Vĩnh An
Chương 2: Phế thái tử (2)
Chỉ tiếc khi ta vào cung hầu bạn với Võ hoàng, cũng là lúc hắn bị phế phải dọn ra khỏi Đại Minh cung. Thái tử Lý Đán vì tị hiềm, đặc biệt đều đem con nối dõi đuổi ra khỏi Đại Minh cung, ly khai trung tâm ngôi vị hoàng đế, nhưng không chừng đó lại là phương pháp tránh họa tốt nhất.
Ta nhẹ lắc đầu, đang muốn nói thì thấy từ xa xa có người đến đây, làm như thấy ta lại do dự không tiến lên .
Tất nhiên ta hiểu được lợi hại mối quan hệ này, vội đáp: "Trong Đại Minh cung đều có quy củ, Vĩnh An không dám tùy ý tìm hiểu chuyện hoàng tự hoàng tôn, xin cáo lui." Nói xong xoay người, nghe được người phía sau tiến lên, liền mau chóng đi vài bước trở về yến hội.
Chưa tới một canh giờ yến hội đã sớm tan.
Trường An có chế độ phường thị, mỗi ngày nha môn đều thông báo lệnh tới giờ "Trú khắc" (lệnh giới nghiêm), bắt đầu cấm đi lại ban đêm, ngoại trừ ba ngày tết hoa đăng Thượng Nguyên thì không một người dám cãi lời, mặc dù lần này là yến hội của Địch Nhân Kiệt, sẽ không ai dám ép buộc tuân theo quy củ, nhưng theo tính tình Địch tướng, cũng tuyệt sẽ không vì lần này mà mở tiền lệ.
Khi xe ngựa dừng ngay cửa cung, xa xa truyền đến âm thanh tiếng trống cấm đi lại. Ta vén rèm ngắm ngã tư đường không người cùng đèn đuốc sáng trưng phía trước Đại Minh cung, trong đầu cảm thấy trong cung cũng có điều hay, vĩnh viễn là nơi sênh ca mạn vũ, màn đêm vô tận với những lời đồn, những câu tình tự triền miên không dứt.
-
Từ sau tiệc nhậm chức của tướng Địch Nhân Kiệt, trong triều việc yêu cầu phế thái tử dần tăng cao, đã có kẻ dâng tấu đòi lập Chu quốc công Võ Thừa Tự làm thái tử.
Bệ hạ vẫn luôn tránh bàn về việc này, trong cung cũng vì nguyên do đó mà sóng ngầm bắt đầu dao động. Đêm đó bên trong xe ngựa, lời nói của Võ Tam Tư đã phơi bày rõ ràng, Võ thị Lý thị bên trọng bên khinh, ai cũng không đoán ra được suy nghĩ của bệ hạ.
Sáng sớm hôm nay, ta tùy tay dọc theo giá sách tìm kiếm quyển sách viết tay của Uyển Nhi, lục lọi xung quanh lại không tìm được quyển Lạc Tân Vương. Hay là... Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, trên người đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Lạc Tân Vương từ lâu là tục danh cấm nhắc tới trong Đại Minh cung, nếu không có Uyển Nhi vụng trộm đưa cho ta, ta cũng không dám đi lấy quyển sách cấm này. Triều đại nhà Đường đã sớm là viễn khứ, bài hịch văn thảo phạt Võ gia của Lạc Tân Vương vẫn còn bên tai, nếu bị người trong cung phát hiện, Uyển Nhi quyết sẽ không thừa nhận, ta đây kết cục chỉ có thể là tội chết .
Ta tìm đến mệt mỏi, trong lòng lo sợ, ngồi xuống nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới ngày ấy Nghi Bình từng dọn dẹp lại ngăn tủ. Nàng đã nhiều ngày cảm sốt đang tĩnh dưỡng , xem ra nếu muốn hỏi rõ ràng chỉ có thể đi Dịch Đình.
Cho cung tỳ đang trực lui ra, khi ta một mình đến Dịch Đình, mới phát hiện Nghi Bình cũng không ở đấy.
Giường vẫn còn lộn xộn, trên bàn chén thuốc cũng còn nóng, cũng không biết nàng đi đâu. Bởi không biết rõ cuốn Lạc Tân Vương kia ở chỗ nào, ta cũng không kiên trì, đơn giản tìm nàng chung quanh. Dọc theo đường đi dò hỏi mấy người, đều nói không biết nơi nào, bỗng nhớ tới Nghi Đô xưa nay giao hảo với nàng, liền hỏi thăm tìm chỗ ở Nghi Đô.
Đến ngoài cửa phòng Nghi Đô, nghe thấy bên trong có tiếng nói, vừa muốn gõ cửa, lại phát hiện là thanh âm của nam nhân.
Loại bí mật này trong cung, chẳng lẽ ta đều phải dính vào ?
Ta đang do dự, đã thấy của mở, vẻ mặt Nghi Đô cũng không ngờ được, chỉ cúi người hành lễ, nói: "Quận chúa tìm nô tỳ?"
Ta xấu hổ cười, nói: "Ta là muốn tìm Nghi Bình, phát hiện thuốc trong phòng nàng còn nóng, người cũng không thấy. Nghĩ ngươi cùng nàng xưa nay quan hệ tốt, tính hỏi xem nàng nhiều ngày đã đang làm cái gì, thuốc không uống cho tốt lại chạy loạn khắp nơi."
"Nô tỳ cũng không biết Nghi Bình đi đâu", Nghi Đô hé miệng cười, nói: "Trong cung đều nói có thể đi theo Vĩnh An Quận chúa đều là người mệnh tốt, hôm nay nô tỳ mới thực cảm thấy lời này là đúng."
Nàng là nô tỳ được sủng ái bên cạnh bệ hạ, tất nhiên nói chuyện so với cung tỳ tầm thường thoải mái hơn chút, ta chỉ cười cười, nếu Nghi Bình không ở chỗ này, ta cũng không việc gì lưu lại . Ta đang muốn xoay người đi, lại bị nàng kêu nhỏ.
Nghi Đô tránh cửa, nói: "Nghi Bình mặc dù không ở đây, nhưng phòng trong lại có người muốn gặp Quận chúa."
Ta sửng sốt một chút, cũng không dễ làm mặt cự tuyệt, chỉ có thể kiên trì vào phòng.
Một nam nhân mặc trường bào màu lam nhạt, đứng bên của sổ, cho đến khi cửa đóng, hắn mới buông cuốn sách trong tay, quay lại nhìn ta. Nét mặt bên trong như có ý cười, lại tựa hồ không có, không phân biệt rõ ràng.
Có thể nói, tuy hắn vẫn còn trẻ tuổi, phong lưu đẹp như tranh, nhưng cũng đã hình thành phong thái khí chất khó bút nào vẽ được.
Ta vội khom mình hành lễ: "Quận vương."
Lý Thành Khí gật đầu nói: "Không nghĩ tới bổn vương với quận chúa có duyên như thế, vừa rồi thấy quận chúa ở cửa sổ , mới tùy tiện mời vào trong phòng, thỉnh mong Quận chúa không ngại bổn vương quá mức đường đột."
Nghi Đô cẩn thận đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn rót chén trà nóng, rồi lui ra phía sau hai bước đứng ở một bên.
Ta đứng dậy, cười nói: "Không nghĩ tới quận vương ở chỗ này, là Vĩnh An quấy nhiễu ." Mới vừa rồi lúc Nghi Đô nói chuyện, trong lòng ta đã có suy nghĩ này trong đầu, nhưng lại thấy hoang đường, không ngờ thật sự là hắn.
Lý Thành Khí đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, yên lặng nhìn ta, ta cũng chỉ có thể theo ngồi xuống. Mặc dù không biết hắn vì sao mời ta đi vào, nhưng ít nhất hắn cùng với Nghi Đô là quan hệ chủ tớ, không cần nhất thiết phải giấu diếm ta.
"Từ sau khi phỏng bái tướng Địch Nhân Kiệt, ta cùng với Quận chúa cũng có một tháng không gặp", hắn đem chén trà di chuyển đến gần tay ta, ôn hòa cười, "Buổi sáng mùa thu sương dày đặc,quận chúa ăn mặc có chút đơn bạc."
Hắn nói như vậy , ta mới đột nhiên nhớ lại khi nãy ta chỉ khoác váy mỏng đi ra, bàn tay đã đông lại lạnh lẽo.
"Đi ra ngoài gấp, nhưng cũng khôn cầng lo lắng", ta cầm lấy cái chén trong tay, không biết chính xác tâm tư của hắn, chỉ có thể cười trừ nói: "Nghe Uyển Nhi nói, bệ hạ đã sắp đặt cho các chư vị hoàng tự hoàng tôn dọn về Chiêu Khánh cung, để làm bạn bên cạnh người cùng với các huynh đệ, Vĩnh An chúc mừng quận vương ."
Lý Thành Khí thản nhiên ừ một tiếng: "Tất cả hoàng thất con thừa kế chưa kết hôn đều đã hồi Chiêu Khánh cung, trong cung cũng sẽ náo nhiệt không ít."
Ta thấy thần sắc hắn lạnh nhạt, mới đột nhiên nhớ lại dù sao hắn cũng là tiền thái tử, nay lời này quả thực có chút xấu hổ.
Sau khoảnh khắc xấu hổ này, hắn cũng không tiếp tục nói chuyện, ta cũng chỉ có thể cùng ngồi đó. Trong lòng ta đang cân nhắc thế nào tìm lấy cớ rời đi, thì chợt nghe tiếng gõ cửa, tay không khỏi run lên, làm đổ chút trà nóng ở trên đùi, nóng đến nhăn mặt lại.
Hắn vẫn bất động thanh sắc uống ngụm trà, tựa hồ cũng không để ý lắm. Người ngoài cửa đợi trong chốc lát, lại gõ nhẹ cửa: "Nghi Đô?"
Là thanh âm của Uyển Nhi.
Ta theo bản năng nhìn hắn, bên trong ánh mắt kia cuối cùng nổi lên chút gợn sóng. Nơi này là Dịch Đình, theo lý hắn là một quận vương không nên tới nơi này, huống chi là trong phòng cung tỳ của bệ hạ? Phòng cung tỳ không có gian bên trong, nhất định không thể giấu một thiếu niên được.
Lý Thành Khí dường như cũng nghĩ đến, nhẹ lắc đầu ý bảo Nghi Đô không cần lên tiếng.
Ngoài cửa Uyển Nhi lại có vẻ nóng nảy, gõ cửa nói: "Bệ hạ lập tức muốn có một vật, mà hôm nay đang trực đều là người mới, tìm khắp nửa ngày tìm không thấy, ngươi nếu không đi chỉ sợ đều phải bị trị tội cùng nhau. Có hay không? Lên tiếng xem"
Nghe khẩu khí của Uyển Nhi, không ra cửa tuyệt đối không đuổi được nàng, cửa là khóa từ phía trong , trong phòng tất nhiên có người.
Trốn không xong , hắn buông chén trà, ý bảo Nghi Đô đi mở cửa. Nghi Đô do dự, tựa hồ có chút ngập ngừng, dù sao xét tới thân phận Lý Thành Khí và nàng, nếu bị Uyển Nhi nhìn ra có gì kỳ lạ, người bị chết nhất định là nàng, mà không phải cháu ruột bệ hạ.
Nhưng tình cảnh này, chỉ có thể như thế.
Nghi Đô cuối cùng cắn môi, đi đến cạnh cửa. Trong đầu ta hiện lên một ý nghĩ, cũng không kịp ngăn Nghi Đô trở lại, lập tức buông chén trà ngồi vào bên cạnh người hắn, đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn. Lý Thành Khí tay vừa động, từ khóe miệng lộ ra một nét cười mỏng manh, cũng hiểu được tâm tư của ta.
Trong Đại Minh cung nhiều phong lưu, nếu là Uyển Nhi bắt gặp ta cùng với hắn... Tất sẽ tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Ngón tay hắn có chút lạnh, dễ dàng chậm rãi nắm giữ tay của ta. Chỉ một động tác này, nhưng lại làm cho ta đang mười phần trấn định trong giây lát đã tan rã bảy phần.
Cùm cụp một tiếng, khóa cửa hạ xuống, còn chưa chờ Nghi Đô kéo cửa, liền có một đôi tay trắng như ngọc đẩy cửa ra. Áo ngắn màu hồng cánh sen, váy dài màu đỏ tía bọc lấy thân mình lả lướt, người chưa vào đã nghe thấy tiếng: "Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ là giấu nam nhân sao——" thanh âm đột nhiên ngừng lại, Uyển Nhi trừng đôi mắt tinh tế, vẫn không nhúc nhích nhìn chúng ta.
Trình diễn ở đây cũng có hiệu quả, ta theo bản năng nghĩ muốn rút tay về, lại bị hắn nhẹ nắm nhanh trở lại, rốt cuộc thấy bên tai dần nóng lên.
Uyển Nhi hoảng hốt một chút, lập tức thu thần sắc khom mình hành lễ: "Quận vương."
Lý Thành Khí lúc này mới thả tay, nâng chung trà lên uống một ngụm, đem chén trà đặt xuống bàn, mới từ tốn cười nói: "Không cần đa lễ như vậy, ngày sau bổn vương trở lại Chiêu Khánh cung, còn cần Uyển Nhi ngươi chiếu cố nhiều hơn"
Uyển Nhi khẽ cười, nói: "Quận vương lời này nói quá", nàng nhẹ nhàng nhìn lướt qua Nghi Đô, thoáng như không nhìn thấy ta, "Bệ hạ vội vã truyền Nghi Đô, Uyển Nhi sẽ không quấy rầy quận vương thanh tịnh. Bất quá Dịch Đình chung quy là nơi ở cung nữ, nếu quận vương muốn thưởng cảnh chẳng hay nên đi Trầm Hương đình xem vườn cúc, hoặc là đi cầu Cửu Khúc, nghe nói chỗ kia mấy ngày gần đây thả không ít cá chép gấm Nhật Bản, rất là trân quý."
Lý Thành Khí gật đầu nói: "Lâu không vào cung, thật sự đã quên cảnh trí ngự hoa viên."
"Ngự hoa viên chỉ là tiểu cảnh, ngoài cung Phù Dung viên mới là nơi tốt nhất nên đi", Uyển Nhi khẽ cười một tiếng: " Nhưng thật ra Uyển Nhi hâm mộ quận vương có thể tùy ý ra vào trong cung. Đều nghe nói ngoài kia Phù Dung viên có nhiều cảnh đẹp, Tử Vân lâu, Thải Hà đình, Bồng Lai sơn là nơi hội tụ nhân tài kiệt xuất, Uyển Nhi cũng có nghe người khác nói lại, những nơi đình đài lầu các này cũng thường xuyên có mặt Vĩnh Bình quận vương.
Lý Thành Khí cười nhưng không nói.
Uyển Nhi giống như có chút vô tình chuyển cho ta một ánh mắt, sau đó liền mang theo Nghi Đô cáo lui .
Hắn không nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên người. Ta nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn đá, nhất thời không có biện pháp, nghe tiếng tim đập của chính mình càng phát ra rõ ràng, không biết nên đi hay nên ở. Cái nắm tay vừa rồi cũng không biết dũng khí từ đâu ra, nếu đổi lại lúc này, có cho ta mượn trăm ngàn cái lá gan cũng không dám làm như thế .
Hắn bỗng nhiên đứng lên, thản nhiên nói: "Mới vừa rồi nhắc tới ngự hoa viên, thật có chút hứng thú."
Ta vội đứng lên: "Ta vừa nghĩ ra còn có chút chuyện quan trọng ——" nhìn xung quanh yên tĩnh một lát, Lý Thành Khí mới ôn hòa nói: "Bổn vương đưa nàng trở về."
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp