Thiển sao? Có phải vì không hạnh phục hay không? Trong lòng Trang Nhac Khinh có quá nhiều, quá nhiều câu hỏi muốn nói với Thiển Thiển, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, hay là dùng thân phận gì để nói.

Mạc Thiển nghe thấy có người gọi mình, hình như là Nhã Khinh. Nhưng lúc Mạc Thiển nhìn bốn phía, thì lại không thấy Nhã Khinh. “Có lẽ là nghe nhầm rồi.”

“Mẹ, nghe lầm gì cơ?” Giọng nói ngây thơ của cô bé ở trong quán nhỏ này có vẻ đặc biệt trong trẻo.

“Không có gì. Chúng ta vào thôi, không phải con muốn ăn cá sao?”

“Con muốn ăn cá mẹ làm.” Bé trai bỗng nhiên nói, cậu bé không đồng ý tới những chỗ như thế này. Cha đã từng nói những nhà hàng ở bên ngoài đều không sạch sẽ, ăn xong sẽ bị tiêu chảy. Không biết tại sao mẹ với em gái lại cứ thích ra bên ngoài ăn những thứ này. Hôm nay cha không có nhà, mẹ với em gái alji ra đây. Vì mẹ và em gái, cậu bé mới cố gắng đi theo đến đây.

Thiển Thiển sẽ làm cá sao? Theo cô biết, Thiển Thiển được nuông chiều từ bé, mười ngón tay không dính nước, đến rửa rau còn không làm chứ nói gì đến làm cá.

Rốt cuộc Trang Nhã Khinh không nhin được, nhắn cho Thiển Thiển một tin nhắn. Trang Nhã Khinh sử dụng số trước kia. Cô vẫn giữ số trước kia, Đại sư huynh sẽ đúng hạn trả tiền điện thoại , chẳng qua bình thường không thể sử dụng. Bây giờ Lương Hy Tây tặng cô một chiếc điện thoại, cho nên chiếc Nokia sử dụng số trước kia, còn chiếc điện thoại mà Lương Hy Tây sử dụng số mới,chính là số sau khi sống lại Trang Nhã Khinh sử dụng.

“Thiển Thiển, cậu có khỏe không?”

Mạc Thiển để Triêu Ân ngồi xuống, lấy điện thoại ra, lúc thấy tên người gửi tin nhắn, Mạc Thiển giống như bị cái gì đánh trúng, vội vàng nhìn xung quanh. Trang Nhã Khinh lại nhắn thêm một tin cho Mạc Thiển. “Mười năm không gặp, cậu thay đổi rất nhiều, xin lỗi vì không tới tìm cậu. Một giờ sau gặp mặt ở chỗ cũ, mình sẽ nói cho cậu mọi chuyện.” Nên nói cho Thiển Thiển, dù sao Thiển Thiển cũng là bạn tốt nhất của Trang nhã Khinh. Trang Nhã Khinh không muốn để Thiển Thiển lo lắng. Hơn nữa, cô cũng muốn biết mười năm nay Thiển Thiển đã xảy ra chuyện gì, lập gia đình vào lúc nào.

“Bạn của cô sao?”

“Ừ, bạn trước kia của Trang Nhã Khinh.”

Ăn xong cơm trưa, Mạc Thiển dẫn hai đứa bé rời khỏi quán cơm, sau khi tạm biệt Cố Triệt, Trang Nhã Khinh cũng đi theo sau Mạc Thiển.

Cái gọi là chỗ cũ chính là phía sau quán cơm này, cách đó không xa có một con sông nhỏ, bên cạnh có một cây liễu già, chỗ này là nơi trước kia hai người thường xuyên tới, cho nên từ tin nhắn Mạc Thiển biết được đây chính là nơi mà Trang Nhã Khinh muốn nói.

“Cô là?” Mạc Thiển vốn cho rằng Trang Nhã Khinh đặt tay lên vai mình, lòng đầy chờ mong xoay người lại, nhưng lại thấy một người không quen biết, trong lòng đầy nghi ngờ.

“Thiển Thiển, mình là Nhã Khinh đây.”

“Cô là Nhã Khinh?” Mạc Thiển có chút khó tin. Mặc dù giọng nói giống Nhã Khinh, nhưng bề ngoài hoàn toàn khác. Không có chuyện Trang Nhã khinh ngày càng trẻ đi chứ? Cô bé này với Trang Nhã Khinh lúc học trung học cũng không khác nhau lắm.

“Đúng, Thiển Thiển, còn nhớ rõ lúc cậu ngã xuống sông này không? Khi đó mình rất sợ ahxi, rõ ràng bản thân không biết bơi, hơn nữa còn sợ nước, nhưng vẫn nhảy xuống. Cuối cùng cũng là cậu cứu mình lên.” Trang Nhã Khinh nhắc lại kỷ niệm trước kia của hai người cho Mạc Thiển nghe.

Mạc Thiển bỗng nhiên ôm chầm lấy Trang Nhã khinh. “Thật là cậu sao Nhã Khinh, mười năm không gặp, cậu chạy đi đâu thế? Tên khốn Mạnh Thiệu phong nói cậu đã chết, nhưng mình không tin. Ngoại trừ thấy một vũng máu, ngay cả thi thể cũng không thấy, mình không tin cậu đã chết.” Mạc Thiển tin người con gái chưa từng gặp trước mặt này chính là Trang Nhã Khinh. Bởi vì trên người cô có một loại cảm giác quen thuộc, hơn nữa chuyện rơi xuống sông kia không ai biết, ngay cả anh trai…cũng không biết.

“Chúng ta ngồi xuống đã, mình sẽ kể cho cậu nghe.”

--------------- Đường ranh giới ---------------

“Hóa ra là như vậy, Mạnh Thiệu phong nói cậu bị tai nạn giao thông.”

“Có thể tin tưởng lời anh ta nói sao?” Xảy ra tai nạn gia thông sao? Mạnh Thiệu Phong cũng có thể nghĩ ra sao.

Dường như Mạc Thiển còn oán giận hơn Trang Nhã Khinh. “Không ngờ Mạnh Thiệu phong lại là người như vậy, chuyện bắt cá hai tay chưa nói, lừa cậu chưa nói, lại còn thuê sát thủ giết cậu.” Cái loại người tán tận lương tâm đó, nên chết đi.

“Không phải anh ta thuê.”

“Nhưng tiền để cô ta thuê sát thủ chính là anh ta cho, chuyện này coi như là anh ta giết.”

“Ừ, có điều là không phải bây giờ tớ rất tốt sao, hơn nữa còn thêm xinh đẹp của tuổi trẻ, còn có sư phụ, sư thúc, các sư huynh sư tỷ yêu thương mình. Chuyện này cũng coi như là trong họa được phúc rồi.” Trang Nhã Khinh thấy bên cạnh Mạc Thiển có hai đứa trẻ đang chơi đùa.”Mấy năm nay cậu đã trải qua những chuyện gì thế? Tại sao cơ thể lại suy yếu như vậy. Hơn nữa con mang thai nữa. Cậu kết hôn rồi sao? Với ai? Không hạnh phúc sao?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...