Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng
Chương 4: Gặp lại trong bệnh viện
Lại là một ngày yên ả đến phiên Nhan Nhuế Ninh trực ban. Cũng như bình thường, kiểm tra tất cả các phòng bệnh, viết nhật ký trực ban, xong xuôi trời đã tối muộn, vào thời điểm này cũng không còn chuyện gì, Nhan Nhuế Ninh chuẩn bị ghé trên bàn ngủ một lát dưỡng thần, sau khi trời sáng vẫn phải tiếp tục làm việc.
Nửa đêm, cho dù ở địa phương nào cũng đều trở nên an tĩnh, nhưng hôm nay trong bệnh viện nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Đêm khuya điểm 12 giờ, một đội ngũ cao lớn đi đứng lộn xộn tiến vào bệnh viện.
“Bác sĩ đâu? Gọi bác sĩ khoa ngoại của các cô tới đây, nhanh lên!” Dẫn đầu là một anh chàng mặt bôi màu, kêu la rung trời, diện mạo hung dữ. Súng trong tay chĩa loạn xạ, vừa mới tiến vào bệnh viện, tiểu hộ sĩ đã sợ tới mức toàn thân run rẩy, nước mắt rơi như mưa.
“Dừng tay! Các anh đang làm cái gì?!” Nghe thấy động tĩnh liền đi ra cửa xem xét tình huống, Nhan Nhuế Ninh lập tức kéo tiểu hộ sĩ, giọng nói và vẻ mặt nghiêm khắc chống lại chàng trai đang ngụy trang toàn thân cao lớn.
“Bác sĩ, cô là bác sĩ khoa ngoại sao?” Nhìn thấy Nhan Nhuế Ninh mặc áo trắng, anh chàng hết sức kích động, hận không thể nuốt chửng cô, liền bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Nhan Nhuế Ninh.
“Tôi là bác sĩ khoa ngoại, nhưng trước mời buông tay.”
Lời đề nghị của Nhan Nhuế Ninh hiển nhiên không có tác dụng, ngược lại chàng trai vốn đã dã man lại càng thêm thô lỗ, lôi kéo Nhan Nhuế Ninh hướng tới phòng cấp cứu.
“Bác sĩ, nhanh, nhanh cứu người anh em của chúng tôi.”
Chạy từ lầu 1 đến lầu 4, nhiều lần Nhan Nhuế Ninh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng cô không tức giận, cô tựa hồ có thể lý giải vì sao anh chàng cao lớn này lại nóng nảy như vậy.
Khi dừng lại, trước mắt cô liền xuất hiện một binh sĩ đang nằm hôn mê, vệt màu xanh ngụy trang trên khuôn mặt cũng không thể che hết sắc mặt tái nhợt.
“Đội trưởng, bác sĩ đến đây,”
“Các cậu ra ngoài trước đi.” Nhìn điểm xuất huyết, Nhan Nhuế Ninh mới biết vì sao người kia lại gấp như vậy.
“Cô có thể đảm bảo nhất định hắn được cứu sống không?” Một đám binh lính sắc mặt khó coi, Cố Hạo Minh dùng ánh mắt chế trụ một đám tiểu tử đang kích động.
“Phẫu thuật đơn giản nhất cũng có nguy hiểm, tôi sẽ cố gắng, người anh em của các anh chỉ có thể nghe thiên mệnh.” Vừa nói đã phun ra một mớ nước đục, có thể nói cảm tình của nhóm người này không phải có thể sử dụng ngôn ngữ để miêu tả.
“Cô nói cái gì? Cô có phải bác sĩ không đấy?” Người trẻ tuổi đỏ mắt càng thêm kích động.
“Các anh còn chậm trễ như vậy, người anh em của các anh chẳng mấy chốc sẽ mất máu mà chết.” Nhan Nhuế Ninh vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám người đang kích động.
“Đủ rồi, tất cả ra ngoài đi, để bác sĩ cứu người.” Cố Hạo Minh ra lệnh, mọi người nối đuôi nhau đi ra. Kỷ luật nghiêm minh là đội ngũ tốt. Nhan Nhuế Ninh cười nhợt nhạt, xoay người nghiêm túc nói.
“Chuẩn bị phẫu thuật, để y tá trưởng tới hỗ trợ giúp tôi.”
“Bác sĩ Nhan, cô không sợ sao?” Tiểu hộ sĩ vừa rồi được Nhan Nhuế Ninh cứu yếu ớt hỏi cô, “Bọn họ là bộ đội đặc chủng.”
“Sợ, sợ thì như thế nào? Dù sao cũng là quân nhân, nhanh chuẩn bị giải phẫu đi.”
Ngoài phòng giải phẫu
“Đội trưởng, sao anh có thể tùy tiện giao mệnh Hổ Tử cho cô gái kia?” Nếu Nhan Nhuế Ninh có ở đây nhất định có thể nhận ra đây là anh lính vừa rồi kéo cô đi.
“Cái gì gọi là tùy tiện? Đội trưởng nhất định quen biết vị bác sĩ nữ kia.” Lão Cát luôn luôn không đứng đắn lại bắt đầu pha trò. “Đội trưởng, hỏi anh một chút, bác sĩ kia có đối tượng không? Nếu không có để tôi tự ứng cử.”
Lão Cát đang muốn đứng lên, lại bị Cố Hạo Minh một cước đạp về góc tường.
“Người của tôi, cậu cũng dám động?” Ánh mắt sắc bén trừng Lão Cát một câu cũng không dám nói.
Ngồi ở cửa phòng mổ, Cố Hạo Minh đột nhiên nhớ tới cô gái hung hãn ở Nhan gia cuối tuần trước, cứ như thế lôi kéo ánh mắt hắn. Bộ dáng tự tin đó thật sự khiến hắn động tâm.
Gần mười giờ giải phẫu mài gần hết kiên nhẫn của bộ đội đặc chủng ngoài cửa, rốt cục cửa phòng giải phẫu đã mở ra, một đám hộ sĩ nhìn đoàn binh sĩ thô lỗ vẫn còn ở nơi này liền cúi đầu bước nhanh.
“Bác sĩ đâu? Tại sao vẫn còn chưa ra?”
“Người anh em của các cậu không có việc gì, phẫu thuật cực kỳ thành công, qua tám giờ nguy hiểm là có thể về phòng bệnh bình thường.” Mười tiếng giải phẫu ép khô tất cả thể lực của Nhan Nhuế Ninh, ra khỏi phòng giải phẫu đều là nhờ hộ sĩ đỡ ra. Bộ dáng nhỏ sắc mặt tái nhợt lại cực kỳ trêu chọc Cố Hạo Minh yêu thương.
Nói còn chưa xong đã bị Cố Hạo Minh một hơi kéo lấy, kéo vào văn phòng. Cả đám bộ đội đặc chủng ngơ ngắc nhìn lão Đại lôi kéo vị bác sĩ nữ xinh đẹp kia.
“Anh làm gì thế? Buông, tôi vừa cứu trở về anh em của anh, đừng kéo tôi mà!”Bị đàn ông kéo xuống quần áo đầy máu tươi, lộ ra bộ quần áo mỏng nhạt bên trong, đụng tới bàn tay nóng bỏng của Cố Hạo Minh, tựa như bị phỏng muốn đẩy người đàn ông này ra.
“Ngoan nào, mặc xong quần áo, chúng ta về nhà.”
Cố Hạo Minh bỗng nhiên rất muốn sủng ái cô gái đáng yêu này.
“Anh buông ra, anh có phải quân nhân hay không? Tại sao lại dã man như vậy, buông ra!!!”
“Bảo bối, ngoan. Về nhà nói chuyện tiếp được không. Anh không muốn nháo ở nơi này!” Giống như dỗ dành đứa nhỏ, vừa kiên nhẫn lại ôn nhu.
Lôi lôi kéo kéo một đường ra bệnh viện lại dẫn tới một đám người vây xem.
“Nhìn cái gì, chưa thấy qua cặp đôi giận dỗi nhau bao giờ à?” Cố Hạo minh khẽ trừng mắt, mọi người ồn ào giải tán.
Ngăn một chiếc xe taxi rồi đẩy Nhan Nhuế Ninh vào, Nhan Nhuế Ninh đang muốn theo bên kia xuống xe thì bị người đàn ông này kéo cánh tay lại.
“Ngoan, báo địa chỉ gia đình, anh đưa em về.” Kéo cô gái vào trong lòng hắn, Cố Hạo Minh mới phát hiện nhân sinh bản thân lần đầu tiên được thỏa mãn như vậy, hắn không có ý định thả tay rồi.
“Đại gia nhà anh, báo địa chỉ gia đình em gái anh ấy, buông!” Cánh tay anh chàng giống như thép gắt gao bóp chặt cô, không thể động đậy.
“Không báo phải không? Anh đây sẽ nói địa chỉ Nhan gia, thuận tiện nói cho vợ chồng Nhan gia biết chúng ta ở chung một chỗ!” Người đàn ông cười lưu manh uy hiếp, Nhan Nhuế Ninh chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn tên đàn ông ác liệt này, sau đó báo địa chỉ nhà.
“Giờ mới phát hiện ra, Bảo Nhi lại chán ghét vợ chồng Nhan gia như vậy.” Một cánh tay lớn khoát lên bên hông Nhan Nhuế Ninh, cánh tay kia giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời.
“Có thể không chán ghét sao? Vợ chồng Nhan Thị xưng bá ở thành phố A chúng ta, không biết đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí rồi. Trong thành có 50 vạn người thì có đến 30 vạn người bị đôi vợ chồng kia ức hiếp qua.” Tài xế xe taxi cũng là người thành thật, mở miệng liền nói tất cả lời thật trong lòng. “Tiểu tử, bạn gái cậu bị Nhan gia ức hiếp, haiz, nhanh chóng rời khỏi thành phố A đi.” Cố Hạo Minh thiện ý cười cười, không trả lời.
“Bảo Bảo ngoan, trên đời này về sau chỉ anh mới có thể bắt nạt em, ai cũng không cho phép. Có đáng khen không?” Lặng lẽ kéo cô gái tới gần hơn, hơi thở ấm áp vỗ về chơi đùa thùy tai cô.
“Cút.” Tựa hồ bị vẻ mặt đáng yêu của cô gái lấy lòng, tay lớn không an phận xoa nhẹ bên hông cô.
Tài xế xe taxi còn đang thao thao không ngừng tố chuyện xấu nhà Nhan gia, đường về nhà, càng ngày càng gần.