Cỗ xe Audi a6 như một trận gió lướt về hứong Đỗ gia.
"Diệp tiên sinh! Bọn họ đến rồi." Kính cỗ xe của Yến Tiểu Xuân được dán bằng một màng mỏng, nên bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, nhưng bên ngoài lại tối như mực nên nhìn cũng không tới.
"Đến rồi sao?" Trần Mễ Lạp bỗng nhiên đứng lên, thiếu chút nữa bị đụng trúng đầu. Thân hắn cao hai mét ngồi trong cỗ xe vốn không được cho là rộng rãi này thật sự có chút nghẹn khuất, hắn kích động nói:"Chúng ta đi xuống đi, ta không thể chờ được nữa rồi! Thiếu Lâm, Song Phong Trấn, chó cắn chó, con mẹ nó thật là thống khoái......"
Diệp Vô Nhai có chút lo lắng, lông mày thoáng nhăn lại nói:"Có phải là hơi nguy hiểm không? Vạn nhất bị phát hiện, không phải sẽ bị song phương liên hợp lại đối phó a!"
"Hẳn là không đâu!" Ngô Lập Sâm cười hắc hắc nói:"Gần đây Thiếu Lâm làm việc rất quang minh chánh đại, nhất định sẽ hấp dẫn đại bộ phận phần chú ý đến, chúng ta chỉ xem cuộc vui mà thôi, yên tâm đi!"
Diệp Thiên Vân biết không được xem tuồng vui, khẳng định hai người bọn hắn không thoải mái. Suy tư xong, liền trầm giọng nói:"Bốn người chúng ta thay nhau canh gác!"
Yến Tiểu Xuân cũng muốn tham gia náo nhiệt, nhưng hắn rất minh bạch rằng loại náo nhiệt này khó có thể xem được, chỉ cần mất cảnh giác một chút thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Kéo cửa xe ra, eo cơ hồ khom thành chín mươi độ:"Tôi sẽ chờ tin tức tốt của các tiên sinh!"