Vĩnh An
Chương 64: Năm tháng lặng yên (2)
Ta bảo Hạ Chí gửi mật tín đến phủ đệ của Lý Thành Khí, tuy biết rõ trong ba ngày chàng sẽ không nhận được, nhưng luôn sẽ có một cơ hội... Đến khi thả bút, ta lại có chút do dự, cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng vẫn nghĩ không ra.
Hạ Chí thấy ta do dự, khẽ gọi quận chúa, thế này ta mới quyết tâm gấp mảnh giấy lại, đưa cho nàng: "Đem này phong thư chuyển cho ca ca ngươi." Hạ Chí gật đầu, cẩn thận cất kĩ vào ngực rồi bước nhanh ra cửa. Ta ngồi thần người thật lâu, mới lại đứng lên phân phó Đông Dương chuẩn bị cao hoa quỳnh, theo ta về Hằng Bình vương phủ.
Đông Dương không biết được việc này, còn tưởng rằng ta thật sự trở về thăm phụ vương và di nương, rất vui mừng hỏi thêm vài câu, có muốn mang theo vải vóc Thánh Thượng ban cho luôn không. Ta không có tâm tư để ý mấy việc vặt này, chỉ gật đầu bảo nàng chuẩn bị nhanh chút. Trước mắt Uyển Nhi đang ở cùng Hoàng cô tổ mẫu, chỉ có lúc này ta mới có thể có cơ hội ra cung.
Trời vào lúc cuối hạ đầu thu, thời tiết khô nóng oi bức.
Ta xuống xe ngựa, không biết do đêm qua ngủ không ngon, cơ thể mệt mỏi, hay là do thời tiết, cả người đều đổ đầy mồ hôi. Đông Dương thấy ta nâng tay áo lau trán, vừa muốn nói gì thì bỗng nhiên cứng đờ, ta bị nàng làm giật mình, ngẩng đầu nhìn về cửa lớn, cuối cùng hiểu ra.
Lý Long Cơ đang bế Vĩnh Huệ, cười tủm tỉm nhìn ta.
Ta thấy ánh mắt hắn lộ vẻ khiêu khích, trong đầu nhớ lại lời Uyển Nhi đêm qua, lồng ngực cảm thấy buồn bực khó thở, nhưng chỉ có thể áp chế xuống. Vẻ mặt Lý Long Cơ chợt thay đổi, giao Vĩnh Huệ cho Lý Thanh bên cạnh, sải bước dài đi xuống bậc thang. Ta nâng tay ý bảo hắn không cần tới gần, lại bị hắn nắm lấy cổ tay: "Vĩnh An, làm sao vậy ? Có cần truyền thái y hay không?"
Ta không có khí lực đẩy hắn ra, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, đau không nói nên lời.
Sắc mặt Lý Long Cơ nhất thời trở nên trắng bệch, cuối cùng nhịn xuống, nhỏ nhẹ nói với ta: "Có gì vào cửa nói sau, được không?" Nơi đây là Hằng Bình vương phủ, ta cũng không muốn giằng co với hắn trước cửa, bị kẻ khác nhìn thấy chê cười, miễn cưỡng nói: "Buông tay." Lý Long Cơ ngẩn người nhìn ta, rồi mới từ từ buông tay, ta không nhìn hắn nữa, lập tức bảo Đông Dương đỡ ta vào cửa.
Một đường đi dọc qua hành lang, các hạ nhân đều khom mình hành lễ, liên thanh gọi quận chúa, quận vương. Ta nghe tiếng bọn họ, biết là Lý Long Cơ vẫn đi theo phía sau. Ước chừng đi được một lát, mới cảm thấy dễ chịu hơn, ta nhẹ giọng nói với Đông Dương : "Hôm nay gặp được Lâm Tri quận vương ở chỗ này, ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận, là theo ta, hay là đi cùng hắn ?"
Nàng ngẩn ra, mới nhẹ lắc đầu: "Nô tỳ không biết." Ta dừng lại, đưa mắt thấy Lý Long Cơ ở phía sau cũng đã dừng theo: "Đông Dương, đây là ngươi khó xử ta, cũng là làm khó dễ chính ngươi." Mắt nàng ngân ngấn nước, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: "Nô tỳ hiểu được, nô tỳ là người của Lâm Tri quận vương, còn quận chúa cuối cùng sẽ có một ngày đi theo Thọ Xuân quận vương. Mặc dù ở lại chỗ này, cũng không được quận chúa tín nhiệm."
Ta sớm biết nàng không phải là vải thô không mịn, bằng không Lý Long Cơ cũng sẽ không chọn nàng và Hạ Chí đi theo ta. Nhưng vẫn không ngờ đến, nàng có thể thẳng thắn như thế, nói ra băn khoăn của ta và Lý Thành Khí.
Xa xa Lý Long Cơ chỉ tùy ý đứng đó, tựa hồ cũng không nóng vội.
Nhưng nếu hắn biết được tâm ý của Đông Dương, sẽ làm thế nào? Phản ứng ra sao? Ta lại đoán không ra.
Ta xoay người cầm tay Đông Dương: "Ngươi nói một chữ cũng không sai, mặc dù sau này ở lại bên cạnh ta, ta tuyệt đối không dám tin ngươi hoàn toàn, cũng sẽ không đối xử ngươi như tỷ muội tâm phúc. Còn nếu thả ngươi trở lại bên hắn", ta lại nhìn thoáng qua Lý Long Cơ: "Ta lại không biết hắn sẽ đối đãi ngươi như thế nào, cũng không biết có thể như ngươi mong muốn hay không." Nàng cúi đầu do dự, sau một lúc lâu mới nói: "Nô tỳ thầm muốn đời này đều đi theo Quận chúa."
Ta gật đầu: "Thay ta gọi quận vương lại đây, bảo ta muốn nói chuyện riêng với mấy câu." Đông Dương vâng lời, vội bước nhanh chạy tới truyền lời. Lúc này Lý Long Cơ mới một mình đi tới, lo lắng nhìn ta: "Ngực còn đau không? Sao bỗng nhiên có chứng bệnh này ?"
Ta lắc đầu, ý bảo hắn hãy nghe ta nói: "Hôm nay ta có việc muốn cầu ngươi, nhưng không phải cho chính ta". Trái lại Lý Long Cơ không ngoài ý muốn chút nào, cũng lắc đầu: "Việc này kết cục đã định, ai nấy đều không cứu được." Ta bình tĩnh nhìn hắn: "Chỉ cần không có đầu ai rơi xuống đất, vốn không có kết cục đã định như ngươi vừa nói. Nhiều năm qua, hoàng tộc họ Lý các ngươi, có người nào nói chết là chết ?"
Vẻ mặt hắn nhất thời khó lường, nhìn chằm chằm ta hồi lâu mới nói: "Vĩnh An, nàng chưa bao giờ nói chuyện với ta như vậy, thật giống như nàng và ta chưa từng có quan hệ, từng có..." Ta chặn lời hắn: "Nếu không có Uyển Nhi chính miệng nói, ta sẽ không tin ngươi thật sự để mặc mọi thứ phát sinh, thậm chí không tiếc nhúng một tay, đẩy Tiên Huệ rơi vào đường cùng !"
Nếu muốn giành lấy ngôi vị hoàng đế, quả thực không thể hai tay sạch sẽ.
Tuy vậy cũng không cần giết hết con cháu Lý gia Võ gia, làm quyết tuyệt như thế.
Lông mày Lý Long Cơ khẽ chau, lặp lại: "Là Uyển Nhi nói ?" Ta từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói: "Lý Long Cơ, ngươi hiểu tính tình của ta, sau này nếu thực sự hai ta ở hai bên đối lập, ta tuyệt đối sẽ không lợi dụng tình cảm của ngươi dành cho ta mà áp chế ngươi. Nhưng lần này, ta không phải vì bản thân cầu ngươi, ta chỉ muốn ngươi ngẫm lại người cũng xem như là muội muội ngươi. Nàng không phải Hoàng cô tổ mẫu, cũng không phải Thái Bình công chúa, nàng bất quá chỉ là một quận chúa Lý gia không có chí lớn, hàng ngày chỉ lo lắng làm sao trở thành mẫu thân tốt", ta cố gắng kiềm nén cơn tức giận: "Nàng và ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui cười tức giận mắng người."
Hai mày hắn chau lại càng sâu, tức giận trong mắt dần hiện rõ.
Cuối cùng Lý Long Cơ không nói thêm nữa, quay đầu bước đi, ta căn bản vốn không có hy vọng gì với hắn, nên sẽ không gọi hắn lại. Ai ngờ vừa mới xoay người đi hai bước, cổ tay đã bị gắt gao giữ lại, kéo về phía sau, bị Lý Long Cơ đột ngột ôm vào lòng: "Vĩnh An, nàng làm tổn thương ta."
Tim ta đập nhanh lợi hại, liều mạng tránh né cánh tay hắn, lại bị Lý Long Cơ ôm càng chặt: "Nàng từng cười với ta, từng nói với ta rằng nàng sẽ ở lại bên ta, nhưng rồi nàng vẫn đi. Vĩnh An, vì sao nàng đối xử với ta như vậy ? Vì sao nói không giữ lời ? Vì sao đến lúc ta muốn cùng nàng vui vẻ nói chuyện, nàng lại dùng lời lẽ tổn thương đuổi ta đi?"
Ta nhắm mắt, tâm trí hiện lên khuôn mặt Lý Thành Khí, còn có khuôn mặt Tiên Huệ cười nói kéo tay ta. Cuối cùng vẫn đè nặng thanh âm nói: "Ta là người của đại ca ngươi, cuộc đời này đều là người của chàng." Lý Long Cơ siết chặt cánh tay: "Nàng là nữ nhân của ta, đây là sự thật cả đời không thay đổi!"
Một câu như một luồng sấm sét, dường như làm ta nghẹt thở.
"Lý Long Cơ", ta cắn chặt môi: "Đừng khiến mọi việc trở nên khó xử, buông ra." Lý Long Cơ trầm mặc không đáp, ta cũng không nói thêm nữa, thẳng đến lúc hắn hơi thả lỏng cánh tay, ta lập tức bứt ra lui về phía sau nói: "Quận vương bớt giận, Vĩnh An cáo lui."
"Đứng lại!" Lý Long Cơ âm tình bất định nhìn ta: "Không phải nàng là người của đại ca sao? Nàng có biết huynh ấy có mật lệnh thân tín? Nàng cho là huynh ấy đối với nàng thật sự là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn* sao?" Ta sửng sốt, hắn lại nói tiếp: "Từ khi huynh ấy làm Vĩnh Bình quận vương đã bắt đầu gầy dựng thế lực, năm đó vừa lên ngôi Thái tử liền vạch kế hoạch bức vua thoái vị, việc đó nàng biết không? Nàng tới cầu ta mà không nghĩ, đại ca có thể đưa nàng cái gì, huynh ấy chân chính cho nàng cái gì!"
*Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết
Ta bị Lý Long Cơ hỏi từng câu, á khẩu không trả lời được, nhưng dường như nhận ra gì đó, trong đầu lộn xộn. Qua hồi lâu mới chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, Lý Thành Khí từng nắm tay ta viết xuống một chữ. Trong đầu hiện ra chữ kia, còn có câu thơ mà chàng từ một chữ đó viết ra, có chút không tin: "Ngươi nói là sự thật?"
Lý Thành Khí quả thực từng nói qua, lấy bút tích của ta, dùng một chữ này ta có thể điều khiển người của chàng. Nếy quả thật như vậy... Lý Long Cơ lạnh lùng nhìn ta: "Ta đối với nàng luôn luôn tri vô bất ngôn, có từng lừa gạt nàng bao giờ?"
Hắn nói xong lời này liền phẩy tay áo bỏ đi, để lại ta một mình đứng ngây ra đó .
Đông Dương thấy hắn đi xa, mới lập tức chạy tới: "Quận chúa có cần đi thăm Hằng Bình vương không ?" Ta mờ mịt gật đầu, lại lập tức lắc đầu: "Đi Thọ Xuân vương phủ." Nàng kinh ngạc nhìn ta: "Không đi vào?" Ta cười khổ lắc đầu, vào cửa không thỉnh an mà bỏ đi, đúng là bất hiếu, nhưng hôm nay liên quan tới mạng người không thể chậm trễ, chỉ đành phải lần sau hướng phụ vương xin lỗi .
Tới Thọ Xuân vương phủ, Hà Phúc nghe nói là ta đến, vội ra phủ đón, trực tiếp dẫn ta vào thư phòng Lý Thành Khí. Dọc theo đường không hề nhìn thấy ai khác, ta thấp giọng hỏi Hà Phúc: "Vương phi... hay là nữ quyến khác trong phủ có ở đây? Có thuận tiện hay không ?" Hắn cười đáp lời: "Quận chúa không cần lo lắng, hơn phân nửa vương phủ đều là cấm nữ quyến đi lại, nếu quận vương không muốn gặp, không ai dám tự tiện cãi lời ."
Ta nghe lời này, trong lòng có chút cảm giác có lỗi, không trả lời.
Sau khi vào thư phòng ngồi xuống, Hà phúc mới cung kính hành lễ: "Vừa rồi ở cửa phủ sợ nhiều người nhòm ngó, thỉnh quận chúa trách tội." Ta không được tự nhiên cười cười: "Không cần hành đại lễ như thế, trước nên nói chuyện quan trọng hơn ." Hắn vội đứng dậy hồi bẩm: "Hạ Chí đã đưa thư cho tiểu nhân, tiểu nhân đã mau chóng đem thư này gửi đi, nhưng..." Hắn chần chừ, rốt cuộc nói ra sự thật: "Chỉ sợ lúc quận vương nhận được thư, đã là vô lực xoay chuyển ."
Điều Hà Phúc nói cũng là điều ta suy nghĩ đến, nhưng vẫn khiến lòng ta lạnh lẽo.
Năm đó mới gặp hắn là ở bờ Khúc Giang, khi đó hắn đã là tâm phúc của Lý Thành Khí, nay Thành Khí không ở đây, ta cũng chỉ có thể tới hỏi hắn. Ta không muốn trì hoãn, nói thẳng: "Hà Phúc, ngươi có biết mật lệnh thân tín của quận vương?" Hắn hơi bất ngờ, vội gật đầu: "Tiểu nhân biết, nhưng chỉ biết là có mật lệnh, cụ thể là cái gì không rõ."
Ta trầm mặc, mới nói: "Không phải là vật, mà là một chữ, là chữ quận vương tự tay viết, đúng hay không?" Hà Phúc thật sự ngoài ý muốn, lập tức đáp: "Đúng vậy." Ta đang cân nhắc có nên tiếp tục truy vấn hay không, hắn cũng đã đoán ra ý định của ta, khom người nói: "Mật lệnh này liên quan đến sự tình trọng đại, quận chúa là muốn sử dụng thế lực bên cạnh Thánh Thượng của quận vương ?"
Ta không ngờ hắn hỏi thẳng, lúng túng không biết trả lời thế nào.
Hà Phúc không đứng dậy, ngược lại rầm một tiếng quỳ xuống, ta bị hắn làm giật mình, vội la lên: "Ngươi biết quan hệ ta và quận vương, có chuyện cứ việc nói thẳng, không cần quỳ đáp lời như thế."