(Lưu ý: Tất cả những tên gọi, vị trí chức danh kiểu như tổng thống mỹ, công nương Anh quốc, hoàng tộc Ý hay những địa điểm, vùng đất xuất hiện trong truyện có thể đã tồn tại trong lịch sử, đang xuất hiện ở ngoài đời hoặc cũng có thể là do tác giả tự hư cấu hóa. Người đọc không nên thắc mắc hay hỏi tại sao lại như vậy. Bởi đơn giản vì nó là truyện mà @.@. Thêm nữa, truyện chỉ mang tính chất giải trí, không có ý định xúc phạm hay tố cáo bất cứ điều gì bao gồm tổ chức, tôn giáo, chế độ nào ở ngoài đời)
***
- Tôi gọi nó là tận cùng của cái chết.
Ly rượu đỏ sánh trên tay Anh Tử được nâng lên cáo hơn, phía trước mỗi người cũng đã nhận được một ly rượu cho riêng mình từ tay người hầu rượu, đồng loạt nâng ly.
- Tiệc vui mà lại thiếu chúng tôi, chị hai, người quả thực có đủ vô tâm.
Chất giọng cao vút lanh lảnh vang lên. Thanh Lam hướng mắt về phía lối vào, không thể tin nổi người vừa mới mở lời là một người đàn ông. Mà không, có lẽ cô được quyền nghi ngờ về giới tính của người này. Anh ta rất cao, nhưng thân hình không vạm vỡ khỏe khoắn mà khá đon đả. Một chiếc áo màu hồng kết hợp với quần kaki vàng, thêm đôi giày xanh lá dưới chân. Tay đeo đồng hồ sang trọng hiệu Dior. Gương mặt tròn tròn bầu bĩnh như mặt trẻ con, hàng lông mày đen mà thanh mảnh. Lông mi dài, cong vút, môi hồng còn có chút ướt át. Ách! Người này....
- Ba người tới muộn.
Anh Tử nhếch môi, đồng thời lia ly rượu trên tay về phía người nọ. Bằng một động tác vươn tay nhẹ nhàng, anh ta dễ dáng bắt lấy nó, rượu trong ly cũng không tháy sánh ra một giọt. Thanh Lam trợn mắt, bọn họ cũng không phải đang quay phim kiếm hiệp đi. Hai ngón tay còn kẹp nguyên chân ly thủy tinh, người nọ tháo bỏ cặp kính thời trang màu trắng, cài vào giữa hai vạt cổ áo, uống cạn một hơi.
- Tôi phải hoàn thành nốt tác phẩm của mình. Chị biết mà.
- LiLi muốn tới trung tâm thương mại. Tất nhiên, tôi không thể từ chối.
Một người khác tiếp lời anh ta, đó là cậu bé ước chừng tầm 13-14 tuổi. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt nâu ánh lên sắc bén. Môi mỏng hơi mím thành một đường cong băng lãnh. Sống mũi cao thẳng kiêu ngạo. Sơ mi trắng mở hai cúc ngực, quần thô đen tôn lên dáng dấp thanh tao. hai tay xỏ túi quần, bộ dạng có chút lười biếng.
Yêu nghiệt. Đúng là yêu nghiệt.
Mới ngần này tuổi đầu mà đã khoác trên người phong độ này, trong tương lai, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn ư?
- Ây da, tôi thì đâu có bận rộn như hai người bọn họ, chỉ là muốn ở nhà đánh một giấc thôi.
Cô gái tóc vàng nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt xanh biếc lay động, hoàn toàn như một loại độc dược trí mạng đối với đàn ông.
- Được rồi, về chỗ đi.
Một màn ra mắt của ba người bị cắt ngang bởi mệnh lệnh nghiêm nghị của Kevil. Ba người họ không nói gì thêm, chỉ đồng thời tiến lên, ngồi vào ba ghế còn trống. Thanh Lam ở bên cạnh có chút sửng sốt, hóa ra ba người này là Tam Thuật. Vậy cô gái đến trước đó có vị trí như thế nào?
- Bắt đầu đi.
Người ngồi phía bên phải chị hai lên tiếng. Thanh ậm đều đều vô cảm. Bởi từ đầu tới giờ cô ấy chỉ yên tĩnh dưỡng thần nên hiện tại, Thanh Lam mới có dịp quan sát người này. Sau chiếc mặt nạ bạc, ánh mắt u tối sâu thẳm. Nhưng trong đáy mắt rõ ràng hiện lên một tầng hoang dã. Lạnh, khô, bất chấp.
Mọi người, bắt đầu từ vị trí thấp nhất, lần lượt báo cáo phần của mình.
- Mark cùng đồng bọn của hắn đã rơi vào tay FBI, tín hiệu cầu cứu được phát rất nhiều lần tới bộ phận liên lạc
- Cuộc chiến trên biển kết thúc, lô hàng hiện tại do CIA thu hồi, đội tiên phong lần này bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Italia xảy ra nội chiến giữa các thế lực ngầm. Cuộc giao tranh hiện tại chưa có dấu hiệu chấm dứt.
- Royal đang tranh giành với chúng ta một hạng mục ở Macau, tôi đã cho người của mình trực tiếp đến đó.
....................
Không khí trong khán phòng được bao trùm bởi lớp lớp căng thẳng. Đấy là bản thân Thanh lam cảm thấy như vậy. Còn mọi người,a i cũng một biểu cảm, một tư thế, thêm một phần báo cáo máy móc.
- Wind!
Thanh âm trong trẻo bất ngờ vang dội, phá tan sự nghiêm túc thường trực. Một bé gái tầm 7-8 tuổi, mặc bộ váy ngủ Hello Kitty rộng thùng thình, chân cũng đi một đôi dép lông hình hello kitty nốt. Hai tay mập mạp trắng nõn đang vòng ôm con ếch bông xanh lét. Tóc tết bím đã có chút bù xù, mày rậm, mi cong. Cánh môi phấn nộn ướt át mở rộng, vẽ nên nụ cười rạng rỡ hợn ánh mặt trời. Hai má hồng hồng phúng phính lộ rõ má lúm duyên dáng. Cặp mắt đen láy, to tròn long lanh như mắt búp bê.
Lại thêm một yêu nghiệt.
- Wind.
Cô bé tiếp tục reo lên, gương mặt tràn ngập vui vẻ. Cố chạy thật nhanh trên đôi chân ngắn ngộ nghĩnh. Đến lúc này Thanh Lam mới để ý thấy, vẻ lạnh tanh vô cảm của những người nơi đây đã không còn. Cơ mặt cũng không còn duy trì một biểu cảm cứng ngắc nữa.
- LiLi
Hóa ra ngườ được gọi là Wind kia chính là một người trong Tam Thuật. Cậu con trai khoác trên người vẻ lạnh lùng xa cách ban nãy, không nghĩ tới lại có thể cất lên giọng điệu trầm ấm như vậy. Cô bé sà đến, buôn con ếch bông cho nó tự do rơi xuống dưới chân, dùng cả hai tay ôm lấy cổ Wind.Đột nhiên, cô bé òa khóc
- Lúc ngủ dậy không thấy Wind bên cạnh, em đã rất sợ hãi. Em cứ tưởng Wind sẽ không cần em nữa..Wind xấu...Wind xấu lắm...
Cô nhóc vừa la khóc vừa dùng nắm tay tròn tròn bé xíu của mình vung vào người Wind. Cậu nhăn mày, trên mặt đều là áy náy. Đáy mắt xoẹt ngang tia đau lòng.
- Được rồi, là tại anh, đừng khóc. Anh sẽ đau lòng đấy...
Không ngờ, cô bé nghe vậy liền nín bặt, sụt sịt cười
- Em không khóc, Wind cũng không cần đau lòng.
- Phải, thế mới là bé ngoan. Làm thế nào em tới được đây?
- Quản gia đưa em tới, có một chú tốt bụng dẫn em xuống dưới này, sau đó...
Ngừng một chút, cô bé đưa tay vào túi áo ngủ móc ra một tấm thẻ bạch kim.
- Em dùng cái này để vào. Em chỉ cần đặt nó vào màn hình là cửa mở ra. Hay lắm Wind ạ.
Wind cầm lấy tấm thẻ trên tay cô bé, hơi nhíu mày hỏi
- Tại sao biết sử dụng cái này?
- Là chị hai dạy đó.
Đôi mắt còn chưa khô nước của LiLi khẽ sáng lên đầy hưng phấn. Như chợt nhớ ra điều gì, nó nhảy phóc khỏi lòng Wind, lao tới ôm lấy cổ Anh Tử.
- Chị hai.
- Giỏi! Vừa lao vào đã Wind này Wind nọ, giờ cũng biết nhớ tới bà cô này à?
Lời nói vừa dứt, phía dưới một hai người đã làm bộ húng hắng ho để nén tiếng cười. Tâm trạng mỗi người đều dịu đi không ít. Thanh Lam ngày càng thấy kinh ngạc về khả năng của cô nhóc kia. Xem ra, thân phận của cô bé còn cao hơn của cô gấp mấy lần.
Thêm nữa, cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ chị hai sẽ còn biết nói đùa.
- Không có, trong lòng LiLi, chị hai là ánh sáng, là mặt trời, là đại dương, là hoa thơm bánh ngọt. Chị Hai là nhất!
LiLi luyến thắng nịnh bợ, dụi dụi cái đầuu nhỏ nhắn vào lòng Anh Tử làm nũng. Cô hơi cười, giọng trầm thấp
- Là hoa thơm trái ngọt. Lần sau muốn nịnh cũng phải nịnh cho giống. Nếu không ta sẽ cho Wind của em sang Châu Phi, mãi mãi không trở về nữa
- Vâng.
Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu, tiến lại an phận trong lòng Wind. Cậu nhìn nó, lời nói ngập tràn nhu tình
- Ngoan, ngủ tiếp đi.
- Ưm...Wind hút thuốc.
LiLi nhăn mày, đôi mắt đen tỏ rõ sự không hài lòng
- Có sao?
-Có, trong hơi thở của Wind. Wind hứa với em rồi cơ mà.
LiLi vừa nói vừa mếu, nước mắt chầu trực rơi ra. Wind phát hoảng,rối rít cuống cuồng
- Anh biết rồi.Anh sai rồi. Lần sau sẽ không vậy nữa. Đừng khóc.
Nghe xong lời cậu, LiLi lại mỉm cười, gạt nước mắt, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ say trong lồng ngực ấm áp. Không ai thấy lạ, trừ Thanh lam. Một cô bé 8 tuổi và một cậu con trai 14 tuổi. Không loại trừ khả năng họ là anh em. Nhưng sao cô nhìn đi nhìn lại, tính tới tính lui vẫn là thấy họ giống tình nhân hơn chứ?
Đưa mắt về phía trên, cô bé vẫn đang yên ổn giấc nồng. Còn người con trai đang ôm cô bé, ánh mắt cậu ấy dành cho người trong lòng, trìu mến nhu tình có, dịu dàng lo lắng có, bá đạo chiếm hữu cũng có.
- Kevil.
- Vâng, chị hai
Kevil đáp lời Anh Tử, đồng thời đứng dậy.Hai tay nghiêm chỉnh buôn thẳng theo đường chỉ quần âu, giọng đều đều
- Bản báo cáo nhiệm vụ của các vị đã được thông qua. Hiện tại sẽ là phân công nhiệm vụ kế tiếp.
- Trung, cậu trực tiếp tới đàm phán với giám đốc cục điều tra liên bang về vụ của Mark . Nếu thất bại, hãy liên lạc với Vũ.
- Vũ, đợi khi nhận đượcu tin báo cáo đàm phán thất bại, hãy chỉ thị người của chúng ta trong FBI trực tiếp thả Mark cùng người của hắn.
- Lê Na, sau đó tới lượt cô dàn xếp mọi việc. Cho nó đi vào quỹ đạo như chưa từng có gì xảy ra.
- Jack, lô vũ khí mới chuyển về, tôi muốn cậu trực tiếp kiểm tra.
- Tử Đằng, số hàng bị CIA thu hồi trên biển, nhất định phải lấy lại.
Khi phân công nhiệm vụ, gương mặt Kevil điềm tĩnh lạ thường. Đôi mắt ánh lên tia cương nghị sắc bén. Bộ dạng lạnh lùng mà thập phần cuốn hút.
- Còn giớ, Tam Thuật, đến lượt 3 người, Sam, Wind, SuSan.
- Ách! Chúng tôi cũng có phần nữa à, Chị hia đã ngộ thật tốt nha.
Người đàn ông có tên Sam lên tiếng, cười híp mắt. Wind tỏ ra không chút bận tâm, toàn bộ tư tình đều dồn lên cô nhóc trong lòng.
- Wind, tổng thống Thụy Điển lâm trọng bệnh.
-Anh muốn tôi sang đó thâu tóm toàn bộ quyền lực Thụy Điển về phía Owl.
- Không. Tôi muốn cậu cứu ông ta. CŨng là thâu tóm quyền lực, nhưng theo cách công khai. Để nhận được sự trung thành tuyệt đối.
- Được
- Sam, công nương Victorya cần một bộ lễ phục trong buổi ra mắt công chúng cùng hoàng tử đầu lòng.
- A ha! Thế này thì khó cho tôi quá Kevil ạ.
Sam buông lời đùa cợt, đồng thời đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi màu hồng. Kevil hơi nhếch môi, giọng nhàn nhạt:
- Tôi làm khó cho cậu tới vậy sao? Nhà thiết kế Rose One
Thanh Lam kinh ngạc nhìn về phía Sam. Người này chính là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, tôn vinh nghệ thuật, sống vì nghệ thuật, bậc thầy của cái đẹp: Rose One.
Giống như tên gọi, chủ thể trong mỗi thiết kế của Rose là hoa hồng. Cùng là hoa, nhưng trong mỗi tác phẩm lại hiện lên một vẻ đẹp khác nhau. Có đẹp đẽ trong trẻo, có ma mị cuốn hút, có cuồng vọng mê luyến, đó mới là Rose. Những bộ trang phục do Rose thiết kế đều có giá trị bạc tỉ. Trong một buổi triển lãm thời trang, giới thượng lưu có thể điên cuồng đấu giá đến khuynh gia bại sản chỉ vì muốn đem về một tác phẩm của Rose.
Người người ngưỡng mộ Rose. Nhà nhà điên cuồng vì Rose. Tiếc là, người này hành tung bí ẩn, cũng chưa từng một lần xuất hiện trước công chúng. Người ta chỉ biết đến Rose qua những bộ đầm độc nhất vô nhị, những chiếc váy dạ hội tỏa ra thứ ma lực khiến nhân loại bất chấp vì chúng. Và, cả những bức họa có giá trị hơn mười căn biệt thự đắt đỏ nhất nước mĩ.
Sam, một trong Tam Thuật chính là Rose. Chuyện này, có thể sao...
- No no, nhiệm vụ đưa ra tất nhiên là phải nhận rồi. Tôi vẫn còn muốn sống để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này mà.
Kevil bộ dạng nghiêm chỉnh, ánh mắt không có lấy một chút dao động trước tâm tình vui vẻ thái quá của Samm. Cất giọng đều đều như cũ
- Jonh Dovent vừa mở môt cuộc cước đoạt thế lực của các tiểu bang mafia và hợp thành một tổ chức duy nhất, có quyền hạn thâu tóm toàn bộ thế lực ngầm của Italia. Lấy tên Demone. Owl có thể nhận được bao nhiêu viện trợ từ Demone trong cuộc đụng độ với các nước châu Âu sắp tới. Tất cả tùy thuộc vào cô, SuSan.
- Jonh Dovent, 25 tuổi. Người thừa kế đời thứ 34 của gia tộc Dovent. Mang trong người dòng máu hoàng tộc Ý. Đẹp trai, lịch thiệp, nho nhã là vẻ bề ngoài. Nguy hiểm, mưu sâu khó lường là sự thật bên trong. Đối tượng này rất tuyệt, có thể sẽ khiến tôi dành nhiều tâm tư nha.
SuSan cười xinh đẹp, bờ môi đỏ mọng toát lên dụ hoặc căng tràn.
- Kevil, anh thử nói xem Owl cần bao nhiêu viện trợ từ Demone.
- Viện trợ tuyệt đối.
- A, tham vọng quá mức trần trụi rồi. Nhưng tôi thích. Cướp lấy Demone thì chắc chắn không trong khả năng của tôi. Nhưng cướp lấy trái tim người đứng đầu Demone thì rất có thể. SuSan tôi bắt đầu có hứng thú với vị trí phu nhân nhà Dovent rồi đây.
- Tùy cô định đoạt, có điều, vẫn không nên quá khinh suất.
Dứt lời, Kevil hướng mắt về phía Anh Tử. Cô vẫn ngồi điềm nhiên trên ghế vàng, chai Macallan đã vơi phân nửa, tay cầm điếu thuốc còn đang cháy, miệng nhả từng vòng khói mờ ảo
- Chị hai, tôi đã hoàn thành phân công nhiệm vụ lần này.
- Ngồi xuống đi.
- vâng.
Anh Tử dập tắt điếu thuốc, dời sự chú ý lên người Jessica đang thản nhiên nghịch ngợm con ếch bông của LiLi
- Jessica, cuộc đua sắp diễn ra ở Anh quốc, rất nhiều thượng lưu Anh cùng các nước châu Âu sẽ đến và vung tiền vào đó. Tôi muốn giải nhất, với tất cả số tiền.
Ván Cược Tình Yêu
Chương 33: Tham vọng bành trướng (1)