Việc Máu

Chương 45


Chương trước Chương tiếp

McCaleb vừa lái xe dọc những con đường rải sỏi trên triền đá phía trên làng Playa Grande vừa săm soi từng căn nhà cố định, mỗi căn nhà lưu động mà mình đi qua, tìm dấu hiệu không thể nhầm lẫn của mạng điện thoại hay đĩa vi ba gắn trên mái. Ông mở hết cửa sổ xe và mỗi lần gặp một cơ ngơi khớp với mô tả, ông lại tấp xe lại gần, tắt máy, lắng nghe.

Không có nhiều cơ ngơi tại đây được nối kết với thế giới bên ngoài bằng điện thoại hay sóng radio. McCaleb cho rằng hầu hết dân sống ở những nơi xa xôi hẻo lánh thế này chủ ý chọn vậy là vì họ không cần sự nối kết đó. Họ là người nước ngoài và dân sống ẩn dật, những người muốn tách lìa khỏi phần còn lại của thế giới. Lại một lý do khác để Crimmins chọn nơi này.

Có hai lần người ta ra khỏi nhà hỏi McCaleb xem ông muốn gì. Ông đưa mấy tấm ảnh cho họ xem nhưng họ đều nói không biết. Ông xin lỗi đã làm phiền họ rồi đi tiếp.

Cho đến khi mặt trời đã xuống mấp mé chân trời, ông bắt đầu đâm ra tuyệt vọng. Không có ánh sáng ban ngày thì ông biết mình sẽ không thể tìm kiếm được nữa. Ông sẽ phải dừng lại từng nhà một, nếu không thì đợi sáng mai. Nếu đợi thì ông sẽ để mặc Graciela và Raymond một mình đâu đó suốt đêm, không có đồ ăn thức uống và ánh sáng, có khi còn không có gì sưởi ấm, khiếp sợ, bị trói hoặc bị giam bằng cách nào đó.

Ông tăng tốc rồi nhanh chóng đi qua một công viên gồm toàn nhà lưu động, chỉ dừng lại một lần để đưa mấy tấm ảnh cho một bà già ngồi nơi hiên trước một căn nhà lưu động cũ nát xem. Bà ta lắc đầu trước mấy tấm ảnh, thế là ông đi tiếp.

Cuối cùng, khi mặt trời đã lặn và bầu trời còn lưu giữ chút ánh sáng ban ngày còn lại, ông đi ngang qua một con đường nhỏ dành cho ô tô lát vỏ sò đập vụn dẫn lên một cái gò nhỏ rồi khuất khỏi tầm mắt. Một cái cổng chắn ngang con đường đó, trên có đề Không được qua bằng tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh. McCaleb xem xét cánh cổng một hồi thì thấy nó được cột lại chỉ bằng một đoạn dây kim loại ngắn tròng qua bản lề. Ông ra khỏi xe, kéo đoạn dây ra rồi mở cổng.

Khi đã lên tới cái gò đầu tiên, McCaleb thấy con đường nhỏ dẫn đến một căn nhà lưu động nằm trên gò bên cạnh. Linh cảm đau đáu bắt đầu rộn lên trong ngực ông khi ông nhìn thấy cái đĩa nhỏ lắp trên mái nhà phẳng. Khi lại gần, ông thấy không có chiếc xe nào đỗ dưới nhà để xe bằng nhôm. Ông cũng nhận thấy cái nhà kho nhỏ kiểu Quonset phía sau nhà, gần một hàng rào cũ. Trên một số cọc rào có úp những chai lọ, như để làm đích tập bắn.

Tiếng lốp xe chiếc Cherokee siết lên những vỏ sò đập vụn làm tiêu tan mọi khả năng lại gần một cách êm thắm. Nó cũng tước luôn khỏi McCaleb cơ hội lắng nghe chừng nào ông chưa dừng xe.

Ông tấp xe vào nhà để xe rồi dừng lại. Ông tắt khóa xe rồi ngồi bất động lắng nghe. Chỉ im lặng trong hai giây, rồi thì ông nghe thấy. Âm thanh đó bị lớp ván nhôm của căn nhà lưu động làm nghẹt lại, nhưng ông có nghe thấy. Tiếng điện thoại reo bên trong căn nhà. McCaleb nín thở lắng nghe điện thoại reo mãi, reo mãi cho đến khi ông biết chắc. Ông thở hắt ra và cảm thấy tim mình như nhảy thốc lên. Ông biết mình đã tìm ra hai dì cháu.

Ông ra khỏi xe, lại gần cửa căn nhà lưu động. Điện thoại vẫn reo, cho đến khi ông dừng xe đến giờ ít nhất cũng mười lần rồi. Ông biết nó sẽ kêu mãi chừng nào ông chưa vào trong nhà đặng trả lời hoặc chưa có ai liều vào trong buồng điện thoại ở trạm Pemex mà gác ống nói.

Ông thử mở cửa thì thấy cửa khóa. Dùng xâu chìa khóa lấy trong túi quần Crimmins, ông thử mấy lần cho đến khi mở được cửa. Ông bước vào trong căn nhà lưu động im ắng và ấm áp, nhìn quanh cái nơi dường như là một phòng khách nhỏ. Mành cửa kéo kín mít nên căn phòng tối om ngoại trừ ánh sáng hắt ra từ một màn hình vi tính đặt trên cái bàn kê sát vách bên phải. McCaleb quờ tay lên vách bên trái cửa thì tìm thấy công tắc đèn. Ông bật công tắc và căn phòng sáng rõ lên.

Nó rất giống cái nhà kho ông phát hiện được ở Los Angeles, chật ních những máy vi tính và đồ nghề thiết bị. Có một khoảnh nhỏ để ngồi, hẳn được dành riêng để nghỉ ngơi thư giãn. Chẳng có cái gì trong đó khiến McCaleb bận tâm. Ông không thèm để ý nữa. Ông đến chỉ vì hai lý do duy nhất.

Ông bước hẳn vào căn nhà rồi gọi to.

“Graciela ơi! Raymond ơi!”

Chẳng có tiếng trả lời. Ông nghĩ đến điều Crimmins nói, rằng họ đang ở trong một cái hố đen. Ông quay lại nhìn ra khỏi cửa, dõi mắt nhìn khắp quang cảnh hoang vắng. Ông thấy cái nhà kho kiểu Quonset, liền cất bước về phía đó.

Ông dùng phần dưới lòng bàn tay đập mạnh vào cánh cửa bị khóa bằng khóa móc, tiếng động rầm rầm vang vọng bên trong nhưng không có tiếng trả lời. Ông lóng ngóng rút xâu chìa khóa ra lần nữa, hối hả thọc chiếc chìa khóa nhỏ trên có khắc logo Master Lock vào ổ khóa. Cuối cùng, ông mở toang cánh cửa và bước vào trong bóng tới. Nhà kho trống rỗng và McCaleb cảm thấy bên trong mình như bị xé.

Ông xoay người và cố xốc lại tinh thần nơi ngưỡng cửa, mắt ông cúi gằm trong khi tâm trí ông tràn ngập hình ảnh Graciela và Raymond, hai dì cháu choàng tay ôm chặt nhau, trong bóng tối như mực ở nơi nào đó.

Chính khi ấy ông nhìn thấy nó. Trên con đường rải vỏ sò đập vụn dành cho ô tô trước mặt ông có một khoảnh trũng xuống cắt ngang hai vệt bánh xe. Có một lối mòn cắt qua con đường, dẫn về phía triền đồi thoai thoải.

Nom như thể phía ấy chẳng có gì, thế nhưng có ai đó đã đi về phía ấy nhiều lần đủ để tạo thành lối mòn cắt ngang con đường.

Ông tiến theo lối mòn ấy, ban đầu xoạc cẳng bước, rồi nhanh dần lên thành chạy hết tốc lực. Ông lên đến triền đồi, và nơi dốc thẳng đứng bên dưới ông thấy cái nền phẳng bằng bê tông của một cấu trúc chưa bao giờ được dựng lên. Càng đến gần ông càng chậm bước cho đến khi trở lại thành đi bộ, bụng tự hỏi mình đã tìm thấy cái gì. Những thanh dầm sắt gỉ sét và ống nước từ trong bê tông thòi ra. Nằm lăn lóc trên nền xi măng là một cây cuốc chim cũ và một cái xẻng. Có bậc tam cấp để bước lên phiến bê tông, nơi đó rõ là phải lắp một cánh cửa nhưng chưa bao giờ có cửa nào được lắp. McCaleb bước lên, nhìn quanh. Chẳng có cánh cửa nào dẫn xuống tầng hầm bên dưới, chẳng có gì ông nhìn thấy khả dĩ khớp với những gì Crimmins nói.

Ông đá vào một trong mấy ống nước bằng đồng rồi nhìn xuống cái ống chính đường kính khoảng mươi phân, trên cái ống này lẽ ra người ta phải lắp một cái toa lét. Chính lúc đó ông hiểu ra hai dì cháu đang ở đâu.

Ông xoay tới xoay lui, mắt nhìn khắp mặt đất xung quanh cái nền bê tông. Nhận thấy rằng bậc tam cấp hẳn nằm ở mặt trước cấu trúc này, ông tập trung chú ý vào mặt đất ở phía sau, tìm cái nơi mà hệ thống ống nước sẽ dẫn tới, một hố rác tự hoại. Mắt ông lập tức bắt gặp một khoảnh đất tơi và đá mà ông biết ngay là mới được đào lên. Ông chộp lấy xẻng rồi cắm đầu chạy.

Phải mất năm phút ông mới dọn sạch được chỗ đất tơi và đá ra khỏi nắp hố. Ông biết hai dì cháu có không khí để thở; các ống nước dẫn lên nền nhà bê tông sẽ cung cấp không khí. Nhưng ông hì hục dọn như thể họ đang chết ngạt dưới chân ông. Khi rốt cuộc ông cũng mở được cái nắp hố cỡ vừa một người chui, ánh mặt trời đang tắt luồn vào và ông thấy gương mặt họ. Hai dì cháu sợ hết hồn nhưng vẫn sống. McCaleb cảm thấy một khối nặng trịch vừa được cất khỏi mình khi ông chìa tay xuống đỡ họ.

Ông giúp họ ra khỏi bóng tối, mắt hai người nhíu lại ngay cả trước ánh sáng nhá nhem khi trời sẩm tối. Rồi ông ôm hai người vào lòng chặt đến nỗi ông cứ nghĩ mình có thể làm họ đau. Graciela tấm tức khóc, thân hình nàng rung rung ép sát vào người ông.

“Ổn cả rồi,” ông nói. “Xong rồi.”

Nàng ngả đầu ra sau mà nhìn vào mắt ông.

“Giờ thì xong rồi,” ông nhắc lại. “Hắn sẽ không bao giờ còn làm hại ai nữa.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...