Ông ngoại bà ngoại của Triệu Nhiễm Nhiễm sống chung với con trai út, cũng chính là cha mẹ của Trương Lam, bình thường ngày tết tất cả mọi người đều tụ lại náo nhiệt, dù là nhà lớn, nhưng cũng không trống trải mấy, có chơi mạt chược, có t8m t8m. . . . . Nhìn thấy cả nhà bọn họ tới, toàn bộ liền ùn lên vây quanh.
Triệu Nhiễm Nhiễm lần lượt giới thiệu từng người với Giang Tiềm, "Đây là ông ngoại em, cậu cả, cậu hai, cậu út, dì cả, dì út. . . ." Cùng với thành viên gia đình của bọn họ.
Giang Tiềm lần lượt chào hỏi từng người, lễ phép vô cùng.
Thành viên gia đình tổng cộng có: ba chị ba anh, một em trai hai em gái. . . . Cùng với vợ chồng và con cái của họ.
Hôm nay Trương Vũ không có tới, Triệu Trí Lược và Trương Lam thì anh quen, những người khác lại tự giới thiệu mình một lần.
Bọn nhỏ có: hai cháu trai cùng tuổi với cô và Triệu Trí Lược, còn có hai cháu gái . . . Cùng với bạn trai bạn gái của họ.
Giang Tiềm đã chuẩn bị sẵn một cây kẹo trong túi, nhưng vừa nhìn thấy hai chàng trai cao lớn cỡ anh, thì liền nhét cây kẹo vào túi sâu hơn.
Sau đó Triệu Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nói với Giang Tiềm, "Nhà em có mười người trẻ tuổi, không tính người đã kết hôn, những người còn dư lại thì ngoại trừ Tiểu Lược ai cũng có đối tượng rồi, lứa nhỏ hơn thì cũng có gạn hết rồi."
"Này chúng tôi có đối tượng trước, hai chị em chị là tư lệnh mà không có lính!"
Triệu Nhiễm Nhiễm phản bác, "Em gái út nhà dì út còn chưa có đối tượng đây."
"Dì nhỏ là cây già nở hoa, con gái của người ta còn chưa đi học đấy."
Nói thật, quá nhiều người, may là hàng năm Giang Tiềm bồi dưỡng được lực phân biệt tốt hơn người bình thường, mới có thể nhớ được những người lớn và cùng vai vế, về phần phối ngẫu, trừ Dương Chấn Chấn, người khác đều không nhớ rõ lắm. Chỉ là nhiều người cũng có một chỗ tốt, thu bao tiền lì xì đến mỏi tay, con cái nhà anh cả chị cả của Triệu Nhiễm Nhiễm đều bằng tuổi cô, nên đều xem cô như con gái mình, cho nên cũng cho bao tiền lì xì. Giang Tiềm cũng không có ý kiến gì, nhưng khi nhìn đến hình dáng giảo hoạy như tên trộm như chuột con của Triệu Nhiễm Nhiễm, anh liền cảm thấy, thật ra thì cũng rất thú vị.
Bởi vì quá nhiều người, lúc ăn cơm phải chia hai bàn lớn, người lớn một bàn, người trẻ một bàn, mặt bàn tròn cực lớn, dù vậy, bàn của người trẻ cũng phải chen chúc nhau, mọi người bình thường bận rộn làm việc, có thể tụ lại với nhau tất nhiên sung sướng, đứng ăn cũng không thành vấn đề.
Chú rễ mới lần đầu tiên tới cửa liền bị chỉ định uống rượu, nhất là mấy anh chị, chị dâu, anh rể, cháu trai cháu gái cùng tuổi với Triệu Nhiễm Nhiễm, không làm khó thành công thì tuyệt không bỏ qua. Năm trước Dương Chấn Chấn chỉ có một mình, người còn hài hước không tham sống, mỗi lần đều bị rót mê mang, đầu lưỡi to đến treo được thùng nước, bình thường đều là Trương Lam và Triệu Nhiễm Nhiễm cứu giá cho anh. Năm nay người mới Giang Tiềm ra lò, Dương Chấn Chấn mới có thể ăn cơm đàng hoàng, nhưng anh ta lại thích ăn đòn không thành thật, nhảy lên đòi rót rượu Giang Tiềm, mình uống mấy ly lại say rồi.
Trương Lam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chèn ép anh, "Anh xong đời, cả người thịt béo nhìn cũng không có ích, anh xem Giang Tiềm, uống hai lít rượu trắng mà cũng không đỏ mặt. . . ."
Dương Chấn Chấn tức giận, còn không dám lớn tiếng, "Anh ta. . . . Anh ta. . . . Là mặt. . . . . đén nhìn. . . . . . Không nhìn ra, không tin em. . . . Đẩy đẩy. . . . Đẩy anh ta thử. . . . Thử."
Trương Lam đẩy anh một cái trước, Dương Chấn Chấn lập tức nghiêng qua, may mắn không có té. "Người ta chưa ngã anh đã té trước, về nhà thì như xe bị tuột xích."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười hì hì cũng đẩy Giang Tiềm một cái, vững như bàn thạch. Thường ngày xem ở bạn học cũ, mỗi lần Trương Lam vì Dương Chấn Chấn mà bị dính líu chuốc say thì cô đều giúp uống giùm, không biết nhớ chỗ tốt của cô còn chưa tính, còn tới chèn ép Giang Tiềm nhà cô. Triệu Nhiễm Nhiễm là bao che nhất, nghĩ tới lúc này đầu lưỡi Dương Chấn Chấn sắp treo được thùng nước rồi, cũng đừng trách bạn học cũ không nể mặt.
Cô thấy lúc nãy Dương Chấn Chấn uống rượu trắng, lập tức rót một ly bia, đẩy đến trước mặt Dương Chấn Chấn, "Tôi uống một cậu uống hai."
Dương Chấn Chấn khoát tay, "Không được. . . . . . Rồi. . . . . . Không được. . . . . . Rồi, không. . . . . . Không thể trộn lẫn. . . . . . Trộn lẫn uống, sẽ hủy. . . . Phá hủy."
Triệu Nhiễm Nhiễm giương cằm lên với Triệu Trí Lược, Triệu Trí Lược lập tức lên tinh thần, cậu cũng bao che, lập tức liền khoác bả vai Dương Chấn Chấn, "Em rể, em vậy là không được, về nhà mà còn từ chối, quá không cho em họ tôi mặt mũi, không xem thân thích của em ấy quan trọng sao?"
Dương Chấn Chấn vội vàng ôm quyền, "Cảnh. . . . Cảnh sát. . . . . anh, sao. . . . Làm sao lại. . . . không lấy. . . . anh ta ra? Đâu. . . . không có. . . . Không có ngu. . . . Giải trí cho mấy người."
Triệu Trí Lược đưa ngón trỏ lên lắc lắc, "Còn chưa đủ thành ý, cậu xem anh rể tôi, còn chưa có nấc, một ly bia lại một ly bia, cậu có cách so với người ta sao?"
"Hức bạn học cũ. . . . bạn học, trước kia anh. . . . anh với chị anh. . . . Còn có chúng ta hai. . . . . Hai vợ chồng phải . . . . à nhất trí một hàng. . . . . không bài xích, em. . . . Hôm nay. . . . . . Hôm nay không phải. . . . . hướng về em, em. . . . . . Em không phải. . . . . . Không có suy nghĩ."
Triệu Trí Lược dịu dàng cười một tiếng, cười mà người chung quanh đều rùng mình. "Là như vậy nè anh em, Giang Tiềm là anh rể nhà tôi."
Dương Chấn Chấn cố ý giả bộ ngu, "Em. . . . Em em còn là. . . . em rể . . . . nhà các anh."
Triệu Trí Lược: "Tôi nói. . . . tôi thân ai hơn." Cậu chuyển đề tài, "Thôi, run run, nói thế này, người ta đã sắp kết hôn rồi, cậu thì sao?"
Dương Chấn Chấn len lén nhìn Trương Lam, nhỏ giọng phản bác, "Cô ấy bảo đợi. . . . . . Đợi."
"Chậc, ai không có chuyện phải tính toán chứ, kết quả chính là, người ta lập tức kết hôn, phía bên cậu còn chưa có thư từ đấy."
"Cho. . . . Cho nên?"
"Cho nên chứ sao. . . ." Triệu Trí Lược suy nghĩ một lát, "Cậu uống ly rượu này đi, dù thế nào đi nữa hôn lễ của họ cậu cũng không đi được, xem như chúc phúc trước."
Những lời này liền khiến tiếng đồng ý vang dội.
Dương Chấn Chấn cảm thấy không hợp lý, còn muốn từ chối, nhưng Trương Lam tức giận đẩy cả ly bia vào trong miệng anh, "Anh cứ cằn nhằn cữ nhữ gì, có phong cách đàn ông được không? Thà anh bị uống chết, chứ không thể để cho người ta hù dọa chết."
Nửa giờ sau, Giang Tiềm tìm ra Dương Chấn Chấn từ dưới đáy bàn, Trương Lam cũng uống nhiều, ngồi chung với Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn Dương Chấn Chấn cười khanh khách.
Giang Tiềm tốt bụng đỡ Dương Chấn Chấn, ai ngờ người ta không cảm kích, đẩy anh ra, mở cuộc biểu diễn cá nhân.
"Chết. . . . . . Chết. . . . . . Chết cũng. . . . . . phải yêu. . . . . . Chỉ. . . . . . Chỉ cần em sống tốt hơn anh, chết. . . . . chết anh cũng cam chịu. . . ."
Trương Lam thật uống nhiều quá, còn vỗ tay cho anh, Giang Tiềm có chút lo lắng, tiến tới bên cạnh Triệu Trí Lược, "Người này sao thế? Một lát người lớn nhìn thấy có tức giận hay không?"
"Tức giận thì không có, bọn họ nguyện ý thấy chúng ta náo nhiệt, cũng không tới phòng này, chỉ là. . . . . ." Triệu Trí Lược cũng nhức đầu vô cùng, chơi đến lớn, mà nhiều năm qua cậu chàng này có nhiều thịt hơn, nhưng tửu lượng vẫn chưa được, "Tôi sợ không có tóc."
"Giang Tiềm, anh cũng tới hát một bài đi." khuôn mặt nhỏ của Triệu Nhiễm Nhiễm ửng hồng, một đôi mắt sáng trong, cũng uống nhiều rồi.
"Được rồi vợ, anh còn chưa uống say." Giang Tiềm kéo cô đến bên cạnh, xoa xoa trán, "Để cho anh nghỉ ngơi một lát đi, được không?"
"Không được không được." Triệu Nhiễm Nhiễm không chịu, "Vừa cà lăm vừa phát âm không rõ, nhân tài như vậy khó tìm, anh nghe một lát. . . . . Đúng rồi, ghi âm." Cô lại bắt đầu bấm điện thoại, quay Dương Chấn Chấn, phối hợp ôm bụng vui vẻ. "Dương Chấn Chấn, cậu múa bụng đi."
Dương Chấn Chấn tháo kính, nắm áo sơ mi muốn cởi ra, khiến Giang Tiềm sợ vươn một tay bịt mắt của Triệu Nhiễm Nhiễm lại. Sau đó không biết Triệu Trí Lược ghé vào lỗ tai anh nói cái gì, Dương Chấn Chấn mới cẩn thận mỗi bước đi, lưu luyến rời khỏi sân khấu của anh, tùy tiện kéo Trương Lam đi.
Giang Tiềm hỏi Triệu Trí Lược, "Cậu nói gì với cậu ấy?"
"Tôi nói ba vợ sắp qua đây, không ngủ thì sẽ bị người ta bắt hiện hình."
Sao trí khôn của hai chị em chênh lệch lớn thế chứ! !
"Giang Tiềm tới anh."
Ông ngoại Triệu Nhiễm Nhiễm đang đứng cạnh cửa khoát khoát tay với anh, ông cụ hơn 70 tuổi rồi, tóc trắng phơ, ánh mắt lại rất sáng, thân thể vô cùng thẳng, vừa nhìn liền biết khi còn trẻ không phải người dễ chọc.
Giang Tiềm liền vội vàng đứng lên đỡ ông, "Ông, ông gọi một tiếng là được, cần gì tự mình tới."
"Ông không sao, đến phòng ông một chuyện đi." Ông cụ dẫn Giang Tiềm tới phòng của mình, từ trong bàn sách lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, vẻ mặt từ ái đưa cho anh, "Nơi này có 1 vạn tệ, cháu và Nhiễm Nhiễm đi mua một cặp nhẫn cưới, ông thấy hai cháu định ngày kết hôn rồi mà sao trên tay vẫn còn trống thế."
Giang Tiềm thật ngoài ý muốn, chuyện này anh chưa nghĩ tới, vốn muốn về nhà ba mẹ rồi mới mua. "Ông, tiền này cháu không thể nhận."
"Bảo cháu cầm thì cháu cầm đi." Ông cụ cứng rắn đẩy sổ tiết kiệm trở về, vuốt ve mu bàn tay anh, "Giang Tiềm à, đừng làm khó cha mẹ, hai cháu muốn ở cùng nhau cả đời, tương lai đừng làm cho cha mẹ chồng có ý kiến với Nhiễm Nhiễm."
Giang Tiềm hiểu rồi, lại không ngờ người nhà này đến giờ vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh gia đình anh, vậy mà còn dám gả bảo bối của họ cho anh, Điều này cũng tại anh, vẫn luôn nói nhà mình làm mua bán nhỏ, nhưng cũng không nói sai nha. Giang Tiềm thật ra thì rất cảm động, không chê anh nghèo khó, không bởi vì anh giàu có, gả Nhiễm Nhiễm cho anh chỉ do xem trọng con người này của anh, còn hết sức bảo vệ tôn nghiêm cho anh, người như vậy nhà thật là khó được.
"Giang Tiềm à, đời ông có rất nhiều cháu, nhưng thương nhất là Lam Lam, Nhiễm Nhiễm và Tiểu Lược, hai đứa thông minh thì ông không lo, ông chỉ quan tâm Nhiễm Nhiễm, nó là con bé ngốc. Giang Tiềm là đứa bé ngoan, tương lai nhất định phải tốt với Nhiễm Nhiễm, ông giao bảo bối Nhiễm Nhiễm của nhà ông cho cháu."
Giang Tiềm nặng nề gật đầu bảo đảm, "Ông cứ yên tâm đi, cháu đến chết cũng sẽ không thay lòng với Nhiễm Nhiễm."
. . . . . . . . . . . .
Chơi đến gần tối, mọi người cũng lục tục rút lui, Triệu lão gia và Triệu Trí Lược trực buổi tối nên đi trước, Triệu phu nhân cũng nhận điện thoại, nói là có buổi xã giao, giao chìa khóa và Triệu Nhiễm Nhiễm cho Giang Tiềm rồi cũng đi. Dù sao đã sắp kết hôn, bọn họ cũng sẽ không quản mấy hành động trước hôn nhân nghiêm như trước.
Về đến nhà thì trời đã tối, Giang Tiềm thận trọng ôm cô vào lòng bế lên lầu. Triệu Nhiễm Nhiễm không ngủ, vẫn nghiêng đầu nhìn anh cười khanh khách, Giang Tiềm cúi đầu dựa theo chóp mũi cô cắn một cái, "Bé ngốc, uống đến hai má hồng hào quyến rũ, anh thấy em là muốn làm anh nghẹn chết."
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng học động tác của anh cắn ngược lại một cái, cô có một cái răng mèo đặc biệt nhọn, cắn người cũng đau hơn người khác mấy phần. Giang Tiềm hít một hơi khí lạnh, ôm chặt hông của cô, bước nhanh lên lầu mở cửa, vào phòng liền ném cô lên ghế sa lon rồi đè lên.
Triệu Nhiễm Nhiễm lại không đẩy anh, ngược lại vòng chặt hai cái cánh tay lên ccổ của anh, hưng phấn đến hai mắt sáng trong, "Giang Tiềm trở về phòng em đi, phòng khách không được."
Chuyện này. . . . Đúng là uống nhiều, hầu kết của Giang Tiềm lên xuống. Anh đang trẻ tuổi, thể lực lại mạnh, nhu cầu ở phương diện này đang lúc thịnh vượng, ngày ngày làm vừa đúng, mấy ngày nhịn xuống cũng quá giày vò rồi, huống chi anh lại rất yêu Triệu Nhiễm Nhiễm, cả ngày có thể thấy mà. . . .
Nhịn. . . . hay là không nhịn? Đây là một vấn đề rối rắm chết người.
Giang Tiềm giãy giụa trong lòng, thân thể lại càng dán càng chặt, một chút thành ý giãy giụa cũng không có, "Anh nói nha vợ yêu, mẹ vừa giao em cho anh, nếu anh lập tức không thể chờ đợi, thì có chút không có tiền đồ, rất có thể bị mọi người khinh thường."
Tay nhỏ bé của Triệu Nhiễm Nhiễm không thành thật chui vào trong áo sơ mi của anh, hoạt động theo các bắp thịt rõ ràng, Giang Tiềm khổ sở nhắm mắt lại. . . . . .
Nhịn. . . . hay là không nhịn? Đây là một vấn đề cực kỳ tàn ác.
"Sao lại. . . . Cứng như thế ?" Cô còn không hài lòng. Người ta nói chính là cơ bụng, nhưng Giang Tiềm cố ý hiểu là em trai, nghe mà nhiệt huyết vọt thẳng đến ót, đứng dậy ôm lấy vợ liền chạy thẳng vào phòng ngủ.
"Vợ cởi quần áo đi, một lát mẹ sẽ trở về, anh tận lực nhanh chút."
Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn anh cười khanh khách, không nhúc nhích. Giang Tiềm nóng nảy, vừa kéo quần của cô, vừa kéo khóa quần của mình. "Vợ, hôm nay cho anh được không? Để cho anh thoải mái được không? Chờ về nhà ba mẹ anh thì ngày ngày anh sẽ phục vụ em thật sướng."
Triệu Nhiễm Nhiễm thong thả ung dung lắc đầu một cái, "Sướng? Em không thích uống."
Giang Tiềm vội muốn chết, đẩy áo ngực lên liền giở trò lưu manh mút một lúc lâu, ngón tay thì đưa vào trong quần, tìm được chỗ tư mật liền ra vào, cảm thấy ướt át, lập tức rút khỏi, thay bằng cái thứ đã cứng đến phát đau.
"Má ơi." Triệu Nhiễm Nhiễm bị đâm kích thích đến mở to hai mắt, thật quá nhanh, một chút dạo đầu cũng không có. "Giang Tiềm. . . . đau."
"Một lát ướt liền hết đau, quên đóng cửa." Trực tiếp ôm lấy cô, hai chân Triệu Nhiễm Nhiễm không tự chủ cuốn lấy hông của anh, cánh tay Giang Tiềm không ngừng buộc chặt, đi về phía cửa, đá cái 'cạch', rồi trực tiếp đặt cô lên cửa phối hợp thoải mái.
Giang Tiềm vừa nhắm mắt lại ngước đầu, còn vừa phải chú ý tiếng cửa mở, nhưng có thể hưởng vẫn hưởng thụ như thường, tìm được miệng Triệu Nhiễm Nhiễm liền trực tiếp chặn lại, anh từ trước đến giờ đều không phải người hay chú ý.
Mặc dù nói là tận lực mau một chút, nhưng hăng hái vừa lên thì không phải anh có thể khống chế, càng làm càng hưng phấn. Triệu Nhiễm Nhiễm còn không thành thật, đẩy áo sơ mi của anh ra, ngón tay động vào điểm đỏ trên ngực, cúi đầu hôn lên hầu kết của anh một cái lại một cái, càng khiến Giang Tiềm có thể dừng cũng không muốn ngừng. Vợ luôn luôn thích xấu hổ, dù bây giờ bị anh dạy càng ngày càng nghe lời, càng ngày càng phóng khoáng, nhưng không có chủ động trêu chọc, hôm nay là thật uống nhiều quá, cơ hội như vậy thật sự ít lại càng ít. Giang Tiềm vừa lưu luyến tiếp tục làm, vừa rối rắm có nên tranh thủ sớm kết thúc hay không, nếu không cha mẹ vợ trở lại bắt gặp, trong nhà cũng không có kẽ đất để cho anh chui. . . . . .
Tiếp tục hay không tiếp tục? Đây là một vấn đề càng thử thách tính người hơn cả nhịn hay không nhịn.
. . . . . . . . . . . .
Triệu phu nhân đến chín giờ tối vẫn chưa trở lại, Giang Tiềm mặc chỉnh tề cho hai người rồi ôm cô vào trên giường nói chuyện phiếm, có chút hối hận lúc nãy kết thúc quá nhanh, sớm biết lúc này cha mẹ vợ còn chưa có trở lại, anh còn có thể làm thêm nửa giờ.
"Nhiễm Nhiễm, hay là. . . . Làm tiếp một lần?"
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Đã chín giờ, một lát mẹ sẽ trở lại rồi."
Giang Tiềm hối tiếc thở dài một tiếng, "Sợ đến như vậy, thật là cả một phần tiền vốn cũng chưa lấy lại được."
Triệu Nhiễm Nhiễm không vui, "Thì ra không đáng giá à! Vậy về sau anh đừng đụng em."
Cô không cho anh đụng, anh càng phải đụng, sờ hai phần mềm mại không thả, vẻ mặt cợt nhã tiến tới trong cổ vợ ngửi. "Nhiễm Nhiễm thật là thơm, Nhiễm Nhiễm thật biết nghe lời, Nhiễm Nhiễm thật tốt. . . . . ."
"Nịnh hót vô dụng, em không thèm." Triệu Nhiễm Nhiễm đẩy anh ra, nhíu mày lại, "Giang Tiềm, anh nói hai ta thế này có thể mang thai hay không?"
"Mang thai thì cứ sinh, đỡ cho anh không ở nhà thì em sẽ nhàm chán."
"Em vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ." Triệu Nhiễm Nhiễm oán than, "Anh cũng vậy, cho tới bây giờ đều không làm các biện pháp, điểm này phải thay đổi."
Giang Tiềm mặt ủ mày ê, "Không thoải mái đâu vợ, mang vật kia giống như mặc áo tắm, anh thích thịt dán sát thịt, vừa nóng vừa chặt vừa. . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười như không cười nhìn anh, "Vừa cái gì?"
Uống nhiều không biết ngượng ngùng, Giang Tiềm cười xấu xa một tiếng, "Vừa mềm vừa mịn vừa đẹp. . . . . . Vừa nhiệt tình."
Triệu Nhiễm Nhiễm đá anh hai cái, lật người trộm cười không để ý tới anh, gương mặt lại nóng bỏng.