Viên Mãn
Chương 72: Huynh đệ tình thâm
Loại quan tâm này biểu hiện ở tất cả mọi phương diện trong cuộc sống.
Khi Tiểu Tiểu Hạo đến thế giới này, Hạo Tử đã là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú thắt khăn quàng đỏ đeo ba lô rồi, cách nhau 7 năm trong mắt của Hạo Tử căn bản chẳng đáng là gì cả, bảo bối nhỏ cậu một lòng một dạ chờ mong cuối cùng đã đến rồi, cậu rất vui mừng, mỗi một lần sau khi tan học mẹ cho bú xong đều muốn tắm rửa cho bản thân mình sạch sạch sẽ sẽ đi hôn vào cặp mắt to to của Tiểu Tiểu Hạo.
Đây là truyền thống của gia đình bọn họ, hôn lên mắt của bạn biểu thị tôi rất thích bạn.
Hơn nữa, bạn có thể nghĩ đến, nửa đêm không đi ngủ bò vào trong phòng của em bé xem khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tiểu Hạo cười ngốc nghếch, buổi sáng trước khi đi học nhất định phải chào hỏi Tiểu Tiểu Hạo tuy người ta chỉ là rất tùy ý ư ư hai tiếng cậu đã có thể hưng phấn cả ngày, đến trường rồi đi khắp nơi khoe khoang Tiểu Tiểu Hạo ở nhà với các bạn học, khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Mễ chủ đề cũng toàn bộ đều là Tiểu Tiểu Hạo.
Loại Tình huống si mê Tiểu Tiểu Hạo thế này chúng ta gọi nó là hội chứng Tiểu Tiểu Hạo.
Người ta nói từ nhỏ nhìn đến già, Lục Hạo chống trán nhìn bạn học Hạo Tử đang kiễng mũi chân lên dựa sát vào chiếc lôi của Tiểu Tiểu Hạo có ý đồ cũng muốn nhét cả bản thân mình vào trong đó một cái, rất đau đầu khổ não hỏi Lương Ngữ Hinh: “Bà xã, lẽ nào nó không biết hình thể của mình căn bản là không vừa được vào?”
Lương Ngữ Hinh cười, xuỵt một tiếng, “Nhỏ tiếng chút, anh không thể cứ luôn chê bai con béo, con đã gầy đi rất nhiều rồi!”
Lục Hạo nhìn sang phía bạn học Hạo Tử đã đem một chiếc chân béo của mình chen vào rồi kia, cảm thấy, anh vẫn là phải đưa con trai xuống lầu chạy hai vòng mới được.
Nhưng mà, kiến nghị này gặp phải cự tuyệt mãnh liệt của cậu bạn nhỏ Hạo Tử, “Không muốn, con phải cùng chơi với Tiểu Tiểu Hạo, em ấy rất thích con!!”
Lục Hạo nhìn cậu nhóc còn lại đang nằm trong lôi thổi bong bóng, con trai con từ chỗ nào nhìn ra được là Tiểu Tiểu Hạo rất thích con?
Cứ như vậy, sợ là ngày tận thế cũng chẳng thể chia cắt được hai huynh đệ tình thâm này, Lục Hạo xua tay, ôm Lương Ngữ Hinh đóng cửa phòng ngủ lại và dặn dò: “Con trai, con trông chừng em trai của con đó bây giờ bố bận một chút.”
Đối với chuyện bố mẹ đang bận gì, vấn đề này Hạo Tử luôn luôn biết, bà nội nữ vương của cậu từ rất sớm đã nói cho cậu biết rồi, nhìn xem, Tiểu Tiểu Hạo chính là do bố mẹ bận rộn làm mà có được đó!
***********************************************************
Sự cuồng mê của Hạo Tử đối với Tiểu Tiểu Hạo đến khi Tiểu Tiểu Hạo dần dần có thể gọi ra được chữ “anh trai” thì càng tăng thêm một bậc.
Đầu tiên, đối với các vị chú dì trong đại viện, muốn đến nhà mình thăm Tiểu Tiểu Hạo của mình đều phải hỏi qua mình trước, bọn họ phải rửa tay khử độc trước mới có thể ôm cậu bé và phải bảo đảm không thể cứ mãi hôn chiếc gò má mũm mĩm của cậu bé.
Sau đó, khi hai người ông nội và bà nội đưa Tiểu Tiểu Hạo đi tản bộ mình bắt buộc phải có mặt nếu không Tiểu Tiểu Hạo không nhìn thấy được mình sẽ lo lắng.
Cuối cùng, mẹ ơi, mau rửa ảnh chụp chung của con và Tiểu Tiểu Hạo ra phóng to lên treo ở đầu giường của con.
Tất cả mọi người, đều không nhẫn tâm nói cho cậu bạn nhỏ Hạo Tử yêu em thành bệnh này một sự thật là ―― Tiểu Tiểu Hạo bây giờ là của một mình cháu nhưng mà sau khi cậu bé lớn lên rồi tuyệt đối sẽ là của của một người con gái khác! ! !
Lục Ninh ôm bụng cười, run rẩy chỉ vào Lục Hạo nói: “Ai da da, vậy sau này tiểu hồ li nhà chúng ta sẽ đau lòng biết bao đây ~ !”
Quả nhiên, sau đó ánh sáng từng chút từng chút dịch chuyển, thời gian từng tí từng tí trôi đi, Hạo Tử béo tròn luôn luôn bị mẹ yêu cầu ăn ít thịt đi năm đó đã lớn lên rồi, vóc dáng giống như chiếc bơm được kéo dài lên, ngũ quan càng lúc càng tinh tế, ở trường học thu hút được cả đám con gái.
Càng khiến người ta kích động đó là, bạch mã hoàng tử hotboy của trường này không chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ, học tập cũng tốt, thể thao giỏi, trong mỗi trận bóng rổ giao hữu của trường, đội cổ vũ đến thực sự là nhiều thành núi thành biển không phân trong trường ngoài trường.
Mà nhân vật chính lại chỉ có lúc nào người đó xuất hiện thì mới lộ ra nụ cười, nụ cười đẹp đẽ như vậy, vô ý quét đến cả một đám người hâm mộ của cậu bị ngất xỉu chảy máu mũi gì đó thật sự là rất bình thường.
Ừm, người đó chính là Tiểu Tiểu Hạo.
Làm thành truyền thống, từ nhỏ đến lớn mỗi một trận thi đấu của Hạo Tử đều sẽ có một nhóm thân hữu đặc biệt ―― đội cầm thú của đại viện.
Khi Tiểu Tiểu Hạo còn rất nhỏ, cậu sẽ bị đám cầm thú ôm trên tay lắc lắc lư lư, đồng thời Hạo tử nhận được chỉ thị là ―― “Thi đấu tốt cho ta, thi thắng rồi chúng ta sẽ đem cậu nhóc trả lại cho cháu!”
Mà bây giờ, Tiểu Tiểu Hạo lớn lên rồi, tuy kém 7 tuổi, nhưng cũng là một tiểu chính thái phong nhã hào hoa giống như anh trai vậy, cậu đã không cần bị đám cầm thú ôm trên tay nữa rồi, cậu có thể dưới sự cho phép của đám cầm thú chạy đến chỗ anh trai nói vài câu cổ vũ trước rồi chạy quay lại, vào lúc này, Hạo Tử nhận được chỉ thị là ―― “Giành giải nhất cho ta, đừng để mất mặt trước mặt em trai mình! !”
Và ―― “Lục Tinh Phàn cháu lại đây cho ta không nhìn thấy nhiều cô gái đang đưa mày nháy mắt với cháu như vậy sao, đợi đó bị đưa đi cũng chẳng hề biết! !”
Nhìn đi, Tiểu Tiểu Hạo cũng không không có chạy thoát khỏi vận mệnh bị ông bố đen tối của cậu giày vò, tên gọi gì đó, nét bút gì đó, tuyệt đối chạy không thoát mà!
Đương nhiên, những lời này chỉ có đám cầm thú trong đại viện mới nói ra được, đương nhiên, bọn họ dám nói những lời này trước mặt Lục Hạo cũng là chứng tỏ Lục hồ ly thực sự cũng muốn nói như thế này.
Nhưng tiểu chính thái Lục Tinh Đằng căn bản không vừa, vênh chiếc mặt bánh bao lên hừ một tiếng, “Đừng có ồn! ! Anh trai Hạo Tử của cháu phải thi đấu rồi! !”
Tính khí còn mạnh mẽ hơn cả Lục Hạo khi còn nhỏ có phải không! ! !
Lục Hạo cười đổ xuống chân Lương Ngữ Hinh, những người khác chỉ đành im lặng ngậm miệng nhìn ngó xung quanh tuyệt đối không thừa nhận mình đã bị chấn động rồi.
************************************************************
Mà loại phim huynh đệ tình thâm anh em dựa vào nhau quan tâm lẫn nhau này sau khi Tiểu Tiểu Hạo từng ngày một lớn lên, vẻ ngoài vô cùng hút mắt giống như anh trai, sự việc liền có thay đổi.
Khi Tiểu Tiểu Hạo ngồi vững ở vị trí bạch mã cấp hotboy trong trường, Hạo Tử đã bước vào xã hội rồi, bây giờ cậu lo lắng nhất không phải là việc học hành của em trai, mà là bên cạnh em trai luôn luôn có các cô gái vây chặn thành một bức tường.
Lực lượng của các cô gái, theo như Hạo Tử thấy, thật sự là rất khó có thể xem nhẹ được! !
Tâm tư loại này của cậu ở trong mắt bà xã Tiểu Mễ thì rất ấu trĩ, đối với sự phát triển của sự việc, bà xã Tiểu Mễ đứng ở bên phía cậu em chồng – bạn học Lục Tinh Đằng, và vỗ vỗ vào vai của cậu nhóc vóc dáng đã cao hơn cả cô, “Tiểu Tiểu Hạo em cố lên! Đại học mà không yêu đương thì không gọi là lên đại học! !”
Sau đó, bị ông xã một tay ngoắc tay đến, “Ừm? Bà xã đại học em học môn tự chọn với ai?”
Loại môn tự chọn tình yêu này đâu cần phải học? Tiểu Mễ gắng nhịn trừng mắt ngườm, tên đầu gỗ này khi nào có thể thôi không khống chế em trai và không chế mình như thế này chứ! ! ?
Tiểu Tiểu Hạo hai tay nhét túi quần nhún nhún vai, “Bọn họ tự mình muốn cuốn lấy em, em có thể làm thế nào chứ? Anh, anh vẫn là cùng với chị dâu nỗ lực nhiều hơn một chút đi, đừng lo lắng chuyện của em nữa.”
Bắt buộc phải bổ sung đó là ―― “Chị dâu, chị yên tâm anh trai em thật sự ngoài chị ra căn bản không tiếp nhận nổi người khác.”
Loại cảm giác vạch áo cho người xem lưng thế này là chuyện gì vậy chứ? Tiểu Mễ cười u ám nhìn ông xã.
Cho nên, Hạo Tử bây giờ phải cân nhắc chính là làm thế nào để thu phục bà xã trước, tâm trạng rất căng thẳng, thật sự không nhìn thấy được bà xã và em trai của mình hai bên dùng ánh mắt trao đổi!
Tiểu Mễ ở góc độ Hạo Tử không nhìn thấy được vẫy vẫy tay với Tiểu Tiểu Hạo, hotboy đại nhân liền lặng lẽ chuồn đi, để hai người lại tự giày vò đi!
Nhưng mà vào lúc này nên đi đâu đây? Cậu con trai dáng vẻ chính thái trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ chán nản ―― trong nhà đến bữa cơm nóng cũng chẳng có, Lục Hạo lại đưa cô gái của anh đi chơi rồi, Lâm Tịch cuốn lấy Tiểu Vinh Vinh của bà lên núi bắt chim rồi, bụng của mình đói quá! !
Lúc này, ở ngã tư của con đường bình thường nhất tại thành phố L, một tiếng nói rất nghe hay vang lên: “Lục Tinh Đằng, có muốn ăn đồ mình làm không?”
Ánh sáng mặt trời từ sau người chiếu ngược đến, ánh sáng làm lóa mắt Tiểu Tiểu Hạo đưa tay lên che mắt nhìn lại, bóng dáng mông lung, trong tay xách một chiếc hộp cơm màu hồng.
Ừm, môn tự chọn chị dâu nói, vẫn cần học một chút thì tốt hơn, dù sao mình cũng là đứa trẻ tốt phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao!