Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 29: Thần Chết đã mang một người đi?


Chương trước Chương tiếp

-Tôi sắp tới rồi, xuống đi.

-Ok.- Nó cúp máy.

Chỉnh lại chăn, bàn tay nó chạm nhẹ vào sống mũi anh. Lướt nhẹ tay theo từng đường nét trên khuôn mặt đó, nó cười nhẹ. Bây giờ nó đi liệu có hối hận không? Thế nhưng nếu ở lại, liệu nó có sai lầm?

Chuông điện thoại reo.

-Sao lâu vậy? Tôi ở gần đó đây nè, xuống đi.- Gã như hét vào điện thoại.

-Tôi biết rồi, xuống ngay.- Trước khi đi, nó còn cận thận xóa nhật kí cuộc gọi. Nhìn lại anh một lần nữa, ánh mắt nó có chút vấn vương.

*

“Cạch”

-An…- Nó giật mình khi có ai đó gọi tên mình nhưng nó bình tâm lại khi nhận ra đó là ai.

-Sao bà lại ở đây?

-Vì con.- Rebecca nói. Ta muốn hỏi con vài chuyện.

-Chuyện gì?

Mắt bà nheo lại, gương mặt lộ rõ nỗi thống khi đứa con gái ruột nói thế với mình.

-Con…con có muốn ở bên cạnh…Kiên không?

Nó nhăn mặt, tỏ ý không hiểu.

-Ý ta là…con có yêu nó không? Con có muốn bên cạnh nó không?

-Không.- Nó đáp, mặt vẫn lạnh tanh.

-Vậy hãy chấp nhận ta.

-Chấp nhận bà? Tại sao?

-Con biết đấy, Kiên rất háo thắng. Hễ muốn thì dù gì là gì nó sẽ cố mọi cách để giành được. Thứ nó muốn là con…chỉ cần con chấp nhận ta là mẹ con, con và nó sẽ là an hem…nó sẽ không bắt ép con được.

-Trễ rồi.- Nó cười khinh khỉnh.- Tôi là của anh ta cách đây một năm rồi.

-Không sao, ta tin mọi chuyện rồi sẽ ổn.- Dù nói thế nhưng gương mặt đã biến sắc.

Nó nhìn bà, tim có gì đó nhói lên khi biết mình đã làm tổn thương người phụ nữ này. Tình mẫu tử sao? Nó luôn hận bà ta kia mà? Thế mà giờ tình mẫu tử mà mọi người luôn đề cao là thiêng liêng cao cả ấy lại xuất hiện bất chợt trong nó ư? Nên vui hay nên buồn đây?

-Tôi hỏi bà một câu.- Nó nói.- Tại sao bà lại như thế? Lòng tốt của một người mẹ đam tâm vứt bỏ con mình sao?- Nó đã muốn nói nhẹ nhàng nhưng sao giọng nó vẫn cay đắng thế chứ?

-Vì ta tham lam.

-Tham lam?

-Phải. - Hai đôi mắt tím nhìn thẳng vào nhau.- Vì ta tham lam cái cảm giác làm mẹ thật thụ, vì ta để tình yêu ta dành cho con tạo nên lòng tham trong ta.

-Gì chứ?

-Ta khao khát một lần nghe con gọi mẹ trìu mến, một lần ôm con trong tay.

-Đã có một lần.

-Hả?

-Đã có một lần bà ôm tôi nhưng chỉ là cái ôm giá lạnh, ngay sau cái ôm đó, bà đã tát thẳng vào mặt tôi.- Nó buộc tội.

Mặt bà xám ngoét, nỗi đau càng hiện rõ hơn. Phải, đó là lần đầu tiên bà ôm nó và cũng là lần đầu tiên bà đánh nó. Yêu thương đan xen căm hận khi đó đã khiến bà phát điên.

-Có bao giờ…bà yêu thương tôi không?- Nó hỏi.

-Có.- Bà đáp ngay lập tức.Bà khóc lóc.- Ta đã yêu con nhưng ngày đó ta đã hóa rồ vì tên đàn ông ******** đó. Giờ đây, chỉ cần con tha lỗi cho ta, muốn làm gì ta cũng làm. Ta biết ta không có quyền xin con tha thứ nhưng…

Nó ra dấu im lặng, ánh mắt nhìn bà có gì đó thay đổi.

-Tôi cần thời gian.

Mắt bà mở to.

-Tôi cần thời gian để nghĩ về mọi thứ.

*

Con người ai cũng cần thời gian để ngẫm nghĩ về điều gì đó trong đời mình. Cả nó, anh, hắn, nhóc, gã hay cô đều phải vậy. Chỉ biết suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ nhưng đôi lúc đã không nhận ra ta khóc vì đã quá muộn màng để biết được điều ta cần biết…

*

Đóng cổng lại một cách lén lút để tránh bị ai phát hiện, nó ngoái lại nhìn bà lần nữa. Vẫy tay tạm biệt, nó vội chạy đi ngay mà không thấy gương mặt bà. Hanh phúc. Xúc động. Sung sướng. tất cả đều không đủ miêu tả cảm giác của bà lúc này. Chỉ một cái vẫy tay nhưng cũng đủ biết nó đã không như trước nữa.

-Bà hay đấy.- Giọng anh nói anh vang lên sau lưng bà.

-Kiên?!

-Bà chống đối tôi sao?- Anh tức giận.- Bà không muốn yên thân à?

-Nó sẽ là em gái con.

-Em gái gì chứ? Cô ấy là người của tôi, mãi mãi là thế!- Anh đẩy bà sang một bên, mở cổng ra.

-Dừng lại đi.- Bà van nài anh.

-Buông ra!- Hất cánh tay đang đặt lên tay mình, anh vội vàng chạy về hướng nó vừa chạy.

Anh không muốn mất nó. Không bao giờ.

*

Ngồi yên vị trong xe gã, nó không nói gì.

-Sao thế? Đối xử thế với người tới giúp đó à?

-Chạy đi.- Nó gắt.

-Tôi nghĩ là không được.

-Này!

-Vì hoàng tử bạch mã của cô kìa.- Gã chỉ tay về phía trước, anh đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc, mồ hôi túa ra nhễ nhại vì chạy hết sức.

-An! Xuống xe!- Anh ra lệnh.

-Làm ơn giúp tôi trốn đi.- Nó run bắn lên khi nghe anh nói, một tay kéo nhẹ tay áo gã.

-Cô sẽ làm theo ý tôi chứ? Chuyện tôi nói trong điện thoại đấy?

-Sao cũng được, làm ơn mau đi.

-Ok.- Gã gọi cho ai đó, nói mấy câu nó không nghe rõ rồi mở cửa xe, kéo nó chạy nhanh về phía ngược lại.

*

-Chân tôi đau quá!- Nó nhăn nhó.

-Hay cô muốn Kiên của cô bắt cô lại.- Gã cười dù gương mặt có vẻ mệt mỏi.- Tôi phải xem lại anh ta đấy, chạy nhanh kinh.- Gã chỉ về phía sau.

-Thôi giỡn đi, anh cõng tôi để nhanh hơn hả?

-Cho tôi xin, tôi không thích thú với cái trò cõng trên lưng rồi chạy trốn một cách sến rện như thế.

“Vút”

-Coi chừng.- Nó hét lên khi thấy một thứ gì đó đang nhằm thẳng đầu gã mà bay tơi. Gã trở mình, né kịp. Hòn đá nhỏ nhưng được tác dụng một lực đủ mạnh để dính trúng cũng đủ chết ngất.- Tôi quên nói với anh, khi tức giận, Kiên nhắm rất chuẩn đấy, anh ấy…rất thích…bắn súng mà.

-Hả? Đừng nói tôi sẽ…chết nhá.

Nó nhún vai.

-An! Đừng trốn tôi!- Trong khi hai người nói nhau thì anh đã đuổi kịp, chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi. Bàn tay anh nắm chặt tay nó.

-Buông ra.- Nó giằng tay mãi mà không rút tay ra khỏi tay anh được.

-Anh không nghe cô ấy nói à? Buông tay ra!- Gã gằn giọng.

-Không phải chuyện của cậu.

-Làm ơn buông tôi ra đi Kiên!- Nó dùng hết sức để kéo tay mình ra nhưng mất đà, ngã thẳng ra phía ngoài đường.

*

Cả con đường đó rất ít khi có xe cô qua lại vì đây là khu dành cho giới thượng lưu giàu có nhưng liệu có phải vì số mệnh không mà ngay khi đó, một chiếc ô tô lao tới, ngay khi nó đang đứng giữa đường.

Hai bóng người lao ra.

“Ầm”

Máu.

Một bóng người đã ngã xuống.

Thần chết đã tới sao?

Truyện này được copy từ website: Truyen186.com

Tại sao luôn là cô mà không phải tôi?

Tiếng xe cấp cứu vang vọng khắp con đường.

Nó ngồi yên cho một nhân viên y tế sát trùng vết trầy bên cánh tay mình.

-An!- Giọng hắn gọi lớn.- Anh đã tìm em suốt, em không sao chứ?- Hắn ôm chầm lấy nó.

Nó mỉm cười, nói:

-Không sao, em ổn nhưng…anh ta…- Nước mắt nó chực trào nơi khóe mắt.

Hắn siết chặt vòng tay hơn như để đỡ lấy nó bất cứ lúc nào nó gục ngã.

-Buông ra!- Một giọng nói phá hỏng không khí đó.

*

Là anh, trên người chỉ có chút xây xát nhỏ. Thế còn người đang vừa được đưa tới bệnh viện bằng một chiếc xe cấp cứu khác lúc nãy? Ngoài gã ra còn ai nữa đây? Gã đã đẩy nó và cả…anh ra ngoài. Ngay sau đó, chiếc xe đã chạy mất hút. Gã đã hi sinh cho nó và cho anh nữa.

Anh đặt tay lên tay nó nhưng nó gạt phắt cánh tay anh ra.

-Anh vừa lòng chưa? Nhờ anh nên Bá Đình mới ra nỗi đó đấy!- Nó nói đầy căm phẫn, nước mắt cứ tuôn rơi.

Hắn giữ người nó lại, không để nó nhảy bổ tới mà tát thẳng vào mặt anh.

-Bình tĩnh đi An.

Mắt anh nheo lại, nói rõ từng từ:

-Nếu em không chạy trốn thì đâu có vậy.

Nó sững người. Do nó sao? Vì nó chạy trốn anh? Vì nó nhờ gã giúp? Tất cả là do nó?

-Thôi đi kiên, mày thích làm khổ cô ấy quá nhỉ?- Giọng hắn cáu tiết.

Không phải do nó, nó biết điều đó, chắc chắn không phải do nó, cũng không phải do tay tài xế kia mà do một kẻ khác, một kẻ nó không thể nói.

-Tôi muốn vào bệnh viện.- Nó nói.

-Anh đưa em đi.- Hắn đỡ lấy bờ vai nó như một điểm tựa vững chãi, nói.

*

Anh bước một mình về phía căn biệt thự của mình. Anh không muốn nói thế, anh không muốn làm tổn thương nó nhưng chính anh cũng không hiểu sao mình lại nói vậy. Sao anh không thể dịu dàng hơn với nó? Sao anh cứ khiến nó phải tổn thương chứ?

Không rõ gương mặt anh khi đó như thế nào, chỉ biết rằng có gì đó lóe lên dưới ánh mặt trời nắng nóng nơi khóe mi. Là nước mắt.

*

Bác sĩ Tiến là bạn của gã khi anh ta du học nước ngoài, Tiến hiện là bác sĩ xuất sắc của bệnh viện mà gã được đưa vào. Tiến đứng ngoài hành lang, nói vài chuyện với nó và hắn:

-Thật sự thì tôi không biết khi nào cậu ta tỉnh lại nữa.

-Không thể giúp cậu ta tỉnh lại ngay được sao?- Hắn nói thay cho nó đang thất thần, chỉ chực ngất đi.

Tiếng giày chạy ồn ào trên sàn nhà, cô vôi vàng chạy mặc kệ tấm biển cấm làm ồn.

-Tiến!- Cô gọi tên chàng bác sĩ.

-Mỹ!- Nhìn nét mặt có gì đó hơi hồ hởi không đúng lúc của Tiến là đủ hiểu: anh ta thích cô.

-Đình đâu?- Gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi chảy dài xen với nước mắt. Đáng tiếc cho Tiến, cô không thích anh ta.

Dù không phải là một chàng trai đủ để gây ấn tượng với cô nhưng Tiến lại là là một người bạn tốt, anh ta thoáng vẻ trầm mặc, nói:

-Trong phòng.

Cô vội vàng mở cửa bước vô.

*

Không khí phòng tràn ngập mùi cồn khó chịu. Cả căn phòng chìm trong sắc trắng. Gã nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, mắt nhắm như đang ngủ, ngực cử động lên xuống nhẹ nhàng khó thấy.

-Anh ấy…

-Anh ấy lâm vào trạng thái hôn mê.- Tiến nói.

-Hôn mê? Vậy khi nào anh ấy tỉnh lại?

-Tôi không rõ. Một tuần, một tháng, một năm hoặc cũng có thể là không bao giờ.

Im lặng.

Bỗng cô quay ngoắt lại nhìn nó cũng đã bước vào phòng. Bước từng bước chậm rãi về phía nó, gương mặt đang cúi gằm ngẩng lên. Cô đang khóc, môi mím chặt tới nỗi máu tứa ra. Cô vung tay lên.

“Chát”

-Mỹ…- Tiến mở to mắt ngạc nhiên.

-Cô làm gì vậy hả?- Hắn nói.

Nó không đáp lại gì, chỉ dùng tay che vết đánh trên mặt.

-Là do cô. Sao lúc nào cũng là cô? Sao anh ấy luôn vì cô mà làm mọi thứ mà chưa bao giờ là vì tôi? Sao vì cô anh ấy phải thế này chứ?- Cô hét lên. Tim cô đau quá, có gì đó đang bóp nghẹt nó.- Tôi hận cô, tôi căm thù cô!!!- Cô quỳ bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt tuôn không ngừng trên gương mặt xinh đẹp. Vẻ kiêu kì sắc xảo đã không còn mà chỉ còn vẻ mặt của một cô gái đánh mất người mình yêu thương nhất trên đời này. Miệng cô vẫn không ngừng lầm bầm.- Sao luôn là cô mà không phải là tôi?

*

Căn phòng chỉ còn con người đang nằm bất động kia. Tiến đã đưa cô đi, hắn cũng đã ra ngoài mua nước, nó đứng ngoài hành lang lén bước vào phòng. Nó nhìn gã nằm đó bằng ánh mắt lạnh lùng thường nhật.

Ánh hoàng hôn nhẹ buông, bóng tối lại chuẩn bị lên ngôi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...