Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng
Chương 8: Anh họ đến
“Bác sĩ Nhan, có người tìm.” Tiếng tiểu hộ sĩ nho nhỏ, tay đang run run.
“Gọi hắn vào đi.” Chàng trai mặc sơ mi trắng vẻ mặt xinh đẹp cười tươi.
“Bác sĩ, anh đến chữa bệnh.” Nhan Nhuế Ninh liếc nhìn anh chàng.
“Chỗ nào không thoải mái?” Cô đeo ống nghe bệnh.
“Nơi này, vừa nhìn thấy bác sĩ Nhan, đập còn nhanh hơn so với thỏ chạy.” Chàng trai xinh đẹp một tay chỉ vào trái tim, một tay còn lại kéo tay Nhan Nhuế Ninh qua.
Bắt ống nghe bệnh, chán nản nhìn anh chàng xinh đẹp, càng thấy hắn càng tức giận.
“Khoa tâm thần ở tầng 5, mời tới đó.”
“Tiểu Ninh, em không nhận ra người một nhà sao? Người ta đã ngưỡng mộ em từ rất lâu rồi.” Chàng trai khó xử nhìn Nhan Nhuế Ninh.
“Có nhận ra, là người bệnh thần kinh ông ngoại hay nhắc tới, anh có mang theo thuốc không, khoa này của tôi không có thuốc trị bệnh thần kinh.”
“Hô hô, thật đáng yêu nha. Người ta đặc biệt đến gặp em đấy.” Miễn cưỡng gục xuống bàn, anh chàng cười tít mắt nhìn Nhan Nhuế Ninh.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có chuyện gì à?”
“Có a, anh muốn em???” Chàng trai chưa nói xong, cửa “bịch” một tiếng, đã bị phá hỏng.
“Hắn là ai vậy?” Cố Hạo Minh đen mặt, như đã hiểu gì đó.
“Cậu nghĩ tôi là ai? Nhìn mặt rõ phường gian trá, cậu biết tôi là ai không?” Anh chàng xinh đẹp nhíu mày.
“Anh, có phải đã quấy rầy đến chuyện tán tỉnh của hai người không?” Sau đó thành công lấy được ánh mắt sắc như dao của Nhan Nhuế Ninh phóng tới.
“Oa? Đây không phải là Cố đại đội trưởng sao? Như thế nào, muốn theo đuổi em gái tôi à?” Anh chàng quay đầu nhìn thoáng qua, khiến sắc mặt Cố Hạo Minh càng ngày càng đen.
“Hoa Hồ Điệp, cậu là anh trai của Bảo Bảo sao?” Cố Hạo Minh cười rực rỡ anh tuấn.
“Mời gọi tôi là Hoa Dật Vũ, đây là đại danh của tôi.” Vỗ vỗ bả vai Cố Hạo Minh, Hoa Dật Vũ nhìn thoáng qua Nhan Nhuế Ninh. “Có được tình cảm của con bé nhà tôi là điều cực kỳ trân quý, đừng để tôi thất vọng.”
“Tôi thật lòng hơn so với cậu.” Cố Hạo Minh khinh thường hừ một tiếng, lấy lòng nhìn về phía Nhan Nhuế Ninh.
“Bảo Bảo, tan tầm rồi, chúng ta ăn cơm trưa thôi.” Không ngoài dự kiến lấy được một cái liếc mắt của cô.
“Bảo Bảo, anh sai lầm rồi, là anh quá khiếm nhã, không được cho phép đã hôn em rồi.” Chàng trai nói lời vô sỉ làm Nhan Nhuế Ninh đỏ mang tai.
Kỳ thật cô không giận hắn, mà là vì trách mình không tốt, bị hắn hôn liền cứ thế hãm sâu vào. Nhớ lại nụ hôn đêm qua, lửa nóng triền miên, đến sau cùng vẫn là cô leo lên trên người hắn hôn trả, ngẫm lại mặt đã đỏ hồng.
“Bảo Bảo, tha thứ anh đi, nhìn thấy em, anh nhịn không được, ngày hôm qua thật sự không thể kiềm chế, anh sai rồi Bảo Bảo, lần sau anh không dám nữa mà.” Anh chàng không ngừng nũng nịu, nhõng nhẽo chọc cười Nhan Nhuế Ninh.
“Nếu lần sau còn hôn lại, tôi sẽ???” Cô xấu hổ, bỗng nhiên không nghĩ ra từ để uy hiếp.
“Sẽ như thế nào?” Cố Hạo Minh tựa hồ tuyệt không sợ.
“Tôi liền thiến anh, tôi có thể giải phẫu từng bộ phận cơ thể ngon lành đấy.”
Cố Hạo Minh giật mình, lặng lẽ nhớ lại, theo đuổi vợ là bác sĩ thật vất vả.
“Được rồi, sẽ không có tiếp theo đâu.” Cố Hạo Minh ngoài miệng hứa hẹn, trong lòng lại thầm nghĩ, lần sau nhất định phải hôn thật mãnh liệt.
Hạ Tuấn Kiệt không ngừng đưa hoa hồng tới, vẫn như cũ đúng giờ đưa đến bệnh viện, vì thế Cố Hạo Minh có nhiều thêm một việc – thu thập hoa hồng.
Ngày nghỉ phép của Cố Hạo Minh trôi qua rất nhanh, chí ít là trong mắt hắn, sắp đến thời gian phải về bộ đội, chuyện của hắn cùng Nhan Nhuế Ninh còn chưa được định ra nên hắn có chút sốt ruột.
Cây búa nhỏ nhẹ nhàng gõ các góc trong phòng, hắn thừa dịp trước khi đi đem toàn bộ đồ đạc tu sửa lại, miễn để Bảo Bảo bị thương, hắn đau lòng.
“Anh đang làm gì vậy? Trèo lên trèo xuống?” Cố Hạo Minh đang đổi bóng đèn. Nhan Nhuế Ninh xem TV thật sự chịu không nổi hắn leng keng bên tại, đi qua xem.
“Làm một tẹo thôi, rảnh rỗi châm giúp anh điếu thuốc.” Tiếp theo vặn bóng đèn. Nhan Nhuế Ninh đành phải nhận mệnh châm thuốc cho hắn. Từ khi Cố Hạo Minh tới đây, cô bị không ít khói thuốc nguy hại.
“Này.” Rất nhanh một điếu thuốc được đưa tới, cảm giác thẩm ướt khói ngoài miệng khiến Cố Hạ Minh híp mắt.
“Em biết hút à?” Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn một bên, như thế nào lại không ngờ được lại là một người biết hút thuốc.
“Thời học sơ trung phản nghịch, đã sớm biết hút rồi.” Nhan Nhuế Ninh không để ý nói.
“Về sau không được hút nữa, biết chưa?” Một bên đổi bóng đèn, một bên nghiêm túc nhắc nhở.
Nhan Nhuế Ninh ngoài miệng đáp ứng, kỳ thật căn bản không nghe, cô đang nhìn Cố Hạo Minh đổi bóng đèn, bắp thịt trên cánh tay đưa lên đưa xuống, thập phần khôi hài.
“Cô bé ngốc, cười trộm gì đó?” Cố Hạo Minh nhảy xuống ghế, tay vỗ đầu Nhan Nhuế Ninh. “Lời anh nói vừa rồi em có nghe không đấy?”
“Biết rồi, làm như đang dặn dò hậu sự không bằng.”
Cố Hạo Minh không để ý cười cười, giữ chặt Nhan Nhuế Ninh đang muốn tránh thoát, ôm cô vây trong ngực.
“Ngoan nào, ngày sau anh phải đi, anh về bộ đội, em có nhớ anh không?” Nhan Nhuế Ninh trợn trừng mắt, người đàn ông này lại bắt đầu làm nũng.
“Buông, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Cố Hạo Minh căn bản không thể uy hiếp, tự nhiên vùi đầu vào vai cô, dùng lực hô hấp hơi thở của cô.
“Anh đi rồi, em không được ở bên ngoài tìm tình nhân, nam nữ dù lớn hay nhỏ đều cách xa một chút cho anh.”
“Tại sao phải nghe lời anh chứ?” Cố Hạo Minh không trả lời, mà Nhan Nhuế Ninh đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn truyền từ cổ. Cố Hạo Minh mới ngẩng đầu.
“Đây là dấu vết của anh, tuyên thệ chủ quyền.”
Nhan Nhuế Ninh hung tợn trừng mắt nhìn anh chàng vô sỉ này, quyết định không để ý hắn, nếu không mình sớm đã bị tức chết.
Ngày nghỉ Cố Hạo Minh bị nắn lại, nguyên nhân là Lâm Vũ nửa đêm gọi điện tới, có kẻ cướp ngân hàng. Không thể tiếp tục nghỉ phép khiến Cố Hạo Minh bùng lửa giận, vốn đang muốn cùng bảo bối của hắn bồi dưỡng cảm tình thêm một chút. Vừa có nhiệm vụ, nghỉ ngơi tuyệt đối bị ngâm nước nóng nên oán niệm của hắn nặng vô cùng.
Sau 10 phút bố trí tốt vị trí tiến công, 10 giây sau kết thúc chiến đấu.
“CMN, đập nát con nghé này cho tôi, dám quấy rầy tôi theo đuổi chị dâu các cậu.” Nhóm bộ đội đặc chủng mặt đầy màu vẽ vừa nghe, cười ‘gào’, nhào lên đấm đá.
Trong một góc, người bảo vệ cố gắng nhét tiền mặt vào trong túi áo xui xẻo bị Cố Hạo Minh thấy.
“Làm gì? Biển thủ à, đưa tiền giao ra đây.”
“Anh??? Anh đừng qua đây???” Bóng dáng bảo vệ nhỏ gầy run rẩy rút một khẩu súng từ trong túi áo, chỉ hướng Cố Hạo Minh.
“Ôi, lá gan không nhỏ, cậu dám nổ súng sao? Hả?”
“Qua đây, đưa khẩu súng cho tôi, cậu tự thú đi.” Cố Hạo Minh tiến về phía trước một bước.
“Anh đừng qua đây, tôi nổ súng đấy!!”
Bảo vệ nhát gan nhắm chặt mặt, súng trong tay chỉ hướng Cố Hạo Minh, ‘đoàng’ một tiếng, màu đỏ diêm dúa tựa đóa hoa nở rộ đặt trên người Cố Hạo Minh.