Vĩnh Lạc Công Chúa - Nhân Gian Quan Sát Sư
Chương 18
Ta dám chắc hắn cố ý, chính là để trả thù chuyện ta moi ra mức lương của hắn.
Ta đã không muốn nghe thêm về việc Phương Vô Danh nổi tiếng như thế nào nữa, chỉ muốn biết Phương Vô Danh làm sao mà có Phương Tướng Ngân.
10
Phương Tướng Ngân đúng là Phương Tướng Ngân, ta quấn lấy hắn cả ngày, cứng rắn mềm mỏng đều không được. Thật là một người vô vị.
Vào buổi tối trước ngày ta phải về cung, sau khi năn nỉ Nhị ca nửa ngày, cuối cùng hắn cũng quyết định đưa ta đi dạo chợ đêm.
Xuống khỏi xe ngựa, ta bước nhanh hơn Nhị ca vài bước, để lại hắn cùng đám thuộc hạ đang bàn bạc điều gì đó phía sau. Phố xá Yến Kinh về đêm thật nhộn nhịp, muôn vàn ánh đèn lồng rực rỡ được treo trên cao, hai bên đường là san sát những quầy hàng nhỏ. Có lẽ là duyên phận an bài, ta lại trông thấy Lâm Tố, nàng vẫn mang khăn che mặt màu trắng, dù vậy vẫn dễ dàng nhận ra là một tuyệt sắc giai nhân. Cách đó không xa là một cỗ xe ngựa nguy nga đang đậu...
Ta vội quay lại, với lấy một chiếc mặt nạ dữ tợn treo trên giá rồi đeo lên. Vừa nhấc chân toan bước đi thì bị chủ quầy cản lại. Ông ta cười hềnh hệch, chìa tay ra: “Tiểu thư, tiền đâu?”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y phải, giơ ngón cái về phía sau ra hiệu. Sau đó liền âm thầm bám theo. Chỉ thấy Lâm Tố cùng một nha hoàn của nàng đi đến một sạp hàng bán hương liệu, một công tử áo lam cùng một tiểu đồng tiến lại gần, hai người trò chuyện đôi câu rồi cùng nhau bỏ đi.
Trên đường đi, bất cứ thứ gì Lâm Tố liếc nhìn lâu hơn một chút, vị công tử áo lam đều mua cho nàng. Lâm Tố vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nhiều lần từ chối, khiến chàng ta chán nản, vai rũ xuống, đành phải bảo tiểu đồng cầm hộ. Mãi cho đến khi vị công tử ấy thắng được một chiếc đèn hoa sen ở một quầy hàng đoán đố đèn, sau vài câu trò chuyện, Lâm Tố cuối cùng cũng nhận lấy. Từ cử chỉ của chàng ta, có thể thấy hẳn là đang rất vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vinh-lac-cong-chua/18.html.]
Vì vị công tử kia luôn quay lưng về phía ta nên ta vẫn chưa nhìn thấy mặt.
Ta đang mải mê quan sát, bỗng thấy vai mình bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
“Muội đang rình mò gì thế?”
Một giọng nói bất ngờ thốt lên phía sau, khiến ta giật mình thon thót. Ta quay đầu lại, kinh hãi nói với Nhị ca: “Người dọa người, thật là muốn mất hồn mất vía!”
Nhị ca khẽ nhếch môi, có chút bất lực nói: “E là muội có chút lãng tai rồi.” Nói đoạn, huynh ấy nhìn về nơi ta vừa nhìn, rồi trêu chọc: “Về cung muội nên đi gặp thái y thì hơn.”
“À,” ta vội giải thích: “Vừa rồi muội thấy một bóng người rất giống Tam ca.” Nhị ca nhìn ta ngờ vực, rõ ràng là không tin. Nhưng ta cũng không thể nói nhiều, có những chuyện họ có thể tự mình tìm hiểu, đôi khi ta can thiệp quá nhiều lại không hay.
“Ồ, vậy chắc là muội nhìn nhầm rồi.” Bên đó giờ đã vắng bóng hai người.
Nhị ca cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì. Ta đột nhiên nhảy đến trước mặt huynh ấy, hét lớn “Oa” một tiếng, muốn hù doạ một phen. Quả nhiên huynh ấy bị dọa cho giật mình, đồng tử co lại, vội lùi về sau một bước, tay sờ soạng bên hông, sau đó mới kịp phản ứng, sắc mặt giận dữ, quát lên: “Vĩnh Lạc!”