Trong sơn cốc, trên bãi cỏ, đàn sói, đàn rắn, đàn khỉ đang vui sướng chơi đùa, đối với nơi này rất thích thú. Trải qua một hành trình dài như vậy mới tới được nơi này, làm sao lại không vui mừng cho được.
“Đại vương, đại vương.”
Nhìn thấy Đế Thích Thiên xuất hiện, Viên Thiên nhe răng, trợn mắt, nhảy bắn tới trước người hắn, trên tay cầm lấy mấy trái cây màu đỏ, trong mắt tràn đầy vui mừng, nói: “Đại vương, thuộc hạ có tin tốt lành muốn bẩm báo.” Vừa nói hắn vừa đưa ra mấy trái cây màu đỏ đó cho Đế Thích Thiên.
“Viên Thiên, tin tốt gì? Ngươi không phải nói là cái loại quả này đấy chứ?” Đế Thích Thiên nhìn đến vẻ mặt kích động của tên thuộc hạ, đoán rằng nguồn cơn là từ loại trái cây này, đồng thời hắn cũng cẩn thận tìm hiểu một chút mấy quả màu đỏ đó, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Hắn cảm nhận được mấy quả màu đỏ này lại tỏa ra nồng đậm linh khí, có thể nói rằng bên trong còn chứa nhiều linh khí hơn.