Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1266: Thành công đào thoát (1)
Cương Đạc thở gấp, khuôn mặt hiện vẻ mừng vì sống sót, xuy xuy xuy, trong nháy mắt nửa thân dưới của hắn lại sinh trưởng, nhưng khí tức rõ ràng giảm bớt không ít.
Trong lòng mọi người trầm xuống, bùn lầy thật đáng sợ, nếu bị bao trùm toàn thân khả năng sống sót không biết được bao nhiêu.
- Mọi người chú ý!
Chuyện cho tới bây giờ không còn ai có vẻ mặt thả lỏng, khó trách Phế khu Cổ Thần là nơi táng thân của cường giả, trình độ đáng sợ làm người không cách nào tưởng tượng, nhìn sóng lớn bùn lầy có vẻ dễ dàng kích vỡ, nhưng bởi vì lần này có nhiều cường giả cùng ra tay, nếu không đổi lại là ba hay năm vương giả tam trọng, chỉ sợ đã có người vẫn lạc.
- Mọi người chú ý!
Sau một trận tập kích bằng sóng bùn, Mê Thất chiểu trạch tựa hồ khôi phục lại bình tĩnh, nhưng mọi người không dám có chút lơi lỏng.
- Là ai, dám quấy nhiễu Nê Chiểu Vương vĩ đại ngủ say!
Một thanh âm trầm thấp oanh minh vang vọng khắp cả đầm lầy, đầm lầy lại phập phồng lên, lực lượng vô biên hướng mọi người hội tụ, một khuôn mặt người mơ hồ thật lớn hiện hình bên dưới mặt đầm lầy.
- Đi nhanh lên!
Sắc mặt mọi người đại biến, dùng tốc độ nhanh nhất phi hành, mười tám lưu quang hội tụ chung một chỗ hướng bên ngoài đầm lầy bỏ chạy.
- Con kiến đáng giận, năm lần bảy lượt quấy nhiễu Nê Chiểu Vương ngủ say, còn muốn chạy?
Cho dù tốc độ của mọi người cực nhanh, nhưng dù sao vẫn đang ở trên bầu trời đầm lầy, Lâm Tiêu cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đầm lầy hiện hình thành một khuôn mặt người, lớn tới mấy chục dặm, có mắt, mũi, miệng thật rõ ràng, khuôn mặt há to miệng rộng, ngay lập tức đầm lầy hình thành hắc động thật lớn, một cỗ hấp lực kinh khủng hấp xả nhóm người đang bay trên bầu trời.
- Không tốt!
Tốc độ của mọi người lập tức sút giảm, hấp lực thật lớn làm hư không run rẩy lên, mà Cương Đạc vừa bị suy giảm lực lượng rơi vào thấp nhất đội ngũ, sau hắn là Lâm Tiêu cùng Phân thân Toản Địa Giáp, mà bên trên là đám người Tà Thử Vương, ở trên cùng nhất là Thiên Uyên Vương cùng Phi Loan Vương, Đại Tế Ti cùng Tịnh Thiên Huyên lại ở giữa đội ngũ.
- Xem ra đã tới lúc này vẫn còn nhiều người tiềm ẩn thực lực!
Lâm Tiêu thoáng nheo mắt lại, dọc theo đường đi hắn đều tiềm ẩn thực lực, biểu hiện ra mạnh hơn nhị trọng là cực hạn, nhưng chưa đạt tới tam trọng, cho nên mới rơi xuống thứ hai từ cuối lên, nhưng ngoài hắn kể cả Đại Tế Ti cùng Tịnh Thiên Huyên đều giấu kín thực lực.
- Cương Đạc!
- Lâm Tiêu!
- Kim Giáp!
Ba người thấp nhất bên dưới bị chậm rãi lôi kéo xuống hắc động, cường giả Man tộc, Huyền Diệu Vương cùng Long Tượng Vương đều lộ vẻ lo lắng, đầm lầy đáng sợ thế nào mọi người đều nhìn thấy, một khi bị kéo vào căn bản phải chết không nghi ngờ.
- Mọi người đừng lưu thủ, nhắm thẳng hắc động liên thủ công kích!
Đại Tế Ti gầm lên một tiếng, trên người lập tức bộc phát man nguyên khủng bố.
Không đợi hắn nhắc nhở, những người còn lại đều bắt đầu ngưng tụ lực lượng, theo một tiếng hô thống nhất cùng nhau xuất thủ.
Gần mười tám vương giả tam trọng liên thủ một kích, hóa thành một đạo hồng quang như vẫn thạch hàng lâm, hung hăng đập thẳng vào hắc động bên dưới đầm lầy.
Đông!
Giống như tảng đá khổng lồ rơi xuống đầm lầy, oanh một tiếng, chân nguyên, yêu nguyên, man nguyên vô tận ầm ầm nổ mạnh, một đoàn sóng xung kích thổi quét, bùn lầy bốc cao văng tung tóe, đồng thời hấp lực thật lớn cũng lập tức nới lỏng.
- Đi!
Bá bá bá…
Mọi người thoát khỏi hấp lực lôi kéo, lập tức bay nhanh.
- Đáng giận!
Bên dưới đầm lầy, thanh âm trầm thấp oanh minh như sấm rền không ngừng vang vọng, đầm lầy sôi trào, giống như vô cùng giận dữ.
Oanh một tiếng, một bàn tay bằng bùn lầy thật lớn xuất hiện, trảo nhiếp về hướng mọi người trên không trung, bàn tay bùn thật lớn, các vương giả trên không trung không ngừng tránh né.
- Bay lên trên!
Mọi người liền bay lên cao, cố gắng thoát khỏi bàn tay trảo nhiếp, nhưng bàn tay kia giống như có thể vô hạn kéo dài, đuổi thẳng tới nơi, mọi người chỉ bay lên mấy ngàn thước thì sương mù ngày càng dày đặc, không cách nào liên hệ với nhau, ở nơi nguy hiểm này một khi bị lạc đàn xác suất sinh tồn sẽ giảm mạnh, mọi người không thể không hạ thấp xuống trên đầm lầy lần nữa.
Oanh long!
Mọi người lại liên thủ một kích, bàn tay bùn ầm ầm dập nát hóa thành bùn lầy vẩy ra tứ tán.
Nhưng ngay sau đó bên trong đầm lầy lại vươn ra năm sáu bàn tay bùn khổng lồ tiếp tục chụp tới mọi người.
- Phá!
Sắc mặt mọi người đại biến, nhất thời công kích bay khắp bầu trời.
Oanh long!
Trong đó có bốn bàn tay dập nát, nhưng vẫn còn hai bàn tay bùn trực tiếp trùm về hướng mọi người.
- Đừng công kích bàn tay, công kích cánh tay hắn!
Đại Tế Ti quát một tiếng, con mắt thứ ba của Ma Nhãn man vương đột nhiên mở ra, một đạo hắc mang vọt tới trực tiếp đem cánh tay bùn bắn xuyên thấu, khiến bàn tay mất đi liên hệ cùng đầm lầy bên dưới.
Hoa lạp…
Bàn tay thật lớn lập tức biến thành một đống bùn lầy rơi xuống như mưa.
Xuy xuy, bùn lầy rơi lên người các man vương, ăn mòn hộ thể man nguyên của họ, nhưng lại bị họ nhẹ nhàng chấn động lại tiếp tục rụng rơi xuống dưới.
- Di!
Không ít người chợt giật mình, cánh tay bùn tựa hồ tương đối yếu ớt, phải biết rằng muốn phá vỡ bàn tay cần ba bốn cường giả hợp lại công kích, nhưng chỉ một mình Ma Nhãn man vương đã có thể đánh vỡ một bàn tay.
Long Tượng Vương lập tức học theo Ma Nhãn, một quyền oanh thẳng vào cánh tay bùn, chỉ nghe thanh âm long tượng rít gào vang rền, một quyền của Long Tượng Vương trực tiếp đánh nát cánh tay bùn kia, bàn tay bùn nhất thời hóa thành bùn lầy sái xuống bên dưới.
Phương pháp này quả nhiên hữu hiệu.
- Ô ô…
Nhưng mọi người còn chưa kịp vui sướng, đầm lầy bên dưới phun lên bọt nước, năng lượng ngưng tụ, một thân ảnh thật lớn hình thành.
- Kinh nhiễu Nê Chiểu Vương, các ngươi đều biến thành dinh dưỡng cho đầm lầy đi!
Đó là một pho tượng bùn thật lớn cao chừng ba trăm thước, hai chân giẫm trên đầm lầy, hình dáng ngũ quan không rõ ràng, nước bùn không ngừng chảy xuống, rơi xuống dưới chân lại vòng trở lại, tuần hoàn không thôi.
Tiếng quát trầm thấp, pho tượng bùn vươn tay chụp vào mọi người.
- Sát!
Mọi người không chút lưu tình, toàn lực ra tay.
Oanh long!
Công kích bao trùm nổ tung trên pho tượng bùn, từng tảng lớn bùn lầy vẩy ra khắp nơi, thậm chí còn lưu lại lỗ thủng thật lớn giữa ngực.
Nhưng pho tượng bùn kia giống như không hề có chút cảm giác, hai tay tiếp tục vỗ vào mọi người, đồng thời bàn tay nhanh chóng kéo dài, giống như hóa thành màn bùn trực tiếp bao lấy đoàn người đang bỏ chạy.
- Huyền Diệu Vương!
Lần này Huyền Diệu Vương không kịp tránh né, bị thủ chưởng bao vây bên trong, mọi người phát ra tiếng kinh hô, nhóm người Thiên Uyên Vương vội vàng công kích bàn tay kia, đánh vỡ cánh tay bùn làm bàn tay đứt rời ra.
Oanh!
Tay bùn dập nát, Huyền Diệu Vương chật vật lao ra, trên người mặc một bộ khải giáp lấp lánh sáng ngời, khí tức thoáng giảm xuống.
- Ta không sao!
Trong lòng Huyền Diệu Vương còn sợ hãi vội lên tiếng, theo mọi người bỏ chạy như điên.