Em Hến nghe được chi tiết mới thì sửng sốt lắm, vội vã ùa vào khoe ba yêu.
-“Ba Hậu ơi ba Hậu ơi, nhầm rồi ba Hậu ạ, bé Hắt chơi với cáo đấy. Eo ôi bé Hắt mới là bé Hư.”
Anh Hậu mặt đen kìn kịt, chưa kịp giải thích gì thì đứa con út đã ngây ngô lay chị hỏi lấy hỏi để.
-“Thật á? Thật á chị Hến? Cáo mấy đuôi đó chị Hến?”
Ba Hậu bực bực bảo cáo đâu mà cáo, mẹ trêu thôi. Nhưng cục bông nhỏ trước giờ rất tin tưởng vợ nên chẳng thèm nghe lời anh, lại ríu rít với giọng hỏi mẹ con cáo đó có mấy đuôi.
Chị Hà bật cười, đáp bừa rằng có chín đuôi. Mẹ vừa dứt lời thì Sò nhỏ đã há hốc có vẻ sợ sệt lắm, quay sang chị Hến thủ thỉ.
-“Cáo chín đuôi là hồ ly đấy.”
Hến ôm em một cái rồi cũng đồng tình.
-“Ừ đúng rồi, con hồ ly tinh á…eo ui sợ nhỉ…ba ơi ba…ba Hậu ơi ba Hậu …đêm đêm mà bé Hắt cứ sang nhà nó là bị hút máu dần dần đó ba à…hút xong rồi nó sẽ ăn thịt nha…”
-“Bây giờ phải gọi Na Tra tới ý.”
-“Không không, chị nghĩ là mời Mỹ Hầu Vương vẫn hơn chứ, chú ấy có bao nhiêu phép thuật á.”
Mặc cho ba giải thích này nọ hai đứa vẫn cứ ríu rít bàn tán mãi tới lúc ăn cơm mới thôi.
Mẹ Hà không chỉ cẩn thận trong khẩu phần dinh dưỡng của Hến Sò mà còn rất quan tâm tới ông xã. Vì anh phải đi tiếp khách nhậu nhẹt nhiều nên bữa cơm nào vợ cũng làm tới mấy loại rau xanh liền đặt gần chỗ chồng ngồi, hôm nay là ngọn su su xào tỏi, nộm rau muống, dưa chuột chua ngọt và canh cua mồng tơi.
Khổ nỗi khi bực ai đó người ta hay có xu hướng làm những điều khiến đối phương phiền lòng. Anh Hậu vòng tay ra xa lựa miếng thịt kho tàu to bự, rồi lát sau lại gắp sườn ram, tiếp đến là cánh gà chiên xù, cứ thế cả bữa không thèm động tới mấy cái đĩa trước mặt.
Như thường ngày chị Hà sẽ chủ động gắp cho anh rồi nhỏ nhẹ khuyên mình ăn nhiều rau xanh cho mát ruột. Thế nào mà hôm nay mẹ Sò lạnh lùng mặc kệ luôn, ba Hến muốn ăn gì thì ăn cũng chẳng thèm quan tâm.
Ai đó ôm cục tức đến tận tối, tắm xong liền bực bội vác đôi dép đầy nước ở buồng vệ sinh đi lê la khắp nhà, thậm chí lúc lên giường còn cố ý để quả đầu chưa sấy nằm lên gối, chân ướt thì điềm nhiên lau vào chăn.
Lau xong thì có người len lén liếc sang quan sát thái độ bà xã, cứ ngỡ mẹ Sò ức sôi máu lên rồi, ai dè chị thản nhiên lấy chổi lau lại nhà, một lời oán trách nhắc nhở cũng không có.
Anh Hậu thấy vậy lại càng điên, mà đã điên thì chớ, lại gặp ngay Hến nhỏ lững thững sang tìm mẹ Hà nhõng nhẽo kêu mất ngủ. Chẳng biết nàng ấy giống ai mà cái giọng nheo nhéo nheo nhéo.
-“Á á bắt quả tang ba Hậu đi ngủ để tóc ướt nha. Như vậy là sáng mai ba dậy sẽ bị đau đầu đấy, rồi em gối sau này cũng bị mốc nữa. Lêu lêu ba Hậu hư, ba Hậu hư nhỉ mẹ Hà nhỉ?”
Ba bị con gái vạch mặt thì ngượng chín người, đành ấp úng bảo ba quên. Mẹ Hà chẳng bình luận gì cả, chỉ bế Hến về phòng thôi. Lát sau ba cũng sang cùng, chị Hến với em Sò nằm gối đầu lên đùi ba với cả gác chân lên người mẹ nghe kể chuyện cổ tích mà thích ơi là thích, chưa đầy ba chục phút đã mơ màng khò khò rồi.
Ba mẹ em thì con ngủ một phát là lại nhìn nhau mặt tỉnh bơ ngay. Chị Hà chưa đưa ra được quyết định cho mình nên ngại mở lời, anh Hậu thì sĩ diện đàn ông đâu có cho phép bản thân hạ mình trước.
Cho nên là chiến tranh lạnh cứ thế tiếp diễn cả tuần liền. Vợ như người vô hình, chồng thì nhiều lúc phát bực. Trước kia thèm uống cốc nước cam chỉ cần ới một cái, nay lại phải lật đật dậy tự pha.
Mà cái bà vợ này đúng là không biết tính toán gì cả, mua dao thì mua con bình thường thôi, dao gì mà sắc đến nỗi bổ có quả cam cũng bị cứa một phát là sao?
Đàn ông đàn ang như này cũng chẳng đáng, nhưng đàn bà nhìn thấy thì lại xót, ai đó vội vàng chạy ra ban công hái mấy cái lá hoàn ngọc đưa cho chồng cầm máu. Tiếc rằng ông xã chị không những không nhận mà ngược lại còn xỉa đểu.
-“Gớm hôm nay mặt trời mọc hướng Bắc hay sao mà vợ mình lại quan tâm tới mình thế cơ chứ?”
Mẹ Sò chỉ nhỏ nhẹ bảo nếu mình không thích dùng lá thì em lấy bông băng cho. Ba Hến được nước lại càng kiêu, đáp lại rất phũ phàng.
-“Thôi khỏi cần, thời gian của mình còn phải dành cho ai đó, anh nào có dám phiền.”
Chị Hà tức run người, nhưng lại nhịn xuống lầm lũi trở về giường ngủ chứ không chấp lời ông xã. Anh Hậu thấy vợ lạnh lùng bất cần thì như muốn phát hoả luôn.
Cái thể loại gì đây cơ chứ?
Sai rành rành mà vẫn cứ ngoan cố. Còn nữa, trước kia chồng sổ mũi tý thôi cũng sốt sắng hết cả lên. Bây giờ bị cứa sâu như thế cũng không thèm nhỏ nhẹ nịnh nọt. Quả thật thức khuya mới biết đêm dài, vợ anh đúng là loại giả tạo trước sau bất nhất giống y như lời mẹ Bi cảnh báo.
Ba Hến ôm cục tức mãi mà chẳng chợp mắt được. Mẹ Sò nằm một lúc thấy yên ắng, tưởng ai đó ngủ rồi liền lật đật trở dậy dùng khăn ướt lau vệt máu khô dính bết lại rồi giã mấy cái lá cho vào mảnh băng trắng rồi cuốn cẩn thận cho chồng.
Chị đang rón rén định đặt tay ông xã vào trong chăn thì bị anh bất ngờ vòng qua siết chặt. Có người kéo vợ ngã dúi dụi trên lồng ngực mình, giọng điệu hờn dỗi thấy rõ.
-“Ai mượn mình quan tâm?”
Mẹ Sò hai má đỏ bừng, vừa cố trườn xuống vừa ấp úng nói.
-“Là em nhiều chuyện…mình thông cảm.”
Người ta bảo ghét nhau là ghét ở cái thái độ quả không sai. Giá như chị Hà hiểu chuyện chỉ bằng một góc của chị Liên thôi thì chắc anh có phúc lắm. Đằng này đã khiến người ta ngứa mắt rồi mà điệu bộ lúc nào cũng nhàn nhạt như kiểu khinh nhau ấy, nhìn phát bực mà.
Ai đó tức mình chỉ muốn băm vằm người bên cạnh cho hạ hoả. Khổ nỗi đánh vợ thì quá mất mặt đi, đâm ra chỉ còn cách luồn tay qua váy rồi nhéo mông bà xã một cái đau thật là đau.
Chị Hà đã ức lại còn xấu hổ, mặt mũi nhăn nhó thấy rõ. Anh Hậu thì có chút hả lòng hả dạ, càng lúc càng rúc sát vợ hơn, vò đào ép bưởi chán chê mới buông lời khiêu khích.
-“Nhỏ đi nhé, rời chồng ra mấy ngày là biết ngay. Vậy mà còn bướng!”
Nhỏ là do chị ăn ít ngủ kém chứ bộ, ba Hến làm gì mà nghiêm trọng hoá vậy? Mẹ Sò ngượng nóng bừng cả người, cố hết sức đẩy chồng ra mà đúng là so với người ta cứ như trứng chọi đá ấy, không tài nào mà xoay chuyển được tình thế.
-“Anh cho mình cơ hội cuối cùng đấy, giờ mình chịu nhận lỗi là được, anh không chấp mình nữa.”
Giọng chồng cáu thấy rõ, giọng vợ cũng cương quyết không kém.
-“Mình à, vấn đề của chúng ta không đơn giản chỉ là một lời xin lỗi.”
-“Có gì mà không đơn giản? Chẳng qua là mình cậy có chỗ dựa rồi nên dạo này mới dám bố láo như thế phải không? Mình nói anh nghe, thằng ôn dịch đó thề thốt cái gì với mình? Bây giờ chúng ta ly dị là mình nhảy ngay sang thuyền của nó chứ gì?”
-“Mình nói linh tinh quá à, mình ngủ đi.”
Đêm hôm khuya khoắt chị cũng chẳng muốn ầm ĩ làm gì nên nhẫn nhịn đủ đường, vậy mà chồng chẳng chịu hiểu, cứ được đà là lấn tới.
-“Sao? Anh đoán trúng tim đen của mình nên mình nhột chứ gì? Cái loại đàn bà giẻ rách như mình anh quá hiểu đi.”
Cả giận mất khôn, anh Hậu thốt ra câu đấy xong cũng biết mình hơi quá nhưng lời nói như bát nước đổ đi chẳng rút lại được nữa. Chị Hà nghẹn đắng cả người, cắn tay chồng một cái thật mạnh rồi nhân lúc anh không để ý vội chạy vào nhà vệ sinh bật khóc nức nở.
Anh Hậu bên ngoài cũng bực đến mức đập cửa sầm sầm.
-“Anh cho mình năm phút để bước ra ngoài, không thì đừng trách anh ác.”
Có người hầm hầm doạ vợ mà đến khi nghe bà xã nấc từng tiếng thổn thức thì lòng lại như bị hàng vạn mũi kim đâm từng chút, từng chút một.
-“Mình à…chỉ là gặp nhau bàn chút công việc thôi mà sao mình cứ đay nghiến em hoài vậy…thế giả như mai sau chị Liên chị ấy tái giá…mình và chị ấy cứ thân thiết như vậy rồi chồng chị ấy cũng chửi vợ như mình đối với em thì mình thấy sao?”
Anh Hậu nghe vợ hỏi mà cứng cả họng, ở bên trong giọng chị nghẹn ngào lắm, chị hỏi anh hôn nhân ngần ấy năm anh thấy ức chế về cái gì nữa thì hôm nay kể hết chị nghe một thể.
Chồng bèn cố lục lọi kí ức, mà tìm mãi, tìm hoài cũng chẳng tìm được điều gì cả. Chỉ là một vài hình ảnh khi xưa ùa về, cái ngày nào đó anh bị ngã xe máy phải nằm ở nhà nửa tháng liền, hồi ấy khó khăn vợ vẫn ngày dạy thêm ba bốn ca, một mình quay như chong chóng cả học sinh lẫn chồng, lại còn em Hến trong bụng nữa chứ.
Vậy mà lúc nào chăm sóc anh người ta cũng cười cả, phải đến lúc anh bắt gặp vợ nôn mửa tím tái mặt mày trong nhà tắm chị mới thôi không giả bộ.
Đột nhiên nhớ tới lại thấy nhói lòng, có người đi tìm chìa khoá dự phòng, gấp gáp mở cửa rồi lao vào với khăn mặt lau nước mắt cho bà xã rồi nhẹ giọng an ủi.
-“Anh…ban nãy nóng nên hơi quá trớn…mình đừng ngồi đây lạnh…về giường ngủ đi…”
Ba Hến định đưa tay qua bồng nhưng mẹ Sò trốn tránh, chị chui vào chăn cuộn tròn rồi nằm nép sát vào tường. Chồng thương thương muốn tới gần nhưng vợ cứ đẩy thành ra mấy lần thì nản, cũng quay đi một mình một góc.
Cuộc sống mãi cứ bế tắc mệt mỏi như vậy, tới ngày thứ mười bảy thì chị nhận được điện thoại của chị Liên. Hai người gặp nhau ở quán cafe ngay dưới nhà, mẹ Sò tới sớm hơn năm phút, mẹ Bi thì vừa đặt mông xuống ghế, còn chưa ấm chỗ đã đon đon đả đả.
-“Gớm từ bé tới giờ chị chưa từng thấy ai mặt dày như cô Hà.”
Chị Hà nhấm ngụm nước rồi chỉ khẽ cười khẩy.
-“Vâng, em da mặt dày nên mới thế chứ da mặt mỏng thì đã tìm người đàn ông nào có vợ để đào mỏ rồi ạ.”
Có người nghe xỉa đểu mà giận phừng phừng, chỉ thẳng tay vào mặt mẹ Sò quát tháo.
-“Cô đúng là rắn độc ngậm máu phun người, làm giáo viên mà ngu thế hả? Tôi và anh Hậu là bạn bè tâm giao giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải lợi dụng tiền bạc. Tôi mà thèm mấy cái cắc bạc ấy à?”
-“Em chỉ nói bâng quơ thế thôi chứ nói gì chị đâu mà chị phải sồn sồn lên thế?”
Mẹ Sò thản nhiên đáp làm mẹ Bi điên cả tiết, chẳng nể nang gì lôi ngay cái hộp vuông vắn chuẩn bị từ lâu đưa cho đối phương, giọng điệu đầy thách thức.
-“Thôi thì đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi nghĩ cô và anh Hậu nên giải thoát cho nhau đi, lý do thì cô mở chiếc hộp này ra sẽ rõ. Tôi có quen người làm ở toà án, yên tâm sẽ giúp cô lo thủ tục nhanh nhất có thể.”
Vì Vợ Là Vợ Anh!
Chương 40
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp