Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 8: Nhược nhi


Chương trước Chương tiếp

Thẳng luyện đến mặt trời mọc lên ở đằng đông, tất cả mọi người rời khỏi giường, Tôn Nhạc mới thu hồi quyền lần này nàng ước chừng luyện hết ba giờ, cùng tối hôm qua giống nhau, thân thể của nàng một chút cũng không có cảm giác uể oải, chỉ có bụng đói khó nhịn.

Nàng vốn định lập tức tới ngay rừng cây trên núi đi lại lấy chút củ từ để ăn, bất quá chỉ trong chớp mắt, hay là xác định trước có thể có người chú ý tới mình hay không rồi nói sau liền cắn chặt răng chịu đựng đói khát, đến bãi đất nhổ cỏ.

Gian phòng gỗ nhỏ này của nàng tuy rằng xa xôi, bất quá các nữ nhân ở trong viện vốn nhàn rỗi vô sự. Trong hai giờ Tôn Nhạc nhổ cỏ này, thường thường có nữ nhân miệng bôi son đỏ bừng đi qua. Những nữ nhân này đối với gương mặt xấu xí của Tôn nhạc thì đều là một trận cười nhạo.

Thẳng nhẫn nhịn đến chừng mười giờ sáng, Tôn Nhạc cảm giác được chính mình đói bụng đến ngực đằng trước dán đằng sau rồi, liền thừa dịp không có người chú ý liền hướng hậu viện chuồn đi.

Tôn Nhạc ôm dạ dày quặn đau,theo con đường quen thuộc đi tới trên núi. Khi nàng nhanh đến trong bụi củ từ thì vừa hay nhìn thấy bóng lưng lẻ loi của một tiểu hài tử.

Chính là nhược nhi!

Tiểu nam hài ngồi xổm trong bụi củ từ, kéo kéo đám day leo, thân ảnh gầy yếu kia từ phía sau lưng thoạt nhìn thật là có vài phần đáng thương.

Tôn Nhạc trong lúc vô tình thả chậm cước bộ.

Nàng lén lút đi đến phía sau Nhược nhi, theo phía bên cạnh nghiêng đầu hướng hắn xem xét.

Nhược nhi quệt mồm, lông mi thật dài chớp , cái mũi nhỏ kia vo thành một nắm, góc trên bên phải cái miệng nhỏ nhắn lại dính một nắm bùn. Không đúng, không chỉ là trên cái miệng nhỏ nhắn dính bung, trên mặt của hắn đông một khối tây một khối cũng dính đầy bùn đất. Bộ dạng hợp với mắt to đen bóng chớp của hắn, lại có vài phần đáng yêu.

Vẫn là một cái đứa nhỏ đi.

Tôn Nhạc trong lòng mềm nhũn, nàng thả chậm cước bộ đi thẳng đến phía sau Nhược nhi. Ngay lúc đó đột nhiên nàng duỗi tay nhỏ bé ra gắt gao bịt mắt tiểu nam hài.

Ngay lúc tiểu nam hài sợ tới mức không nhúc nhích toàn thân căng thẳng thì Tôn Nhạc cất tiếng kêu lên: “Đoán một cái xem ta là ai?”

Thanh âm nàng vừa truyền ra tiểu nam hài rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thở ra vươn tay đem hai tay Tôn Nhạc kéo xuống. Trong thanh âm trẻ con dẫn theo hai phần tức giận“Ma lem ngươi hù đến ta!”

Hắn một tiếng này gầm lên cũng có vài phần uy thế làm cho Tôn Nhạc giật nảy người bất tri bất giác hai tay nàng đã muốn buông lỏng ra.

Nhược nhi chuyển thân quay đầu nhìn chằm chằm Tôn Nhạc. Anh mắt hắn trừng thật sự lớn trên mặt nộ khí đằng đằng Tôn Nhạc đầu tiên là cả kinh tiếp theo lại thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nguyên lai tiểu tử trên chóp mũi kia dính một chút bùn đất. Giọt bùn đất nhỏ kia theo hắn biểu tình muốn rớt không được mà lại đong đưa.

Nhược nhi nhìn thấy Tôn Nhạc lại còn đang cười cơn tức lập tức càng lớn hơn. Hắn dùng sức trừng mắt cố gắng làm cho biểu tình mình thoạt nhìn đáng sợ hơn nhưng mà biểu tình như vậy kết hợp với chấm bùn làm sao còn có nửa phần uy thế?

Tôn Nhạc nín cười, nhịn không được vươn tay phải hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. Nhược nhi đầu co rụt lại tránh Tôn Nhạc. Tay trái vươn theo, hai tay đồng thời ấn lên bờ vai của hắn đem hắn ổn định ngay tại chỗ, Nhược nhi cố gắng trừng to mắt, kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiếng kêu của hắn vừa mới truyền ra, thanh âm tràn đầy tức giận, tay phải Tôn Nhạc đã sờ lên khuôn mặt nhỏ của hắn.

Vươn ngón trỏ lau đi bùn đất trên chóp mũi hắn, Tôn Nhạc một tay, dùng bàn tay sờ gò má trái của hắn, đem bùn đất gần chỗ vành tai cẩn thận lau đi.

Tôn Nhạc động tác ôn nhu mà cẩn thận, biểu lộ trong lúc nhìn về phía nhược nhi cũng thản nhiên mà mỉm cười, vẻ mặt như thế, động tác như vậy, nhược nhi cả đời này làm sao gặp qua? Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm giác nha đầu xấu xí trước mắt đột nhiên biến thành mẫu thân trong trí nhớ, tỷ tỷ trong tưởng tượng, tự niên như thế mà làm ấm lòng người.

Bất tri bất giác, Nhược nhi ngây ngốc.

Tôn Nhạc cẩn thận lấy tay giúp hắn lau bùn đất trên mặt, sau khi lau, tay nàng đã muốn bẩn, Tôn Nhạc liền đem tay áo xả ra, lại giúp đem Nhược nhi toàn bộ bùn đất còn lại trên mặt lau đi.

Chỉ chốc lát Tôn Nhạc buông tay ra, chăm chú nhìn mặt Nhược nhi cười nói: “Tốt lắm, cuối cùng sạch sẽ.”

Mới nói được tới đây, bụng của nàng ùng ục kêu lên. Tiếng kêu này làm ặt Tôn Nhạc đỏ hồng, nàng hướng Nhược nhi đang nhìn mình bằng nửa con mắt cười nói: “Ta đói bụng rồi, ngươi có đói bụng hay không? Chúng ta đi lấy củ từ ăn đi”

Tôn Nhạc xoay người, cầm lấy cái cuốc đá để ở chỗ này ngày hôm qua, lại dùng sức moi bùn đất lên.

Tôn Nhạc trước hết chém tới dây củ từ , nàng vừa lau mồ hôi như mưa mà chặt , vừa hướng về phía Nhược nhi nói: “Nhược nhi, lát nữa chúng ta đi đánh cá đi”

“Đánh cá?” Trong đôi mắt to Nhược nhi quang mang chớp động, hắn tò mò hỏi: “Cái gì gọi là đánh cá?”

Tôn Nhạc cười hắc hắc, ” Ngươi ở lại sẽ biết di, ngươi còn đứng ở đó làm gì? Theo ta cùng bới bùn ra a, bụng của ta đói đến phải phát đau rồi”

“Nha” Nhược nhi lên tiếng, chạy đến trước củ từ bên cạnh ngồi xổm xuống, cầm lấy một đoạn dây leo liền giật lên nào biết rằng hắn dùng lực quá lớn, theo một tiếng “phựt—” dây đứt, Nhược nhi thu thế không được, cả

Đến khi Nhược nhi đứng dậy thì trên khuôn mặt nhỏ vừa lau khô sạch sẽ lại là dính đầy bùn đất. Hắn ngốc vù vù nhìn Tôn Nhạc, môi mím thành một đường, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng, như vậy thật đúng là quật cường đáng yêu.

Tôn Nhạc mạnh mẽ cố nén cười, nàng nhanh chóng quay đầu, sợ mình cười một cái ra tiếng lại sẽ chọc giận con hổ nhỏ dễ giận này.

Nhược nhi vừa nhìn thấy bộ dáng Tôn Nhạc, liền biết nàng lại đang cười rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trướng đến đỏ bừng, ngửa cổ, âm thanh hắn the thé tức giận kêu lên: “Ngươi cười cái gì? Không cho cười!”

Tôn Nhạc nuốt vào ý cười, nàng phụng phịu quay đầu nhìn về phía Nhược nhi, nghiêm túc gật đầu đáp: “Hảo, ta không cười!”

Nhưng nàng cái dạng này, so với cười càng làm cho Nhược nhi để ý. Nhược nhi bẹt miệng, oán hận trừng mắt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên thân mình chuyển hướng trên sườn núi phóng đi.

Nhìn thân ảnh hắn giống như con thỏ, Tôn Nhạc nhịn cười lắc lắc đầu, quay đầu nhìn dây bị xé đứt kia, nàng bỗng nhiên có một chút nghi hoặc: Nhược nhi này cũng là đứa nhỏ nhà nghèo, như thế nào một bộ dạng chưa từng ơtrải qua việc nhà nông ơ? Hơn nữa tay hắn tuy rằng nhỏ gầy, lại trắng nõn không có vết chai, chẳng lẽ Phù lão cho tới bây giờ cũng không để cho hắn làm việc gì sao?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...