[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Chương 22: Hy vọng


Chương trước Chương tiếp

Lúc trời trở tối, vì không thể đi tiếp nên mấy người họ đành phải cắm trại trong rừng cây.

Rin và Jaken sung sướng ngồi nướng cá, Sesshomaru không biết đã đi đâu. Aoko ngồi một bên rút từ trong túi áo ra một cái bùa hộ mệnh hồng nhạt, lặng lẽ cắn ngón tay trái chảy máu, nặn ra ba giọt nhỏ vào bùa hộ mệnh, sau đó khâu lại.

Lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.

Rin tò mò nhìn sang : “Aoko đại nhân đang làm gì vậy ?”

“Bùa hộ mệnh.” Aoko nhét kim chỉ vào túi áo, ý bảo Rin ngồi xuống, sau đó gài bùa hộ mệnh vào đai lưng bên hông nàng, hình như rất vừa lòng.

Rin ngạc nhiên : “Cho Rin sao ?”

Aoko gật đầu : “Rin cần thứ này nên phải giữ thật cẩn thận nhé, chẳng may gặp được yêu quái hay nguy hiểm nó sẽ bảo vệ Rin khỏi bị thương.”

“Cám ơn Aoko đại nhân!” Rin nhào vào trong lòng nàng, “Rin rất thích.”

“Gọi tỷ tỷ đi.” Aoko ôn nhu sờ đầu nàng, “Người thân của Rin không phải đã qua đời trong chiến tranh rồi sao, vậy gọi ta là tỷ tỷ đi.”

“Vâng, Aoko tỷ tỷ.”

Jaken ngơ ngác nhìn một màn này, lầu bầu : “Rin trở thành muội muội của Aoko đại nhân, Aoko đại nhân sau này sẽ trở thành vợ của Sesshomaru đại nhân, vậy Rin tự nhiên cũng biến thành em gái của ngài. A a a, địa vị của con nhóc Rin này so với lão tiền bối ta còn cao hơn a a a …”

Rin và Jaken ăn xong cá rồi đành tựa vào gốc cây gần đó ngủ thiếp đi, Aoko lấy từ trong balo ra một tấm chăn đắp cho hai người. Nhìn thấy hai người thoải mái trở mình, lúc này nàng mới đứng dậy đi đến bờ sông, đã thấy Sessshomaru đứng ở đó.

Aoko đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, trầm lặng nhìn dòng sông, không biết đang nghĩ gì.

Rất lâu sau, Aoko đành phá vỡ sự im lặng, lên tiếng trước : “Vì sao…không nói cho ta biết chuyện vùng đất vĩnh hằng.”

Ngữ khí của Sesshomaru rất bình thản : “Không có gì cả, dù sao cũng không phải chuyện tốt.”

“Sesshomaru…Nơi kia..là vùng đất vĩnh hằng của chúng ta, là nơi bắt đầu tất cả, đã dùng chính sinh mệnh của ta và mẫu thân tạo thành.” Aoko cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy “Nhiều năm như vậy…vẫn có tình cảm.”

“Ôm ấp tình cảm với một nơi sắp bị hủy diệt, sẽ chỉ làm cho nàng càng thêm yếu đuối.”

Aoko cười khổ : “Ta cũng sắp bị hủy diệt, Sesshomaru, chàng đối với ta còn có tình cảm không ?”

Sesshomaru nhíu mày: “Chuyện này không giống nhau.”

“Giống nhau, tất cả đều giống nhau.” Aoko đột nhiên đứng lên “Tâm trạng ta không được tốt lắm, chàng không cần đi theo ta.”

Đi một vòng lớn trong khu rừng tối tăm, Aoko cũng hiểu bản thân vừa rồi thật sự có chút thất thường. Bóng ma ám ảnh trong lòng nàng vẫn chưa thể xua tan đi được, trước kia thời điểm nàng rời xa Sesshomaru, nàng có thể bình tĩnh mà phán đoán ra mọi chuyện. Nhưng từ sau khi đồng ý ở cạnh Sesshomaru, ở chung càng lâu thì lại càng không muốn rời xa, cho nên chỉ một việc nhỏ cũng có thể làm cho nàng rất bất an.

Quả nhiên, bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tỉnh táo lại, nàng dọc theo con đường vừa rồi trở về, chờ khi nàng tìm về mới phát hiện không còn ai ở đó, lửa trại cũng đã tắt, Rin và Jaken cũng không thấy đâu, cung tiễn và trường đao nàng để trên mặt đất cũng biến mất. Sao lại thế này ? Chẳng lẽ ra ngoài dạo chơi ? Không thể nào.

Đã xảy ra chuyện.

Nàng chỉ có thể dọc theo con đường nhỏ này mà tìm kiếm, một lần tìm này chính là một đêm. Lúc gặp được Sesshomaru đã là buổi sáng ngày hôm sau, trên thảo nguyên ngoài bìa rừng, hắn ở cùng với Rin. Sau khi Rin giải thích nàng mới biết, tối hôm qua khi Aoko rời đi Rin đã bị yêu quái dụ dỗ bắt đi, là Sesshomaru tìm được nàng.

Jaken nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, bị Sesshomaru tiến đến ném lên kỳ lân hai đầu.

Sesshomaru quay đầu nhìn nàng, sau khi do dự một lúc lâu Aoko mới thấp giọng nói : “Thật xin lỗi, chuyện tối hôm qua…Ta biết chàng kỳ thật chỉ muốn tốt cho ta, không muốn để ta nghĩ nhiều, thật xin lỗi.”

Gương mặt lạnh lùng của Sesshomaru nháy mắt xuất hiện vẻ nhu hoà : “Ừ.”

“A, Aoko tỷ tỷ và Sesshomaru đại nhân lại làm hòa rồi.” Rin cười rộ lên vui vẻ, quay đầu nhìn thấy cái gì “a” một tiếng, đột nhiên chạy đến ngồi xổm trước một bia mộ nho nhỏ không tên : “Sesshomaru đại nhân, nếu có một ngày Rin phải chết, đại nhân có thể đừng quên Rin không ?”

Aoko và Sesshomaru nghe vậy đều sửng sốt, Aoko nhìn về phía Sesshomaru, muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào, người nọ cũng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ phun ra bốn chữ : “Lời nói ngu xuẩn”.

Aoko bất đắc dĩ, cái người này thật là.

Mục đích của Sesshomaru là đến tìm Naraku, giết tên hỗn đản này đi. Aoko cũng muốn tìm được Naraku, đoạt lại ngọc tứ hồn, nhưng đi theo Sesshomaru đã mấy ngày rồi, nàng vẫn không thu hoạch được gì. Chứng khát ngủ của nàng thường thường lại phát tác, mỗi lần tỉnh lại đều nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Sesshomaru, nàng chỉ biết, thời gian còn lại của mình thật sự không nhiều lắm.

Nàng sờ vào túi áo, âm thầm cắn răng.

Nhất định phải, nhất định phải…

Bên tai truyền đến tiếng hét, nàng quay đầu nhìn lại : “Sao vậy Rin ?”

Rin chỉ vào người đang trôi lập lờ trên dòng sông : “Là Kagura, nhưng dáng vẻ hơi kỳ lạ thì phải.”

Jaken hỏi Sesshomaru : “Làm sao bây giờ, Sesshomaru đại nhân ?”

Sesshomaru lạnh nhạt quay đầu, nhấc chân bước đi: “Mặc kệ nàng, đi thôi.”

Aoko nhìn kỹ, bĩu môi, có gì kỳ lạ đâu, chỉ là nửa thân trên không mặc áo thôi mà.

Sesshomaru không cho cứu là đúng, Rin, ngươi không cần đi cứu cái nữ nhân cởi trần kỳ quái kia, cái thân thể nhỏ gầy của ngươi khẳng định là không cứu được nàng ta đâu, đấy ta đã bảo mà, Jaken ngươi cũng vô giúp vui nữa !

Chỉ là không ai nghe lời nàng.

Cuối cùng vẫn là Sesshomaru tóm mấy người họ lên bờ.

Aoko lấy khăn mặt cho Rin lau mái tóc ướt sũng, ngồi bên cạnh cúi đầu quan sát Kagura. Jaken nói qua một lần về Kagura. Phía sau lưng nữ nhân này có một dấu vết hình con nhện rất lớn, ở giữa lưng bị đâm một lỗ lớn, hình như không có hô hấp.

Jaken cảm thán : “Người này sao lại đến nông nỗi này ? Hình như không còn thở nữa.”

Aoko rùng mình, nhìn miệng vết thương của Kagura đang dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy chậm rãi lành lại cho đến khi hoàn toàn khôi phục. Ngón tay vừa động, cả người đã hoàn toàn sống lại, nàng ngồi dậy. Hình như cảm giác được xung quanh có người, nàng quay đầu lại nhìn mấy người: “Là các ngươi…”

Rin: “Là Sesshomaru đại nhân đã cứu ngươi.”

Kagura nhíu mày nhìn về phía Sesshomaru : “À, thì ngươi cũng có một mặt cảm tính.”

Sesshomaru vẫn ngồi trên tảng đá cách đó không xa đưa lưng về phía này, không nói một lời.

“Hắn không phải cảm tính, cứu ngươi chỉ là tiện tay mà thôi.” Aoko không tiếng động lấy từ trong túi ra một tấm khăn ném lên người Kagura, che khuất đi nửa thân trên trần trụi của nàng, sau đó đi đến bên cạnh Sessshomaru, hai tay ôm chặt đầu hắn, nhỏ giọng nói : “Không được nhìn.”

Sesshomaru mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt chỉ để lộ ra hai chữ : nhàm chán. Aoko cảm thấy thật thất bại, ở cùng với cái người này, hắn quan tâm nàng, đau lòng nàng, nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy tính tình con gái của mình dần dần không có đất dụng võ.

Sesshomaru đứng dậy kéo nàng: “Đi thôi.”

Giọng nói của Kagura truyền đến : “Chờ đã, các ngươi không muốn hỏi ta đã xảy ra chuyện gì sao ?”

“Ta không có hứng thú với chuyện của ngươi.”

“Cho dù ta nói đã tìm thấy trái tim của Naraku cũng như vậy sao ?”

Bước chân của Sesshomaru lập tức dừng lại, xoay người nhìn về phía Kagura. Aoko cũng kinh ngạc nhìn về phía nàng. Người này, không phải là thủ hạ của Naraku sao ? Chẳng lẽ…phản bội ?

“Sesshomarau, ngươi hẳn là đã chú ý đến điều đó. Mặc kệ cho thân thể của Naraku có bị đánh nát bao nhiêu lần, hắn đều không thể chết, đó là bởi vì trái tim của hắn ở nơi khác. Muốn giết chết Naraku mà không phá hủy trái tim này thì tất cả cũng chỉ là vô dụng mà thôi.”

Jaken kêu to : “Sesshomaru đại nhân, xin ngài cẩn thận một chút, đây có thể là bẫy !”

“Tin hay không tùy ngươi.” Kagura hừ lạnh một tiếng, lấy ra một thứ gì đó ném cho Jaken “Chẳng qua có được thứ này các ngươi cũng chẳng tổn thất điều gì. Đây là kết tinh yêu khí, là yêu khí mà Naraku đã ẩn tàng rồi luyện ra, dùng nó có thể phát hiện ra vị trí trái tim của Naraku.”

“Nếu lời ngươi vừa mới nói là sự thật, thì chuyện ngươi muốn lấy trái tim đã bị Naraku biết được.” Sesshomaru không để ý đến nét mặt sợ hãi của nàng, tiếp tục nói “Nói như vậy, tất cả hành động của ngươi đến bây giờ đều uổng phí.”

“Nếu đúng là vậy thì ngươi sẽ làm gì, Sesshomaru ?”

Sesshomaru hừ lạnh: “Kagura, ngươi muốn lợi dụng ta?”

Kagura cúi đầu : “Chỉ có người như ngươi mới có thể giết chết Naraku, bất luận là bản lĩnh hay là yêu lực, không người nào có thể sánh với ngươi.” Nói xong nàng đứng lên

“Cám ơn sự chiếu cố của các ngươi, ta phải đi.”

Nữ nhân tên Kagura kia trước khi đi nhìn Sesshomaru một cái, ánh mắt kia chứa đầy cảm xúc phức tạp. Aoko biết, người này đang yên lặng thích Sesshomaru, mà ánh mắt kia lại xen lẫn say đắm và tuyệt vọng, nàng đã quyết tâm chịu chết sao ?

Quái vật Naraku kia, coi như là do ngọc tứ hồn tạo nên đi.

Aoko tạm thời cáo biệt Sesshomaru, nàng muốn nghỉ ngơi một vài ngày trước khi về thời đại của mình. Sesshomaru đưa nàng tới thôn xóm của Kaede bà bà, sau khi hắn rời đi, nàng lập tức che dấu hơi thở, quay người đi về phương Bắc. Nhìn tử hồn trùng bay giữa bầu trời, nàng bước từng bước một đi xuyên qua kết giới trong suốt.

Phía trước cách đó không xa, dưới tán cây cổ thụ, Kikyou mặc một bộ y phục mỏng nằm đó, nghe được tiếng động liền chậm rãi mở mắt : “Cô tới rồi.”

Aoko gật đầu, đi đến trước mặt nàng: “Linh lực của cô rất yếu, hơn nữa còn đang dần dần yếu đi. Ta nghe Kagome nói em ấy đã chữa khỏi cho cô ?”

Kikyou gật gật đầu, để lộ ra vết thương dữ tợn trên vai phải : “Lúc trước đã chữa, nhưng miệng vết thương lại nứt ra rồi.”

“Miệng vết thương của cô bị nứt ra không chỉ vì chướng khí, mà còn bởi vì linh hồn của cô nữa.” Aoko chậm rãi cởi bỏ băng vải trên tay trái, lại cắt qua đầu ngón tay vừa mới khép miệng, máu đỏ vừa nhỏ xuống, nàng dán ngón tay vào miệng vết thương của Kikyou, sau một lúc lâu mới rời khỏi đó, yên lặng lắc đầu : “Ta không thể chữa khỏi được, chẳng qua hẳn là cô đã có biện pháp ?”

Kikyou rũ mắt, lại từ chối trả lời.

Aoko thở dài : “Lần trước khi ta đến thôn trừ yêu sư có ghé qua hang động của tỷ tỷ, ta đã nhận ra, cô đã từng xuất hiện ở đó.”

“Ta muốn lấy tử hồn của pháp sư Midoriko, nếu không làm vậy, trước khi giết chết Naraku thân thể này chắc chắn sẽ bị chướng khí ăn mòn, biến trở về bùn đất và xương cốt.” Kikyou đón nhận ánh mắt của nàng “Midoriko là pháp sư đã đồng quy vu tận với yêu quái, có thể nói là nàng có linh hồn giống như ta.”

Aoko nhớ tới việc nàng và Inuyasha bị hãm hại để rồi tới nỗi tàn sát lẫn nhau, nàng đành trầm mặc.

“Cho dù cô có phản đối, ta vẫn muốn lấy tử hồn của tỷ tỷ cô.”

Aoko mệt mỏi lắc đầu: “Ta không phản đối.”

Nhất thời, hai người đều trầm mặc, Aoko đột nhiên nói : “Kỳ thật ta có một kế hoạch, cũng không biết có thể thành công hay không. Ta tin tưởng ngọc tứ hồn nhất định có thể bị hủy diệt, nhưng những linh hồn bị nhốt thì nên đi về nơi nào đây ? Kikyou, nếu ngọc tứ hồn ngưng tụ thì đứa bé sống dựa vào ngọc tứ hồn kia phải làm sao bây giờ.”

Kikyou : “Người cô nói đến…là Kohaku ?”

“Phải.” Aoko hàm hồ lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng, vừa như tự nhủ vừa như đang nói với người khác “Chỉ có người còn sống mới có tương lai, làm người chết như chúng ta thời gian sớm đã ngưng hẳn. Người chết không thể cầu xin điều gì, càng không thể xuất hiện trong tương lai của kẻ nào. Kikyou, những người đã chết như chúng ta còn có thể lưu lại cho thế giới này điều gì sao, tựa như hy vọng, tựa như giấc mộng…”

Aoko quay đầu, nhìn Kikyou chậm rãi gật đầu.

“Có thể…”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...