Viên Mãn
Chương 21: Nheo nheo mắt
Trời nắng rực rỡ, phòng khách nhỏ nhỏ, Lương Ngữ Hinh tiến thoái lưỡng nan, bị vây lại trong lòng Lục Hạo, bị hôn rất mạnh mẽ.
Thị trưởng tiểu tông yêu vợ giữ nguyên tắc, lúc bà xã nổi giận, hôn thật mạnh mẽ, hiệu quả tuyệt đối còn tốt hơn cả trăm lần so với việc bạn nói một trăm câu anh sai rồi.
“Tối qua anh đã nói câu nào khiến cho em không vui?” Truy đến căn nguyên gốc rễ, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Lương Ngữ Hinh bị cắn cho rất mạnh, vốn dĩ đã thẹn thùng xấu hổ, Lục Hạo lại còn có thể nhẹ nhàng đặt câu hỏi, điều này thật sự là quá không công bằng rồi, cho nên Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo anh đúng biết bắt nạt em! !
Đơn giản là cứ hôn xong rồi hẵng hay nhỉ, Lục Hạo lặp lại nụ hôn của 6 năm về trước, thời gian không hề khiến bọn họ trở nên xa lạ, trái lại có cảm giác nhiệt tình mới mẻ.
Lương Ngữ Hinh không thể phủ nhận, cô say nặng rồi, bởi vì không thể phủ nhận, cho nên sau khi nụ hôn kết thúc, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trong cặp mắt nhỏ dài của Lục Hạo.
“Thủ tục của anh đã làm xong rồi, hai ngày này sẽ chính thức nhậm chức.”
Lục Hạo đang lặp lại, cẩn thận đánh giá ánh mắt của Lương Ngữ Hinh.
“Sau này anh sẽ sống ở tầng 2 của Broom, chỗ đó cách em khá là gần.”
Trong mắt của Lương Ngữ Hinh không có sóng lớn.
“Con trai, em dạy rất tốt, cảm ơn.”
Lúc câu này nói xong, trong mắt của cô thấp thoáng lóe lên ánh nước, muốn cử động.
Sau đó, Lục Hạo nói: “Anh đã biết rồi, vậy thì có vài chuyện sẽ không còn giống như vậy nữa.”
Câu này vừa nói ra, anh rõ ràng phát giác ra cô gái đang ôm trong lòng bỗng cương cứng cơ thịt.
“Tiểu Ngữ…” Lục Hạo khẽ gọi, “Tuổi tác lớn đầu óc vì sao không có thông minh hơn chút nào vậy?”
Được rồi, Lục Hạo, bây giờ anh muốn thế nào! ! Anh trực tiếp nói em ngu ngốc chẳng phải nhanh hơn à! ! Lương Ngữ Hinh nổi khùng rồi, trừng lớn mắt lên ngườm Lục Hạo, khuôn mặt đỏ ửng, là màu đỏ của sự tức giận.
Sau đó, Lục Hạo cười, cười rất lớn tiếng, không còn lạnh lẽo mà là sảng khoái, giống như 6 năm trước anh đã cười với cô, cặp mắt nhỏ dài nheo lại thành một đường chỉ.
Nheo nheo mắt! ! ! Đây là phản kích Lương Ngữ Hinh làm ra đối với người đàn ông dám cười nhạo cô ở trong lòng.
Đúng vậy, đối với một cô gái tức giận không thể nói chuyện, bạn không thể yêu cầu quá nhiều.
“Người ta nói sinh con ngốc ba năm, bây giờ cũng đã 6 năm rồi.”
Còn nói anh còn nói nữa! ! ! ! ! Lương Ngữ Hinh bực mình khó nhẫn nại được duỗi tay ra, không hề thông qua đại não, véo lên da thịt chỗ eo của Lục Hạo.
Tuy nhìn gầy, nhưng cô biết, chỗ này Lục Hạo có thịt buồn.
“Ai dô.” Lục Hạo khẽ hô một tiếng, ôm người phụ nữ đang gây rối trong lòng lại càng chặt hơn, “Dù gì con trai cũng không có nhà, em còn không ngoan anh sẽ ôm em vào phòng ngủ đó?”
Không cần phí nhiều sức lực, ngón tay của Lương Ngữ Hinh thu hồi lại, buông thõng xuống bên chân.
Lục Hạo nhìn vào trong mắt của cô, trong lòng yêu thường vô hạn, “Tức giận bực bội một buổi tối rồi có mệt không? Tiểu Ngữ em thật sự là khiến anh mở rộng tầm mắt rồi, thổ lộ tử tế mà em lại có thể tức thành thế này.”
Thổ lộ… tử tế! ! ! ! ! ! !
Lương Ngữ Hinh kinh ngạc cứng đờ ra, toàn thân không hề động đậy, Trời ơi, mình đã làm gì vậy? Có chiếc hố nào để cho mình trốn vào một chút không? Mình thật sự là không nghe ra thổ lộ gì cả! ! !
Lục Hạo anh chỉ biết bắt nạt người! ! ! ! !
“Được rồi, đừng giận nữa.” Lục Hạo lại lần nữa thấp giọng hạ ngữ khí, nghiêm khắc chấp hành theo tôn chỉ yêu vợ của thị trưởng tiểu tông, lại một lần nữa hôn xuống, anh khá là thông minh, một lần làm sao đủ? Anh muốn hôn rất nhiều lần! !
Lần này, không còn hung dữ nữa, Lương Ngữ Hinh cảm thấy được sự dịu dàng rồi.
6 năm trước, bọn họ lần đầu tiên hôn nhau, lúc đó rất là lúng túng, Lương Ngữ Hinh nhắm mắt lại hy vọng Lục Hạo dẫn dắt cô, nhưng Lục Hạo, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến, có chút hoảng loạn, nhưng trong đó, anh khiến Lương Ngữ Hinh cảm thấy được sự dịu dàng.
Lương Ngữ Hinh thấy hơi yên tâm, anh ấy không hỏi mình vì sao mất tích, anh ấy không trách mình khiến hai bố con anh ấy chia cách 5 năm, anh ấy không thay đổi, vẫn là anh ấy như cũ.
Ngón tay, chầm chầm bám chặt lấy gấu áo của Lục Hạo, lần lên trên, xốc lại dũng khí đặt vào bên eo của anh, bởi vì anh gọi em là Tiểu Ngữ, cho nên lần này em sẽ không giận nữa.
Cảm thấy người ở trong lòng mềm lại, Lục Hạo cười, ôm ngang người đó lên, “Nhẹ quá đi mất, rốt cuộc thì em có ăn cơm không vậy?”
Lương Ngữ Hinh tỉnh táo lại từ trong cảm giác đẹp đẽ, đấm vào đầu vai của người đàn ông đòi xuống.
“Không tức giận nữa?” Lục Hạo khẽ hỏi.
Lương Ngữ Hinh vùi đầu vào trước ngực không thò ra, nhưng Lục Hạo biết, nguy hiểm giải trừ rồi.
Thế là hôm nay, Lương Ngữ Hinh bị ôm vào phòng ngủ, Lục Hạo chỉ chỉ vào vết hằn dưới mắt cô nói: “Ngủ cho thật ngon một giấc, hôm nay anh phải đi đến cơ quan đăng ký, buổi chiều đón con trai cùng nhau về nhà, buổi tối, cùng nhau ăn cơm.”
Câu nói này, trơn tru như vậy, Lục Hạo anh là tên đại khốn nạn em sẽ tự mình đi đón con trai không cần cùng anh ăn cơm tối! ! !
Lục Hạo nhìn người con gái trên giường đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, vỗ vỗ vào đầu cô, “Cô gái đến lời của anh nói mà em cũng có thể hiểu nhầm được, còn muốn nghĩ ngẫm gì chứ? Nằm xuống nhắm mắt lại ngoan ngoãn cho anh.”
Lương Ngữ Hinh duỗi tay ra muốn cầm giấy bút nhưng bị Lục Hạo ngườm, “Lương Ngữ Hinh em còn dùng thứ đồ đó để nói chuyện với anh nữa thử xem! ! Hôm nay anh không đi đăng kí nữa, anh sẽ ở lại đây.”
Bị dọa rồi, nhưng mà, em không viết ra anh làm sao biết được em đang nghĩ gì?
“Chỗ này của anh có thể nghe được.” Lục Hạo chỉ chỉ vào trái tim của mình, “Lương Ngữ Hinh anh thông minh hơn em.”
… Em là muốn nói không muốn cùng anh ăn cơm tối rốt cuộc anh là đang giả ngốc có phải không! ! ! ! ! !
Lục Hạo lại cười, “Bữa tối gặp nhé, mẹ bọn trẻ.”
**************************************
Thế là hôm nay tan học về nhà, Hạo Tử kinh ngạc phát hiện, mẹ đã hết tức giận rồi, sau đó lén lúc dựa vào trong lòng Lục Hạo nhỏ tiếng báo cáo tình hình: “Lục Hạo Lục Hạo, mẹ không tức giận nữa rồi! ! Vì để mẹ vui vẻ hôm nay Hạo Tử còn giành được bông hoa đỏ ở trường mẫu giáo đó!”
Bộ dạng toát ra đầy vẻ chú mau biểu dương cháu đi, chiếc bụng nhỏ ưỡn lên cao cao, Lục Hạo duỗi tay ra chọc chọc, “Cháu thật là quá giỏi!”
Cậu bạn nhỏ rất đắc ý, thuận thế càng dựa chặt vào trong lòng Lục Hạo hơn.
“Ngoại trừ mẹ và cô giáo Tiểu Điền ra, Lục Hạo là người đầu tiên khen cháu, chú tốt nhất! !” Trẻ con bé bỏng, lời nói ngây thơ, nhưng khiến Lục Hạo hiểu được sự trân trọng rồi.
Khi Lương Ngữ Hinh bưng đồ ăn của Nhân Lương mà Lục Hạo đóng hộp mang về từ trong bếp ra ngoài, thì nhìn thấy con trai một bước cũng không rời anh, còn ríu rít nhỏ tiếng chia sẻ gì đó.
Cô có một loại cảm giác mất mát con trai con thật sự không còn là áo khoác bông dính trên người của mẹ, đặt bát đĩa xuống, chỉ chỉ vào bồn nước.
Hạo Tử nói: “Lục Hạo Lục Hạo, chúng tay mau đi rửa tay ăn cơm, phải ăn cơm rồi! !”
Cậu bạn nhỏ nhìn thấy trên bàn có thịt cậu thích ăn nhất, nước miếng đã chảy cả ra rồi, bịch bịch bịch đứng lên chiếc ghế gỗ nhỏ rửa tay, còn bóp nước rửa tay chia cho Lục Hạo.
Ăn cơm, Lương Ngữ Hinh gắp một chiếc đùi vịt nướng cho Hạo Tử, cậu nhóc rất thích ăn thịt, thông thường trong tình huống này đều sẽ vui vẻ vỗ tay đi đến thơm cô một cái sau đó mới ăn hết thịt một cách ngon lành, nhưng sự việc xảy ra rồi Hạo Tử tóm lấy chiếc đùi vịt nướng nói với cô: “Mẹ ơi, con muốn đưa thịt này cho Lục Hạo ăn!!”
“…” Lương Ngữ Hinh nhìn trời, con trai à con có thể nào bớt thể hiện một chút không? Có phải là con cũng cần chiếu cố một chút đến tâm trạng của mẹ không?… Dựa vào cái gì lại cho anh ấy ăn thịt mà không cho mẹ! ! ! ! ! ! !
Lục Hạo cười híp mắt đón lấy chiếc đùi vịt nướng, nhìn nhìn sắc mặt của người phụ nữ đối diện, tuy từ biểu hiện là thật sự không thể nhìn ra được điều gì, nhưng Lục Hạo biết, có người đang ghen, đang ghen với con trai.
“Mẹ vất vả nhất, chúng ta đem đùi vịt này cho mẹ ăn có được không?”
Hạo Tử cẩn trọng e dè nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh, sau đó nói: “Lục Hạo Luc Hạo, chú đừng có cho mẹ ăn, mẹ cháu đang giảm béo không thích ăn.”
Lương Ngữ Hinh tiếp tục nhìn trời, con trai đó là mẹ lừa con.
Lục Hạo đem gỡ thịt trên chiếc đùi vịt ra, chia thành hai phần, một nửa cho con trai, một nửa đặt vào trong bát của Lương Ngữ Hinh.
“Không phải đâu, mẹ không giảm béo nhỉ.” Lục Hạo xoa xoa đầu của cậu nhóc, “mau ăn đi.”
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, người nghèo không nhận miếng cơm đi xin! ! Em chẳng cần anh bố thí cho em! ! Anh cùng con trai cứ thoải mái đi! ! Hai người cùng nhau chơi không cần để ý đến em là được rồi! ! !
Muốn đem thịt trả về, nửa đường bị ánh mắt của lục hạo dọa cho, lại lặng lẽ rụt lại, đem thịt nhét vào trong miệng, ừ, không cho anh ăn! ! !
Lục Hạo cảm thấy, Đồng Tiểu Điệp một con vịt cô chỉ có một chiếc chân là muốn thế nào? ?
***********************************
Buổi tối khi phải rời đi, Lương Ngữ Hinh kéo Lục Hạo lại, cô đưa cho anh miếng giấy nhỏ đã viết xong từ trước.
“Không nhìn thấy, đọc không hiểu, không muốn đọc.” Lục Hạo nói như thế này, đồng thời đem miếng giấy trong tay vò thành một cục.
Lương Ngữ Hinh cắn chặt lấy môi, em không thể nói chuyện anh có thể tôn trọng em một chút không! ! ! !
“Ngủ ngon, buối sáng ngày mai làm bánh trứng gà cho anh nhé, muốn ăn rồi.” Lục Hạo nói, mở cửa, nhìn nhìn trên hành lang không có người, tốc độ xuống lầu.
Bây giờ anh muốn đi vào cánh cửa này không khó, nhưng buổi tối hàng ngày muốn ra khỏi cánh cửa này thì hơi khó một chút, một người đàn ông của gia đình, buổi tối không về nhà ngủ, là sẽ bị coi thường, bị coi thường là chuyện nhỏ, nhưng mà năng lực nào đó bị nghi ngờ thì rất không được.
Vì sao anh không về nhà ngủ? Ồ, có phải là anh biểu hiện trong chuyện đó không tốt bị người phụ nữ của anh đuổi ra ngoài không? Khụ khụ, thật là đáng thương ~!
Lục Hạo thuận lợi quay về Broom, xuyên qua đám người quần ma loạn vũ, lên lầu, mở cửa sổ ra nhìn thấy đèn của căn phòng đó đã tắt, mở cục giấy trong tay ra, bên trên là chữ viết đẹp đẽ của Lương Ngữ Hinh:
Nếu như có thể, xin hãy để Hạo Tử sống cùng với em, xin anh đó.
Lục Hạo châm một điếu thuốc, dùng đầu thuốc đốt tờ giấy đó, đốt thành tro.