Hi Nguyên tịch mịch nằm ở trên giường Lăng Khắc Cốt, khóe miệng chỉ có bóng dáng của nụ cười đắng chát.
Cô chân không chạy rất lâu mới tới chân núi, chận một chiếc xe taxi để về nhà. Nhưng sau khi trở lại, chờ đợi cô cũng chỉ là gian phòng trống rỗng.
Cô đau lòng lau nước mắt, nhưng lệ lại càng tụ lại nhiều hơn.
"Nha đầu xấu xí, đau lòng? Không cần khờ dại cho là Khắc Cốt sẽ yêu mày!" Gương mặt diễm lệ của Tưởng Lệ Văn hiện đầy vẻ ngoan độc ác ý, cô ta chê cười giễu cợt Hi Nguyên.
"Cô không phải cũng giống vậy sao?" Hi Nguyên lập tức phòng bị nhìn Tưởng Lệ Văn.
Còn nhớ rõ ba năm trước đây, cô ta nhân lúc Lăng Khắc Cốt không có ở đây đánh cô, nhưng là bây giờ cô đã trưởng thành, Tưởng Lệ Văn nghĩ cũng đừng nghĩ đến khi dễ cô nữa.
Thân là tình địch, giữa bọn họ địch ý càng ngày càng nặng.
"Chúng ta? Nha đầu xấu xí ngây thơ! Tao là ân nhân của Khắc Cốt, anh ta cảm kích còn không kịp, nhưng mày thì khác. Có tin hay không Khắc Cốt hận không được bóp chết mày?" Tưởng Lệ Văn thổi mười ngón tay móng mới vừa sơn màu đỏ tươi, cao ngạo hỏi.
"Cô gạt người!" Hi Nguyên sẽ không dễ dàng bị Tưởng Lệ Văn khích bác, cô biết Tưởng Lệ Văn vẫn muốn làm Lăng phu nhân, cho nên muốn phá hư quan hệ của mình và Lăng Khắc Cốt.
Cô sẽ không để cho Tưởng Lệ Văn được như ý, cô cũng vô cùng tin tưởng tình yêu của Lăng Khắc Cốt dành cho cô cũng không ít.
"Không tin?" Tưởng Lệ Văn uốn éo vòng eo như con rắn của mình, xoay một vòng quanh Hi Nguyên, sau đó cười lạnh đầy xem thường, "Mày thật khờ! Nếu như không phải là Khắc Cốt ngầm cho phép, mày cho rằng năm đó bằng bản lãnh của tao có thể đánh con gái nuôi của anh ta sao?"
Nghe được lời Tưởng Lệ Văn nói, trong nội tâm Hi Nguyên chấn động, sẽ là như vậy sao? Anh thế nhưng dung túng để cho Tưởng Lệ Văn đối với cô quyền đấm cước đá, anh thế nhưng chịu nhìn cô bị tổn thương?
"Không! Cô lừa tôi!" Hi Nguyên nhỏ giọng nói, không tin phản bác lại.
Lăng Khắc Cốt đối với cô cưng chiều không thể là giả, cô không tin lời Tưởng Lệ Văn nói, Tưởng Lệ Văn nghĩ chia rẽ quan hệ của cô và Lăng Khắc Cốt, cô sẽ không bị lừa.
"Tao lừa mày? Ha ha ha ha!" Tưởng Lệ Văn ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười kia đầy khinh thường cùng giễu cợt, "Chuyện như vậy tất cả trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu không ba năm trước tao đá mày thảm như vậy, Khắc Cốt tại sao nửa ngày không có ngăn cản tao? Bởi vì anh ấy hận mày! Hận mày là con gái của Dã Lang! Hận ba của mày giết hại em gái Băng Nhi của anh ấy! Nha đầu xấu xí, mày đã hiểu chưa? Nói không chừng Khắc Cốt chính là đem mày nuôi thành một thứ đồ chơi, sau đó từng chút từng chút hành hạ mày."
Lời Tưởng Lệ Văn, càng nói càng tàn nhẫn, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên cũng bộc phát tái nhợt. Đôi con ngươi như hai trái nho đen của cô đọng đầy hơi nước.
Ba năm trước đây, Lăng Khắc Cốt xác thực đứng ở một bên, lãnh khốc không có ngăn cản để cho Tưởng Lệ văn tùy ý đánh, chỉ là lạnh lùng đứng ở một bên, tàn nhẫn cười tà.
Anh hận cô sao?
Rốt cuộc ám ảnh mãi không thể xóa đi là ở trong lòng Hi Nguyên, hay là Lăng Khắc Cốt?
Hi Nguyên không nói ngã trên mặt đất, lưng dựa vào mép giường, khổ sở che lỗ tai: "Không cho nói! Đừng nói nữa! Ba sẽ không làm như vậy!"
Thấy dáng vẻ khổ sở của Hi Nguyên, Tưởng Lệ Văn hả hê hừ lạnh.
Muốn cùng cô đấu, nha đầu xấu xí này còn quá non!
Cô không tiếc bất cứ giá nào hủy diệt tình cảm của Khắc Cốt và nha đầu xấu xí này!
Người trong tương lai có thể trở thành Lăng phu nhân, nắm trong tay Ưng Đế Quốc chỉ có thể là cô.
Hi Nguyên bị cô ta bỏ lại, ý thức lại quay trở về ba năm trước, cái đêm hỗn loạn đó.
"Ba không hận bé con, ba thương bé con, Hi Nguyên là bảo bối của ba. . . . . ." Hi Nguyên giống như sắp hỏng mất, không ngừng tự lẩm bẩm, đôi con người đẹp của cô giờ trống rỗng nhìn về phía trước.
Đột nhiên một tiếng sét vang lên, báo trước một đêm mưa kéo dài, so với đêm trước còn mãnh liệt hơn.
Hi Nguyên sợ che lại lỗ tai, không dám nghe âm thanh ầm ĩ của tiếng sấm.
Lăng Khắc Cốt sẽ không trở về rồi, anh ấy không thích bé con, anh hận cô!
Lệ nóng một khi đã tuôn, liền sẽ ngăn cũng không được nữa, nước mắt điên cuồng giống như dòng suối nhỏ ào ra, vui sướng chảy xuống.
Không biết đã trải qua bao lâu, cặp mắt Hi Nguyên sưng lên giống như hai cái hạt đào, thân thể sắp biến thành hoá thạch thì một đôi bàn tay đem cô ôm vào trong lòng.
"Bé con đừng sợ, ta về rồi!"
"Ba?" Thần trí Hi Nguyên có chút mơ hồ, cô cười khúc khích như người bị bệnh thân kinh, tay nhỏ bé cuồng loạn vuốt khuôn mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt, "Là ba, thật sự là ba."
"Bé con!" Lăng Khắc Cốt hốt hoảng ôm lấy Hi Nguyên ở trên đất, tim của anh đầy khẩn trương cùng lo lắng. Giờ khắc này anh hận không được giết chết chính mình, anh không nên mềm lòng đối với "Băng Nhi", nếu là anh về nhà sớm, Hi Nguyên sẽ không biến thành cái bộ dạng này.
Hi Nguyên từ nhỏ sợ tiếng sấm sét, có lẽ là bởi vì tiếng sấm quá giống tiếng súng, cho nên sẽ luôn khiến cho cô nhớ lại cơn ác mộng chân thật mà đáng sợ đó.
Vừa nghe thấy tiếng sấm đầu tiên là anh đã không còn an tâm mà an ủi "Băng Nhi" nữa, bỏ lại cô ấy vội vàng chạy về nhà. Để sớm về đến nhà, anh liền vượt qua mười cái đèn đỏ, đụng hỏng nắm trụ ngáng. Nhưng anh vẫn về trễ.
"Ba hận bé con, ba hận bé con. . . . . ." Hi Nguyên không ngừng tái diễn một câu nói này, hai mắt vẩn đục như cũ, không quá rõ ràng. Bộ dáng kia của cô, nét mặt tựa như lúc bị kích thích ba năm trước đây vậy, mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt trầm xuống, con mắt đen như mực lạnh lẽo đầy sát khí khiếp người. "Ba nói cho con biết đây không phải là thật! Ba không hận bé con! Ba không hận con!" Hi Nguyên đột nhiên nắm chặt y phục Lăng Khắc Cốt, cuồng loạn mà nhìn ngực của anh, đầy vô dụng cùng mờ mịt.
"Là ai nói?!" Anh nắm chặt hai cánh tay Hi Nguyên, ánh mắt sắc bén quan sát phản ứng của Hi Nguyên.
"Ba hận bé con! Các ngươi cũng gạt tôi!" Hi Nguyên hi hi ha ha cười khúc khích, nhưng không có trả lời. Cô đem mình phong bế trong một không gian nho nhỏ, nơi này, không người nào có thể Tổn thương cô. Cô không cần lại để ý bất luận kẻ nào, bởi vì bọn họ đều là những kẻ lường gạt. Ba là kẻ lường gạt, Tưởng Lệ Văn là kẻ lường gạt, chú Ngân Báo bọn họ đều là tên lường gạt. . . . . .
Lăng Khắc Cốt lo lắng kéo Hi Nguyên với gương mặt nhỏ nhắn đầy lệ vào trong ngực, bàn tay run rẩy vuốt lưng của cô. Cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng đơn bạc thân thể lại lạnh lẽo giống như cục nước đá. Anh vội vàng kéo cái mềm bao lấy Hi Nguyên, kéo thật chặt.
"Chú Thẩm! Nhanh đi tìm Ngân Báo!" Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên vọt vào gian phòng của Quản gia Thẩm, hướng về phía ông lớn tiếng phân phó. Giọng điệu của anh đầy sợ hãi cùng lo lắng, Quản gia Thẩm phát hiện bàn tay của anh đang run rẩy.
"Tôi đi ngay!" Quản gia Thẩm khoác vào bộ y phục liền chạy ra đi tìm người.