Vật Chủ

Chương 41


Chương trước Chương tiếp

Biến mất

Ian ngồi bên tôi ba ngày trong bóng tối.

Mỗi lần anh chỉ bỏ đi trong vài phút, để lấy thức ăn và nước uống cho chúng tôi. Đầu tiên, Ian ăn, mặc dù tôi không ăn. Rồi, khi anh nhận ra rằng không phải vì không ngon miệng mà tôi để mặc khay thức ăn còn nguyên, anh cũng ngừng ăn.

Tôi tranh thủ những lần vắng mặt ngắn ngủi của anh để đáp ứng nhu cầu tự nhiên mà tôi không thể nào bỏ qua, thầm cảm ơn con suối bốc mùi ở liền kề. Với việc nhịn đói của tôi, những nhu cầu này cũng biến mất.

Tôi không thể không ngủ, nhưng tôi không để mình được thoải mái. Ngày đầu tiên, tôi thức dậy thấy đầu và vai mình đang nằm gọn trong lòng anh. Tôi lùi xa khỏi anh, run rẩy tệ hại đến nỗi anh không dám lặp lại cử chỉ đó nữa. Sau đó, tôi dựa vào bức tường chỗ tôi ngồi, và khi tôi thức dậy, tôi lại cuộn tròn vào quả bóng câm lặng của mình ngay lập tức.

“Xin em,” Ian thì thầm vào ngày thứ ba – ít nhất tôi cũng nghĩ đó là ngày thứ ba; không có cách nào để chắc chắn về khoảng thời gian đã đi qua ở cái nơi tối tăm, im ắng này. Đó là lần đầu tiên anh nói chuyện. Tôi biết có một khay thức ăn ở trước mặt tôi. Anh đẩy nó tới gần hơn, cho đến khi nó chạm vào chân tôi. Tôi tránh ra xa.

“Xin em đấy, Wanda. Làm ơn ăn gì đi.”

Anh đặt bàn tay lên cánh tay tôi nhưng bỏ ra rất nhanh khi tôi rúm lại bên dưới nó.

“Xin em đừng ghét anh. Anh xin lỗi. Nếu anh biết được… anh sẽ ngăn cản họ. Anh sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.”

Anh sẽ không bao giờ ngăn cản họ. Anh cũng chỉ là một trong số đông. Và, như Jared đã nói, trước đây anh đâu có phản đối. Tôi là kẻ thù, thậm chí với lòng trắc ẩn vĩ đại nhất, phạm vi tình yêu thương của loài người cũng chỉ giới hạn trong giống loài của họ mà thôi.

Tôi biết Doc không bao giờ có thể cố tình gây ra đau đớn trên một con người khác. Tôi thậm chí không nghĩ anh ta có thể nhìn một việc như thế, với bản tính dịu dàng như anh ta. Nhưng một con sâu thì sao, một con rết thì sao? Tại sao anh ta lại phải quan tâm tới nỗi đau đớn của một sinh vật ngoài hành tinh xa lạ? Tại sao anh ta phải phiền lòng khi giết chết một đứa bé – từ từ, xẻ nó thành từng mảnh một – nếu nó chẳng có lấy một cái miệng của con người để mà gào thét?

“Đáng lẽ anh phải kể với em,” Ian thì thầm.

Liệu có quan trọng gì không nếu tôi chỉ đơn giản là được kể thay vì phải nhìn thấy những mảnh vụn bị tra tấn của chính mình? Liệu cơn đau có bớt mãnh liệt không?

“Xin em ăn đi.”

Sự im lặng trở lại. Chúng tôi ngồi im trong một lát, có lẽ là một giờ.

Ian đứng dậy và khẽ bước đi.

Tôi không thể nào hiểu nổi cảm xúc của mình. Trong giây phút đó, tôi căm ghét cơ thể mà tôi đang bị trói buộc vào. Làm sao có thể hiểu được chuyện anh ra đi lại làm tôi buồn bã? Tại sao tôi lại đau đớn khi có được sự cô độc mà tôi mong mỏi? Tôi đã muốn con quái vật đó trở lại, và đó là chuyện hoàn toàn sai lầm.

Tôi không ở một mình được lâu. Tôi không biết liệu Ian đã đi tìm ông hay là ông đang chờ Ian bỏ đi, nhưng tôi nhận ra tiếng huýt sáo suy tư của Jeb khi ông tiến vào bóng tối.

Tiếng huýt sáo ngừng cách tôi vài feet, rồi có một tiếng clích lớn. Một chùm ánh sáng vàng đốt cháy mắt tôi. Tôi phải chớp mắt.

Jeb đặt ngọn đèn xuống, chổng đầu lên. Nó tạo một vòng sáng trên cái trần thấp và một khối ánh sáng rộng hơn, khuếch tán xung quanh chúng tôi.

Jeb ngồi xuống bức tường bên cạnh tôi.

“Vậy là định nhịn ăn đến chết hả? Kế hoạch là thế phải không?”

Tôi lườm vào sàn nhà bằng đá.

Nếu tôi thành thật với chính mình, tôi sẽ biết rằng thời gian để tang của tôi đã hết. Tôi đã tiếc thương. Tôi không quen biết đứa bé hay bất kì linh thể nào trong cái hang kinh dị đó. Tôi không thể tiếc thương cho những người lạ suốt cả đời. Không, giờ đây tôi đang tức giận.

“Nếu cháu muốn chết, có nhiều cách dễ dàng hơn và nhanh chóng hơn.”

Cứ như là tôi không ý thức được chuyện đó. “Vậy thì hãy mang tôi tới cho Doc đi,” tôi quạc lên.

Jeb không ngạc nhiên khi nghe tôi nói chuyện. Ông tự gật đầu với mình, như thế đó chính xác là điều ông đã biết sẽ thốt ra khỏi miệng tôi.

“Cháu đã mong chúng ta từ bỏ chỉ như vậy thôi sao, Wanderer?” Giọng của Jeb cứng rắn và nghiêm trang hơn bất kì lúc nào tôi từng biết. “Chúng ta có một bản năng sống còn mạnh hơn thế rất nhiều. Tất nhiên chúng ta muốn tìm ra cách để lấy lại trí óc của chúng ta. Một ngày nào đó bất kì ai trong chúng ta cũng có thể bị như vậy. Chúng ta đã mất đi quá nhiều người chúng ta yêu thương.

“Việc đó không dễ dàng. Mỗi lần thất bại Doc đã gần như chết đi – cháu đã nhìn thấy việc đó. Nhưng đó là hiện thực của chúng ta, Wanda à. Đây là thế giới của chúng ta. Chúng ta đã thua một cuộc chiến. Chúng ta sắp bị tuyệt diệt. Chúng ta đang tìm những cách để tự cứu chính mình.”

Lần đầu tiên, Jeb nói với tôi với tư cách là một linh thể chứ không phải là con người. Mặc dù vậy tôi đã có một cảm giác rằng ông luôn luôn phân biệt rõ ràng. Ông chỉ là một con quái vật lịch sự mà thôi.

Tôi không thể chối bỏ sự thật trong những gì ông đang nói, hay tính hợp lý của nó. Cơn kinh hoàng đã qua, và tôi lại là chính mình. Sự công tâm nằm trong bản chất con người tôi.

Một vài người ở đây có thể nhìn sự việc từ góc độ của tôi; ít nhất là Ian. Vậy thì, tôi cũng có thể nhìn từ góc độ của họ. Họ là những con quái vật, nhưng có lẽ là những con quái vật có thể biện hộ được cho những gì họ đang làm.

Tất nhiên họ sẽ nghĩ bạo lực chính là câu trả lời. Họ không thể nào tưởng tượng ra được bất kì một giải pháp nào khác. Tôi có thể nào đổ lỗi cho họ rằng lập trình gien đã hạn chế khả năng giải quyết vấn đề của họ theo cách này được chăng?

Tôi hắng giọng, nhưng giọng tôi vẫn còn khàn đặc vì lâu không dùng. “Chặt vụn mấy đứa bé sẽ không cứu được ai hết, Jeb. Giờ đây tất cả họ đều chết.”

Ông im lặng trong một lúc. “Bọn ta không thể phân biệt trẻ con và người lớn trong loài của cháu.”

“Không, tôi biết thế.”

“Loài của cháu cũng đã không chừa trẻ con của chúng ta.”

“Mặc dù vậy chúng tôi đã không tra tấn chúng. Chúng tôi không bao giờ cố ý gây ra bất kì sự đau đớn nào.”

“Các người làm chuyện còn tồi tệ hơn. Các người xoá sạch chúng.”

“Các người làm cả hai việc.”

“Phải, chúng ta làm vậy – bởi vì chúng ta phải thử. Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu. Đó là cách duy nhất chúng ta biết. Tiếp tục chiến đấu hay là quay mặt vào tường và chết.” Ông nhướn một bên lông mày vào tôi. Chắc hẳn việc đó giống với việc mà tôi đang làm.

Tôi thở dài và cầm lấy chai nước Ian đã để gần chân mình. Tôi uống một ngụm dài, và lại hắng giọng.

“Sẽ không bao giờ được đâu, Jeb à. Bác có thể cứ cắt chúng tôi thành từng mảnh một, nhưng bác sẽ chỉ giết thêm càng nhiều sinh vật có tri giác nữa mà thôi. Chúng tôi không sẵn sàng giết chóc, nhưng cơ thể chúng tôi cũng không yếu ớt. Những xúc giác của chúng tôi trông nhẹ như sợi tóc bằng bạc, nhưng chúng khoẻ hơn các bộ phận bên trong của bọn bác. Đó là việc đang xảy ra, phải không? Doc cắt xẻo gia đình của tôi, và những chân tay của họ sắt vụn não của người của bác.”

“Như pho mát gạn kem vậy,” ông đồng ý.

Tôi buồn nôn và rùng mình trước hình ảnh ấy.

“Nó cũng làm ta muốn bệnh,” ông thừa nhận. “Doc thực sự phát điên. Cứ mỗi lần cậu ta tưởng mình đã phá vỡ được nó, nó lại vòng trở lại. Cậu ta đã thử mọi thứ có thể nghĩ ra được, nhưng không thể cứu họ thoát khỏi bị biến thành món cháo yến mạch. Linh thể không phản ứng với thuốc mê… hay thuốc độc.”

Giọng tôi phát ra thô ráp cùng với niềm kinh sợ mới. “Tất nhiên là không. Cấu trúc hoá học của chúng tôi hoàn toàn khác.”

“Một lần, một trong số các linh thể dường như đoán được việc gì sắp xảy ra. Trước khi Doc có thể đánh bất tỉnh con người, cái thứ bàng bạc đó đã nghiền nát bộ óc anh ta từ bên trong. Tất nhiên, chúng ta không biết chuyện đó mãi cho đến khi Doc mở anh ta ra. Anh chàng chỉ cứ thế đổ sụp xuống.”

Tôi rất ngạc nhiên, bị ấn tượng một cách kì lạ. Linh thể đó chắc phải rất can đảm. Tôi đã không có đủ can đảm để lựa chọn bước đó, thậm chí ngay từ lúc đầu khi tôi chắc rằng họ sẽ cố tra tấn tôi để moi được chính cái thông tin ấy. Tôi đã không tưởng tượng được họ sẽ thử tự mình mổ xẻ để ra câu trả lời; việc làm đó quá rõ ràng là sẽ đi đến thất bại, tôi chưa từng nghĩ tới việc đó.

“Jeb, chúng tôi là những sinh vật khá nhỏ bé, hoàn toàn phụ thuộc vào những vật chủ không tự nguyện. Chúng tôi sẽ không thể duy trì nòi giống được lâu nếu không có vài sự phòng vệ nào đó.”

“Ta không chối là loài của cháu có quyền được phòng vệ. Ta chỉ đang nói với cháu rằng chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu, bằng bất kì cách nào có thể. Chúng ta không định gây ra đau đớn cho bất kì ai. Chúng ta chỉ vô tình gây ra trong quá trình tiến lên. Nhưng chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu.”

Chúng tôi nhìn vào nhau.

“Vậy thì có lẽ bác nên để Doc xẻ thịt tôi ra. Tôi còn có ích cho việc gì khác nữa?”

“Nào, nào. Đừng có ngốc thế, Wanda. Loài người chúng ta không lô gíc đến như thế. Chúng ta có phạm vi tốt xấu rộng hơn loài của cháu rất nhiều. Chà, có lẽ phần lớn là xấu.”Tôi gật đầu với câu đó, nhưng ông vẫn nói tiếp, lờ tôi đi.

“Chúng ta đề cao cá nhân. Xét cho cùng, có lẽ chúng ta đặt quá nhiều sự trân trọng cho một cá nhân. Về mặt lý thuyết, ví dụ nhé, Paige sẽ hi sinh bao nhiêu người để giữ mạng sống cho Andy? Câu trả lời sẽ không có lý một chút xíu nào nếu cháu cho rằng toàn thể nhân loại đều tương đương.

“Giá trị của cháu ở đây… Chà, việc đó cũng không có lý cho lắm khi cháu xem xét dưới góc độ của con người. Nhưng có vài người coi trọng cháu hơn cả một con người xa lạ. Phải thừa nhận, ta tự đặt mình vào trong nhóm đó. Ta coi cháu là bạn, Wanda à. Tất nhiên, việc đó sẽ không tốt lành lắm nếu cháu ghét ta.

“Cháu không ghét bác, Jeb. Nhưng…”

“Sao cơ?”

“Cháu chỉ không thấy được làm sao cháu có thể sống ở đây được nữa. Không thể khi mà bọn bác sẽ còn chém giết gia đình cháu trong căn phòng kế bên. Và rõ ràng là cháu cũng không thể ra đi. Vậy bác hiểu ý cháu chưa? Còn lựa chọn nào khác cho cháu ngoài cuộc chém giết vô nghĩa của Doc?” tôi rùng mình.

Ông gật đầu một cách nghiêm túc. “Nào, đó là một điểm thực sự giá trị. Thật không công bằng khi bắt cháu phải sống theo cách đó.”

Dạ dày tôi rớt xuống. “Nếu cháu có một lựa chọn, cháu thà là bác bắn cháu còn hơn, thật đấy,” tôi thì thầm.

Jeb cười lớn. “Chậm lại ngay đó, cưng à. Không ai bắn bạn của ta, hay là xẻ thịt cũng không. Tôi biết cháu không nói dối, Wanda à. Nếu cháu nói rằng cách của chúng ta sẽ không thành công, thì chúng ta sẽ phải nghĩ lại. Ta sẽ bảo mấy cậu nhóc là tạm thời họ không được mang về thêm linh thể nào nữa. Bên cạnh đó, ta nghĩ thần kinh của Doc cũng vỡ vụn rồi. Cậu ta không thể chịu đựng thêm được nữa.”

“Bác có thể đang nói dối với cháu,” tôi nhắc nhở ông. “Cháu không thể biết được.”

“Vậy thì cháu phải tin ta thôi. Bởi vì ta sẽ không bắn cháu. Và ta cũng không để cháu tuyệt thực đến chết. Ăn gì đi, nhóc. Đó là lệnh đấy.”

Tôi hít một hơi dài, cố suy nghĩ. Tôi không chắc liệu chúng tôi đã đi tới một thoả hiệp hay chưa. Chẳng có gì có lý trong cơ thể này hết. Tôi thích những con người ở đây quá nhiều. Họ là bạn. Những người bạn quái vật mà tôi không thể nhìn rõ trong ánh sáng khi bị chìm lấp trong cảm xúc.

Jeb nhặt một miếng bánh ngô hình vuông dày phủ mật ong lên và ấn nó vào tay tôi.

Nó tạo ra một đống lộn xộn ở đó, vỡ ra thành những mẩu dính dấp vào ngón tay tôi. Tôi lại thở dài và bắt đầu dùng lưỡi liếm ngón tay.

“Thế mới ngoan! Chúng ta sẽ vượt qua tình trạng khó khăn này. Mọi chuyện sẽ ổn cả, rồi cháu xem. Cố suy nghĩ tích cực vào.”

“Suy nghĩ tích cực,” tôi lẩm bẩm với một miệng đầy thức ăn, lắc đầu không tin. Chỉ có Jeb…

Lúc đó Ian trở lại. Khi anh bước vào vòng sáng của chúng tôi và nhìn thấy thức ăn trên tay tôi, cái nhìn trên mặt anh khiến lòng tôi đầy tội lỗi. Đó là cái nhìn nhẹ nhõm tràn ngập vui sướng.

Không, tôi đã không bao giờ cố tình gây ra nỗi đau thể xác cho bất kì ai, nhưng tôi đã làm Ian tổn thương sâu sắc chỉ bằng cách làm chính mình tổn thương. Cuộc sống của con người thật lộn xộn không tin được. Thật là một đống lộn xộn.

“Bác đây rồi, Jeb,” anh nói bằng giọng khàn khàn khi ngồi xuống đối diện với chúng tôi, hơi gần Jeb hơn. “Jared đoán có thể bác ở đây.”

Tôi kéo mình tới gần anh nửa foot, hai tay tôi nhức nhối vì không cử động quá lâu, và đặt bàn tay mình vào tay anh.

“Xin lỗi,” tôi thì thầm.

Anh lật bàn tay lên để nắm tay tôi. “Đừng xin lỗi anh.”

“Đáng lẽ em phải biết. Bác Jeb nói đúng. Tất nhiên bọn anh phải phản công. Làm sao em có thể đổ lỗi cho bọn anh chuyện đó?”

“Khi em ở đây mọi chuyện đã khác. Đáng lẽ chuyện đó phải dừng lại.”

Nhưng chuyện tôi ở đây chỉ khiến việc giải quyết vấn đề càng quan trọng hơn. Làm sao để lôi tôi ra ngoài và giữ Melanie lại. Làm sao tẩy xoá tôi để mang cô ấy trở về.

“Mọi chuyện đều công bằng trong chiến tranh,” tôi lẩm bẩm, cố mỉm cười.

Anh yếu ớt cười lại. “Và trong tình yêu. Em quên mất phần đó.”

“Okay, dừng lại đã,” Jeb làu bàu. “Ta vẫn chưa nói xong.”

Tôi tò mò nhìn vào ông. Còn có chuyện gì nữa?

“Nào.” Ông hít một hơi dài. “Cố đừng có nhắng lên nữa, okay?” ông hỏi, nhìn vào tôi.

Tôi đông cứng, nắm chặt tay Ian hơn nữa.

Ian ném một cái nhìn lo lắng vào Jeb.

“Bác sẽ nói với cô ấy ư?” Ian hỏi.

“Lại chuyện gì nữa?” tôi hổn hển. “Giờ là chuyện gì?” Jeb làm khuôn mặt cứng đờ như gỗ. “Là Jamie.”

Hai từ đó lại khiến thế giới lộn tùng phèo lần nữa.

Trong suốt ba ngày dài, tôi đã là Wanderer, một linh thể sống giữa con người. Tôi đột nhiên lại là Wanda, một linh thể rất bối rối với những cảm xúc của con người quá mạnh không thể kiểm soát được.

Tôi nhảy bật lên – kéo theo cả Ian, tay tôi khoá vào tay anh như một cái mỏ lết – rồi tôi bị lảo đảo, đầu quay mòng mòng.

“Trời. Ta đã bảo đừng có nhắng lên, Wanda. Jamie không sao. Nó chỉ thực sự lo lắng cho cháu. Nó đã nghe chuyện vừa xảy ra, và nó cứ hỏi cháu suốt – lo lắng phát điên, cái thằng nhóc đó – và ta không nghĩ việc đó tốt cho nó. Ta xuống đây để bảo cháu đi gặp nó. Nhưng cháu không thể đi thế này được. Trông cháu kinh khủng quá. Việc đó sẽ chỉ khiến thằng bé buồn khổ không cần thiết. Ngồi xuống và ăn thêm ít thức ăn đi.”

“Chân nó?” tôi hỏi.

“Có chút nhiễm trùng,” Ian lẩm bẩm. “Doc muốn nó nằm yên nếu không nó đã đi tìm em từ lâu lắm rồi. Nếu Jared không trói nó vào giường theo nghĩa đen, thì thế nào nó cũng đã tới.”

Jeb gật đầu. “Jared gần như đã xuống đây và mang cháu ra ngoài bằng vũ lực, nhưng ta đã bảo cậu ta để ta nói chuyện với cháu trước. Chẳng tốt lành gì cho thằng bé nếu nó thấy cháu hôn mê.”

Máu tôi như đã đông lại thành nước đá. Chắc chắn đó chỉ là tưởng tượng của tôi.

“Đã làm gì rồi?”

Jeb nhún vai. “Chẳng có gì để làm. Thằng bé khoẻ mạnh; nó sẽ chống cự được.”

“Chẳng có gì để làm sao? Ý bác là gì?”

“Đó là nhiễm trùng do vi khuẩn,” Ian nói. “Chúng ta không có chút kháng sinh nào nữa.”

“Bởi vì chúng không hiệu quả - vi khuẩn thông minh hơn thuốc men của bọn anh rất nhiều. Phải có một cái gì đó tốt hơn, cái gì đó khác.”

“Chà, chúng ta chẳng có gì khác cả,” Jeb nói. “Nó là một thằng bé khoẻ mạnh. Nó chỉ phải chịu hết kì thôi.”

“Chịu… hết… kì.” Tôi lẩm bẩm từng lời trong kinh ngạc.

“Ăn gì đó đi.” Ian giục. “Em sẽ làm nó lo lắng khi thấy em thế này.”

Tôi dụi mắt, cố suy nghĩ mạch lạc. Jamie đang bệnh. Chẳng có gì để chữa cho nó ở đây cả. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ xem cơ thể nó có thể tự lành lại được không. Và nếu nó không thể…

“Không,” tôi hổn hển.

Tôi cảm thấy như mình đang đứng bên rìa mộ bác Walter lần nữa, lắng nghe tiếng cát rơi vào trong bóng tối.

“Không,” tôi rên lên, chiến đấu với kí ức ấy.

Tôi đã thực sự quay người và bắt đầu bước những bước cứng ngắc về phía lối ra.

“Chờ đã,” Ian nói, nhưng anh không kéo lại bàn tay vẫn đang nắm tay tôi. Anh bước cùng với tôi.

Jeb bắt kịp tôi ở đầu bên kia và dúi thêm ít thức ăn vào tay tôi.

“Hãy ăn vì thằng nhóc đó đi,” ông nói.

Tôi cắn mà không nếm được vị gì, nhai mà không nghĩ gì, nuốt mà không cảm nhận được thức ăn trôi xuống.

“Biết là con bé sẽ phản ứng thái quá mà,” Jeb làu bàu.

“Thế sao bác còn kể cho cô ấy?” Ian hỏi, bực bội.

Jeb không trả lời. Tôi tự hỏi tại sao. Chẳng lẽ nó còn tệ hơn cả tưởng tượng của tôi?

“Nó có ở trong bệnh viện không?” tôi hỏi bằng giọng không cảm xúc, không biến chuyển.

“Không, không,” Ian nhanh chóng trấn an tôi. “Nó ở trong phòng em.”

Tôi thậm chí còn không cảm thấy vui mừng. Quá tê liệt không cảm nhận được gì.

Tôi sẽ vẫn đi vào trong căn phòng đó vì Jamie, kể cả khi nó vẫn còn đẫm máu.Tôi không nhìn thấy những cái hang quen thuộc khi đi ngang qua. Tôi gần như không chú ý đã là ban ngày. Tôi không thể nhìn vào mắt bất kì một con người nào dừng lại để nhìn đăm đăm vào tôi. Tôi chỉ có thể đặt một chân lên trước chân kia cho đến khi cuối cùng cũng tới được hành lang.

Có vài người tụ tập ở trước hầm số bảy. Tấm màn lụa được gạt sang một phía, và họ ngóng cổ để nhìn vào trong phòng của Jared. Họ đều quen thuộc, nhưng con người tôi đã xem như bạn. Họ cũng là bạn của Jamie nữa. Tại sao họ lại ở đây? Tình trạng của nó bất ổn đến độ họ cần phải kiểm tra nó thường xuyên sao?

“Wanda,” ai đó nói. Heidi. “Wanda đang ở đây.” “Để tôi qua,” Wes nói. Cậu ta vỗ vào lưng Jeb. “Giỏi lắm.”

Tôi bước qua nhóm nhỏ mà không nhìn vào họ. Họ tránh ra cho tôi đi; suýt nữa thì tôi đâm thẳng vào họ nếu họ không tránh. Tôi không thể tập trung vào bất kì việc gì ngoài chuyển mình tới trước.

Căn phòng trần cao vọi rất sáng. Bản thân căn phòng lại không đông. Doc hoặc Jared đã giữ mọi người ở ngoài. Tôi ngờ ngợ nhận ra Jared, đang dựa vào bức tường phía xa với hai tay vòng sau đầu – một bức tượng mà anh chỉ thể hiện khi nào thực sự lo lắng. Doc quỳ một bên chiếc giường lớn nơi Jamie đang nằm, đúng ở nơi tôi đã bỏ lại nó.

Tại sao tôi lại bỏ nó chứ?

Khuôn mặt Jamie đỏ lựng và nhễ nhại. Cái ống quần phải của nó đã bị cắt đi, và miếng băng gạc đã được bỏ ra khỏi vết thương của nó. Vết thương không lớn như tôi tưởng. Không kinh khủng như tôi đã tưởng tượng. Chỉ là một gạch khoảng hai inch trên nền nhẵn. Nhưng rìa của nó lại có một màu đỏ đáng sợ, và lớp da quanh vết cắt sưng phồng và bóng nhẫy.

“Chị Wanda,” Jamie hào hển khi nó trông thấy tôi. “Ôi, chị không sao. Ôi.” Nó hít thở sâu.

Tôi lật đật và khuỵu xuống bên cạnh nó, kéo Ian theo cùng. Tôi chạm vào mặt Jamie và cảm thấy làn da nó cháy dưới bàn tay tôi. Khuỷu tay tôi cọ vào tay Doc, nhưng tôi gần như không để ý. Anh ta tránh ra, nhưng tôi không nhìn xem cảm xúc trên mặt anh ta thế nào, liệu đó là ác cảm hay hối lỗi.

“Jamie bé bỏng, em sao rồi?”

“Ngớ ngẩn,” nó nói, cười toe toét. “Hoàn toàn ngớ ngẩn. Chị có tin được chuyện này không?” Nó chỉ vào cái chân. “Đúng là trời xui đất khiến.”

Tôi tìm thấy một cái khăn ướt trên gối nó và lau qua trán nó.

“Em sẽ ổn thôi,” tôi hứa. Tôi ngạc nhiên trước giọng nói mãnh liệt của mình.

“Tất nhiên rồi. Không sao hết. Nhưng anh Jared không để em tới nói chuyện với chị.” Mặt nó đột nhiên lo lắng. “Em đã nghe về… và Wanda à, chị biết em –“

“Suỵt. Đừng nghĩ về chuyện đó. Nếu chị mà biết được em đang ốm chị sẽ tới đây sớm hơn.”

“Em không thực sự bị ốm. Chỉ là bị nhiễm trùng một cách ngớ ngẩn thôi. Mặc dù vậy em mừng vì chị đã ở đây. Em rất ghét khi không biết chị đang ra sao.”

Tôi không thể nuốt trôi cục nghẹn nơi cổ họng. Quái vật ư? Jamie của tôi ư? Không bao giờ.

“Em đã nghe nói chị dạy cho Wes một bài học ngày chúng em trở về,” Jamie nói, đổi đề tài với một nụ cười toe toét. “Trời ạ, em ước gì em được nhìn thấy vụ đó! Em cá là Melanie rất thích.”

“Có, cô ấy rất thích.”

“Chị ấy ổn chứ? Không quá lo lắng chứ?”

“Tất nhiên cô ấy lo lắng rồi.” Tôi lẩm bẩm, nhìn miếng vải đi qua trán nó như thể bàn tay của ai đó khác đang di chuyển nó.

Melanie.

Cô ấy đâu rồi?

Tôi tìm kiếm trong đầu mình giọng nói thân thuộc của cô ấy. Chẳng có gì ngoài sự im lặng. Tại sao cô ấy không có ở đó? Làn da Jamie bỏng rát chỗ tay tôi chạm vào. Cảm giác của nó – hơi nóng không lành mạnh đó – đáng lẽ phải gây cho cô ấy cùng cảm giác hoảng loạn tôi đang có.

“Chị có sao không?” Jamie hỏi. “Chị Wanda.”

“Chị… mệt. Jamie à, xin lỗi em. Chỉ chỉ…nghĩ loanh quanh.”

Nó nhìn tôi thận trọng. “Trông chị không ổn lắm.”

Tôi đã làm gì thế này?

“Chị đã không rửa ráy trong một thời gian rồi.”

“Em không sao, chị biết đấy. Chị nên đi ăn cái gì đi. Chị xanh xao lắm.”

“Đừng lo lắng vì chị.”

“Anh sẽ lấy cho em ít thức ăn,” Ian nói. “Đói không, nhóc?”

“À… không, không hẳn.”

Mắt tôi đảo trở lại chỗ Jamie. Jamie luôn luôn thấy đói.

“Bảo ai khác đi,” tôi bảo Ian, nắm tay anh chặt hơn.

“Chắc rồi.” Mặt anh bình thản, nhưng tôi có thể cảm nhận được cả sự ngạc nhiên và lo lắng. “Wes, cậu lấy ít thức ăn được không? Cả cái gì đó cho Jamie nữa. Tôi chắc là nó sẽ thấy thèm ăn trở lại khi cậu quay về.”

Tôi đánh giá khuôn mặt của Jamie. Nó đang đỏ lựng, nhưng đôi mắt thì sáng. Nó sẽ ổn trong vài phút tôi bỏ nó lại đây.

“Jamie, em có phiền không nếu chị đi rửa mặt? Chị cảm thấy hơi… nhớp nháp.”

Nó nhíu mày trước vẻ giả dối trong giọng tôi. “Tất nhiên là không.”

Tôi kéo Ian đi cùng lần nữa khi tôi đứng dậy. “Chị sẽ trở lại. Lần này chị thực sự có ý đó.”

Nó cười trước câu đùa yếu ớt của tôi.

Tôi cảm thấy mắt ai đó trên mình khi rời khỏi phòng. Mắt Jared hay Doc, tôi không biết. Tôi không quan tâm.

Giờ chỉ còn Jeb đứng ngoài hành lang; những người khác đã đi, có lẽ đã được đảm bảo rằng Jamie đang ổn cả. Đầu Jeb nghiêng về một phía, tò mò, khi ông cố tìm hiểu xem tôi đang làm gì. Ông ngạc nhiên khi thấy tôi rời khỏi Jamie quá sớm và quá đột ngột như thế. Cả ông cũng đã nghe thấy sự vờ vịt trong lời cáo lỗi của tôi.

Tôi nhanh chóng vượt qua cái nhìn tọc mạch của ông, kéo theo cả Ian cùng với mình.

Tôi kéo Ian trở lại căn phòng nơi tất cả các đường hầm tới phòng ngủ giao nhau ở lối vào. Thay vì đi tiếp tới quảng trường chính, tôi kéo anh vào một trong những hành lang tối, chọn nó một cách ngẫu nhiên. Nó trống không.

“Wanda, chuyện gì –“

“Em cần anh giúp em, Ian.” Giọng tôi lạc đi, hoảng loạn.

“Bất kể điều gì em cần. Em biết mà.”

Tôi đặt hai bàn tay lên mặt anh, nhìn đăm đăm vào mắt anh. Tôi gần như không thể thấy được ánh xanh trong bóng tối.

“Em cần anh hôn em, Ian. Ngay bây giờ. Xin anh.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...