Thời tiết: Tuyết rơi ít
Tâm trạng: bình thường
Sự kiện: tôi đang nhớ nhung
【Giang Tiềm đã rời đi năm ngày rồi, nhớ nhung mọc lên như dây mây, tươi tốt trưởng thành trong mùa đông giá rét. Tối hôm qua anh gọi điện thoại nói, trên mấy cành cây phía sau liên tám đã tràn đầy băng đọng rồi.
Tôi cười, ah, anh nói chuyện luôn khoa trương như thế, mùa đông ở thành S không thể so với quê quán của anh, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện thấy băng đọng. Mà tôi vẫn nguyện ý phối hợp anh, rất hưng phấn để cho anh chụp mấy tấm hình gửi tôi xem, anh quả nhiên ngừng lại một chút, sau đó nhỏ giọng thương lượng với tôi có muốn tự mình tới xem không. Vòng tới vòng lui cũng liền ý này, tôi vừa thương cá tính thật thà của anh, cũng thương cách anh thỉnh thoảng đùa bỡn khôn vặt, tự nhiên là an ủi một hồi, bảo đảm sẽ cố gắng hết sức để gặp mặt anh sớm.
Mấy ngày trước gặp nhau, còn tưởng rằng anh thật đã trở nên thành thục trưởng thành, nhưng cũng chỉ mấy ngày đó thôi, thời gian sau đó lại khôi phục vẻ mặt cợt nhã trước kia, miệng nói không ngừng, thậm chí càng nghiêm trọng hơn. Nhưng thật ra không sao cả, dù sao chỉ cần là anh, trắng đen xấu xí, ưu điểm khuyết điểm, tôi đều thích.
Ngày hôm qua đi ở trên đường thấy một đôi tình lữ cãi vả, cô gái nháo loạn dữ dội, lúc đó tôi liền nghĩ, nếu như là tôi và anh, tuyệt đối sẽ không như vậy như vậy, hoặc là như vậy như vậy, tôi thích anh, anh cưng chiều tôi, luôn là rất dễ dàng tìm được cách chung sống ăn ý. Đột nhiên trong lòng chán nản hơn nhiều, rất nhớ anh.
Hiện tại tâm nguyện lớn nhất của tôi là, muốn gặp anh thì liền có thể gặp được, không cần hồi tưởng dung mạo của anh hết lần này đến lần khác trong đầu, càng không cần một mình ảo tưởng khi ở chung với anh sẽ gây ra chuyện cười gì, tôi hi vọng có thể ăn cơm anh nấu, ăn đồ ăn của anh làm, ngủ trên giường của anh, có thể tán gẫu rất nhiều ngày, cùng nhau náo loạn điên khùng, dù sao chỉ cần ở chung luôn là vui vẻ. . . . 】
Khép lại cuốn nhật ký bằng da rồi lại ngây ngô chốc lát, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng, ánh sáng mặt trời chiếu lên tuyết đọng phản xạ ra ánh sáng trắng sáng, giống như tia sáng mặt trời chói chang trong lòng.
Anh không có ở đây hình như cuộc sống càng thêm gian nan, cảm xúc nhớ nhung chỗ nào cũng có, đây là nhớ thương và yêu say đắm mà cô chưa từng thể nghiệm trong hai mươi bốn năm về trước.
Rất nhớ anh nha! !
Gương mặt Triệu Nhiễm Nhiễm dính vào trên mặt bàn lạnh lẽo, than thở, lúc nào thì mới có thể gặp mặt đây?
. . . . . . . . . . . .
Lúc Tả Tự đi vào thì thấy cô một lát cười khúc khích, một lát lại than thở, lúc cười thì khuôn mặt nhỏ nhắn giống như một đóa hoa nở rộ, vẻ mặt đau khổ cũng giống đóa hoa, thấy thế nào cũng cảm thấy thoải mái.
Anh chính là thích phong cách làm cho người ta vừa nhìn liền cả người thoải mái trên người Triệu Nhiễm Nhiễm, không có góc cạnh mũi nhọn, càng không có ngũ quan xinh đẹp khác thường, cảm giác nhàn nhạt, trong lúc lơ đãng toát ra sự ngây thơ ngốc nghếch phát ra từ trong cơ thể mảnh khảnh của cô, làm Tả Tự cảm thấy Triệu Nhiễm Nhiễm chính là đóa hoa trong lòng anh.
Anh chính là cái người xung phong bảo vệ đóa hoa đó.
Nhưng trước đó vài ngày, đóa hoa này khô héo vì một người đàn ông khác, đây thật là một chuyện tình làm cho người ta khổ sở, hôm nay cô lại đẫy đà, anh đương nhiên biết không phải bởi vì mình tỉ mỉ làm bạn, cho nên, đây là một việc càng làm cho người ta khổ sở.
Tả Tự có chút không cam tâm, nhưng hết cách rồi, cho tới bây giờ anh ngay cả vai phụ cũng không phải, cô bé này ngốc nghếch đến muốn mạng, đã yêu ai liền cắm đầu cắm cổ, anh cố gắng nữa có thể có kết quả gì? Lúc cô thất tình cũng không được, hôm nay càng không được rồi.
"Nhiễm Nhiễm. . . . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm quay đầu lại, thấy người liền lộ ra nụ cười trước, "Tả Tự à."
"Ừ, ăn cơm trưa chưa?"
"Mới vừa ăn hai cái bánh bao."
"Em gần giống người chuyên làm bánh bao ở bệnh viện rồi, ngày nào cũng ăn."
Triệu Nhiễm Nhiễm dí dỏm cười một tiếng, giống như nhớ tới cái gì, tươi cười vụt tắt, có chút không tự nhiên, "À, tôi và bạn trai hòa hảo rồi."
Dù đã đoán được, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn đau đớn, nhưng mà trên mặt lại nhẹ nhàng cười, "Đây là chuyện tốt, về sau rốt cuộc không cần thấy gương mặt khổ qua của em nữa."
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không tức giận, trong lòng thoải mái. Cô biết Tả Tự đối xử với cô tốt hơn người khác nhiều, cũng ít nhiều hiểu chút tâm tư của anh, nhưng anh lại chưa từng biểu hiện rõ ràng mình muốn cái gì. Triệu Nhiễm Nhiễm vốn là nội tâm chậm chạp, thấy anh hiện tại không hề có chút nào khác thường, cũng cảm thấy mình quá coi trọng chính mình rồi. Mấu chốt nhất là, Trương Lam nói chuyện cho tới bây giờ đều không đáng tin, nghĩ đến lúc trước nói Tả Tự coi trọng cô cũng là thành phần lừa dối chiếm nhiều thôi.
Như vậy tốt nhất, cô cũng không muốn mất đi một người bạn.
Tả Tự thấy vẻ mặt cô thoải mái thì cười khổ trong lòng, thật ra thì cũng không có gì, có cô coi như là thêm gấm thêm hoa, không có cô. . . . không có cô cũng được, dù thế nào đi nữa là anh đi nhầm một bước nên đến chậm, như vậy không nên dây dưa dong dài nữa. . . .
. . . . . . . . . . . .
Vốn tưởng rằng lượng công việc năm trước vô cùng lớn, tuyệt đối không có thời gian rãnh đến quân khu thăm Giang Tiềm, chỉ có thể đợi đến tháng giêng năm sau, nhưng kế hoạch lại xảy ra bước ngoặt vào ngày hôm sau.
Chị Lưu làm trong khoa lâu năm vừa đúng xếp hạng trực đêm 30, nhưng bởi vì muốn đến nông thôn mừng năm mới với chồng con, nên thương lượng với Triệu Nhiễm Nhiễm có thể đổi ban hay không, trước mắt có thể làm thay cô mấy ngày, khiến Triệu Nhiễm Nhiễm hiện tại liền có thể đi thăm bạn trai, qua hết năm lại trả cho cô mấy ngày.
Triệu Nhiễm Nhiễm chần chờ một lát liền đồng ý, như vậy, bây giờ có thể đi thăm Giang Tiềm một lần, năm sau còn có thể đi một lần, chính là đêm 30 không thể cùng đón giao thừa với người nhà rồi, nhưng vì công việc, nghĩ đến ba mẹ cũng có thể hiểu.
Chuyện cô và Giang Tiềm hòa hảo, trừ Trương Lam, cả Triệu Trí Lược cũng không biết, lần này Triệu Nhiễm Nhiễm lừa gạt chặt chết, nhưng việc len lén đi thăm Giang Tiềm phải tìm người giúp cô đánh yểm trợ, lúc này tác dụng của Trương Lam liền hiện ra tới.
Trương Lam nói thế này với Triệu phu nhân Triệu lão gia.
"Cô hai, dượng hai, cháu và Dương Chấn Chấn muốn đi ra ngoài du lịch mấy ngày vào cuối năm, nhưng chúng cháu còn chưa kết hôn, ba mẹ cháu sợ chúng cháu gì kia, không yên lòng, nên cháu muốn để chị đi chung, dù sao đều thân nhau, đi ra ngoài cũng buông lỏng một chút."
Triệu phu nhân và Triệu lão gia nghe xong liền đồng ý, con gái thất tình khổ sở bọn họ lo lắng hơn ai khác, lúc này đi ra ngoài giải sầu là chuyện rất tốt, phút cuối cùng còn tài trợ cho ba người mỗi người 500 đồng tiền du lịch.
Triệu Nhiễm Nhiễm thấy tội lỗi, mấy lần muốn mở miệng đều bị Trương Lam nắm tay. Cô và Trương Lam không giống nhau, Trương Lam từ nhỏ đã lươn lẹo, nói láo dễ dàng, nhưng số lần cô nói láo một tay là có thể đếm ra. Hiện tại Triệu phu nhân có phần không thích Giang Tiềm, huống chi cô và Giang Tiềm còn xảy ra loại quan hệ kia, nếu như bị bọn họ biết khẳng định đi không được, cho nên nhất định phải nói láo, Triệu Nhiễm Nhiễm dằn lòng lẩm nhẩm: cha mẹ, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng con ngày sau, hai người nhất định phải thông cảm!!!
Nhưng Trương Lam thì vui rồi, vốn cô và Dương Chấn Chấn đã định đi du lịch, giờ thế này, không chỉ làm Triệu Nhiễm Nhiễm thiếu cô một nhân tình, còn được một ngàn đồng, cô vui vẻ ăn thêm hai chén cơm, khi về nhà cũng không cần người đưa.
Triệu Nhiễm Nhiễm muốn tiễn cô, đến dưới lầu thì dừng lại lục túi xách lớn của cô.
"1000 đồng, trả chị."
"Không trả, không trả." Trương Lam cười hì hì tránh, "Đồ hẹp hòi, em giúp chị bao nhiêu lần."
"Mặt của em thật là dầy, còn dám nói chưa kết hôn với Dương Chấn Chấn sẽ không gì kia, nếu không phòng tránh, đoán chừng con của hai người đã có thể đi mua nước tương rồi."
"Ai, em là vì tốt cho mọi người, đỡ cho bọn họ chăm lo mù quáng." Trương Lam ôm túi vào trong ngực vẻ mặt cợt nhã tùy tiện hỏi một câu, "Chị, chị và anh lính ngốc gì kia chưa?"
Triệu Nhiễm Nhiễm bẻ bẻ cổ, không quá tự nhiên gật đầu một cái.
Lúc ấy Trương Lam liền bị sét đánh tại nguyên chỗ rồi, cô thề chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Sững sờ kinh hãi nửa ngày, "Chị muốn ăn đòn à, em thấy chị chán sống rồi."
"Thế nào em được chị không được sao?"
"Chị sao giống em được?" Trương Lam tức giận một lát, "Chị nói xem em nói chị cái gì tốt, sao lại để người ta bắt được?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn ở chết chống, "Hai chúng tôi nghiêm chỉnh yêu đương."
Trương Lam thật không biết nên nói cô cái gì mới tốt, nhưng chuyện đã xảy ra, nên gạt còn phải thay cô gạt, khoát khoát tay, "Được rồi được rồi, dù sao cũng xảy ra, lần này đi cẩn thận một chút, trúng thầu sẽ phá hủy."
Khi Triệu Nhiễm Nhiễm sững sờ chốc lát, Trương Lam nhanh chóng từ trong túi lấy ra mấy bao nhỏ, "Cầm đi, xem nhé, chỉ có bốn cái, chỉ cho bốn lần, có nghe hay không."
Triệu Nhiễm Nhiễm cầm bốn bao nhỏ trong tay, trong lòng có một ý nghĩ: vật này, nó cũng mang theo bên người? !
. . . . . . . . . . . .
Cuối cùng hai chị em hợp kế ngày mốt xuất phát, tách ra ở trạm xe lửa, một người đi du lịch với bạn trai, một người đến quân khu thăm người yêu.
Giang Tiềm nghe tin tức này, vui mừng từ trên giường búng lên, trực tiếp đạp Tưởng Thị Phi đang ngồi ở cuối giường xuống đất.
"Thật muốn tới đây? Thật tốt quá, có thể ở mấy ngày?"
"Hai ngày một đêm, ngắn thế. . ."
"Không không, không ngắn không ngắn, em tới là được, vừa đúng ngày mai anh nghỉ, ở bên ngoài một đêm không sao."
"Sao mà được, em nguyện ý anh cũng không muốn, bị dì em biết sẽ chết người, không được, chỉ hai ta."
"Được được, vậy buổi trưa ngày mốt anh đến trạm xe đón em."
Tưởng Thị Phi đứng dậy từ dưới đất tiến tới bên cạnh Giang Tiềm, ngẩng khuôn mặt ngây thơ cười hắc hắc, "Cô ấy sắp tới à?"
Giang Tiềm vui vẻ gật đầu một cái.
Tưởng Thị Phi tiếp tục cười, "Hai người hòa hảo rồi hả?"
Giang Tiềm liếc anh một cái, "Thế nào? Có ý kiến?"
"Không có không có." Tưởng Thị Phi vội vàng khoát tay, "Không phải hiếu kỳ sao, đã chia tay bốn, năm tháng cũng có thể hòa hảo, anh thật tài. Nói xem, dùng chiêu mờ ám gì."
"Mờ ám gì chứ!" Giang Tiềm mắng anh một câu lại cười lên như tên trộm, "Tới đây, nói cho cậu biết."
Tưởng Thị Phi vội vàng đưa lỗ tai tới, nghe một lát mắt to lập tức trừng lên, "Tôi. . . !@#$%$@, anh quá xấu rồi, cô ấy có thể kiện anh đấy, rõ ràng là cứng rắn ép buộc mà."
"Anh em gan lớn, cho nên vợ tới tay. Còn cậu, không phải là ôm bóng kết hôn chứ."
Tưởng Thị Phi vội vàng lắc đầu, "Vương Đan rất nghe lời, không hề giận dỗi với tôi, không cần chuyện như vậy, sau khi kết hôn rồi hãy nói."
Giang Tiềm nhìn anh một lúc lâu. Đây có phải đàn ông không! ?