Ván Cược Tình Yêu

Chương 3: Nuông chiều


Chương trước Chương tiếp

-Mở mắt ra đi!

Hắn có chút hứng thú nhìn bộ dạng của cô gái trước mặt. Thanh Lam hai mắt nhắm chặt, hai tay tự ôm lấy đầu mình ngồi sụp trên đất. Bộ dạng như vậy nhưng sắc mặt cô dường như không hề dao động, không hề có lấy một chút sợ hãi, nhìn kiểu gì cũng vẫn là an tĩnh lạ thường. Thú vị! Cô gái này quả nhiên thú vị.

Thanh Lam ngoan ngoãn mở mắt, tự cảm thấy người mình không có chút gì là đau đớn, cũng không có máu chảy ra. Cô cũng không lấy làm bất ngờ vì điều này.

-Em không sợ tôi sẽ giết em?

- Nhị thiếu gia, Tiểu Lam đã là người của ngài, mạng sống này cũng thuộc về ngài.

-Gọi tên tôi.

-Phong.

Cô thấp giọng khẽ gọi tên hắn, Dương Phong bạc môi khẽ nhếch, thẳng tay ném khẩu súng lục về góc phòng, rồi tiến lại gần cô, cúi đầu hôn say đắm.

Hắn đưa tay lau đi vết son môi của cô vừa mới bị hắn làm nhòe, hài lòng ôm cô rời đi.

Ba tháng mùa xuân trôi qua nhanh chóng, cuộc sống của Thanh Lam trở nên nhàn rỗi. Cô đưa tay vuốt nhẹ đóa cẩm tú cầu nở rộ ở ban công.

Chiếc W motors Lykan Hypersport màu bạc tiến thẳng vào cổng lớn, cô nhìn chăm vào người đàn ông vừa bước xuống xe, theo sau hắn còn có một vật nhỏ tròn tròn rất nhiều lông.

Dương Phong nhanh chóng bước lên lầu, đứng ngay phía sau cô.

- Em nhìn cái gì vậy?

Thanh Lam xoay người lại, tự nhiên ôm lấy hắn, giọng nói xen lẫn ý cười:

- Nhìn anh.

Lúc này cô mới để ý đến vật nhỏ nhiều lông ban nãy thì ra là một chú chó , mà chú chó này lại đang rất ngoan ngoãn đứng cách hắn một khoảng, đôi mắt to tròn đen láy của nó cũng đang hướng về phía cô.

Thanh Lam buông hắn ra, tiến lại gần chú chó nhỏ, cúi xuống ôm nó lên

- Trông nó đáng yêu quá!

Dương Phong cũng tiến lại đứng bên cạnh cô, khóe miệng khẽ cười

- Thích không?

- Ừm.

Cô tiếp tục vuốt ve vật nhỏ trong lòng, nó thấy nữ chủ nhân có vẻ rất yêu quý mình thì cũng biết điều nằm im.

- Nhưng nó là loại chó gì vậy?

Thanh Lam khẽ thắc mắc, nhìn nó đúng là rất đáng yêu nhưng bề ngoài cũng không khác gì một con chó sói còn nhỏ. Không phải hắn muốn cô nuôi thú cưng là một chó sói đấy chứ? Thanh Lam bị chính suy nghĩ vừa rồi của mình dọa cho hoảng sợ, vừa tính buông con chó ra thì nghe thấy giọng hắn vang lên:

- Không cần hoảng sợ, nó không phải chó sói. Đây là giống chó cảnh Alaskan Malamute.Nó có những nét tương đồng với loài sói Bắc Mĩ nhưng từ lâu đã được thuần hóa trở thành một giống chó cảnh, hoàn toàn không có gì nguy hại.

Thanh Lam nghe xong liền thu lại ý định vứt bỏ vật nhỏ trong lòng mình, ngược lại cô còn rất muốn được nuôi dưỡng và chăm sóc cho nó.

- Có nó bên cạnh sẽ giúp em bớt nhàm chán.

Công việc của hắn dạo này rất bận rộn, quả thực không có thời gian để ở bên cô. Có thêm con chó nhỏ này cũng coi như khiến cô có thêm việc để làm. Thật ra có một điều hắn còn chưa nói với cô, rằng đây là con chó duy nhất chưa được thuần hóa hoàn toàn, cũng có nghĩa bản năng hoang dã của loài sói về cơ bản vẫn tồi tại. Như vậy mà bên cạnh làm bạn, nó còn có khả năng bảo vệ cho cô tránh gặp nguy hiểm.

Thanh Lam nhẹ nhàng đặt vật nhỏ xuống đất, tiến lại hôn nhẹ vào má hắn, cười ngọt ngào:

- Phong, cảm ơn anh.

- Tiểu Lam, tôi cần nhiều hơn thế này.

Lời nói vừa dứt, hắn bế cô đặt lên giường lớn, bàn tay to giật bung chiếc áo sơ mi mỏng manh của cô, cúi đầu hôn điên cuồng. Thanh Lam hé miệng đón lấy nụ hôn của hắn, vòng tay ôm cổ hắn siết vào chặt hơn. Nụ hôn từ môi di chuyển xuống cổ, dừng tại xương quai xanh.

- Ưm...

Hắn nhướn mày nhìn cô gái dưới thân mình, cười khẽ:

- Đã lần thứ bao nhiêu rồi mà vẫn còn xấu hổ như vậy?

- Phong...

Xoẹt!

Lại là tiếng quần áo bị xé rách. Thanh Lam có chút bất mãn, người đàn ông này sao lần nào cũng phải xé rách quần áo của cô một cách không thương tiếc như vậy. Cô biết hắn nhiều tiền, nhưng cũng đâu cần phải phô trương tới mức một lần làm là một lần xé như vậy cơ chứ.

Bầu ngực đẫy đà trắng nõn hiện ra, hắn cúi đầu ngậm lấy nhụy hoa hồng hồng trên đó, bàn tay to lớn nóng bỏng tùy ý ngao du trên người cô.

- Ưm...đừng...

- Muốn không?

Thanh Lam hai má nóng ran, cắn chặt răng áp chế cảm xúc, trong lòng không ngừng chửi mắng người đàn ông hạ lưu trước mặt lần nào cũng ép cô phải nói ra những câu đáng xấu hổ.

- Không muốn sao?

Dương Phong thế nhưng vẫn không có ý định buông tha cho cô, hắn dừng lại động tác. Cô cảm giác cả người như bị kim đâm, các tế bào không ngừng đòi hỏi một thứ gì đó, cắn răng cắn lợi thốt lên một chữ: “Muốn”

- Nói lại lần nữa.

- Phong, em muốn...

Hắn dường như cũng không thể kìm chế thêm nữa, nghe xong câu đó liền mạnh mẽ tiến vào trong cô, rất điên cuồng, rất mãnh liệt. Thanh Lam cắn chặt môi dưới ngăn cho mình không phát ra tiếng kêu, móng tay sắc nhọn cứ thế găm chặt vào làn da màu đồng rắn chắc của hắn

- Rên cho tôi nghe.

Dương Phong nói như ra lệnh, hơi thở nồng đậm mùi vị nguyên thủy, nóng rực phả lên mặt cô

- Ưm...ưm...ưm...

Hắn cười thỏa mãn, đẩy nhanh tốc độ của mình, lần nữa đưa cả hai chạm đến khoái lạc.

Cơn kích tình qua đi, Thanh Lam mệt mỏi gục trên người hắn. Dương Phong cứ thế đứng dậy, ôm cô tiến thẳng vào nhà tắm. Cô không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần ở trong đó, chỉ nhớ khi hắn đặt cô lên giường, cả người đã hoàn toàn giống như động vật không xương sống, một chút sức lực cũng không còn.

- Phong, anh đi đâu sao?

Cô mở đôi mắt mông lung nhìn hắn đang thay âu phục. Dương Phong tiến lại gần, cúi đầu hôn cô một cái, nhẹ giọng:

- Có chút việc quan trọng, em nghỉ ngơi đi.

Buổi tối, sau khi nhận được điện thoại của hắn, cô rời khỏi giường, đặc biệt chọn cho mình một chiếc váy dạ hội đen tuyền dài tới mắt cá chân, cả chiếc váy được nhà thiết kế tỉ mỉ đính vào những hạt đá quý li ti, không ngừng lấp lánh dưới ánh đèn, lại đeo thêm bộ trang sức hiệu Dior mà hắn vừa cho người mang tới, mái tóc óng mượt búi lên, trang điểm qua một chút. Xong xuôi mọi việc thì LykanHypersport của hắn đã chờ sẵn dưới cổng.

- Chúng ta đi đâu vậy?

- Dự tiệc khai trương chi nhánh mới ở Châu Âu của Lưu gia.

- Lưu gia?

- Tôi nghĩ em sẽ muốn tới đó.

Thanh Lam khẽ cau mày, suy nghĩ có chút phức tạp. Vậy có nghĩa là hắn chỉ vì cô mới nhận lời tham gia bữa tiệc này? Lại đưa mắt nhìn qua bên cạnh, hắn vẫn đang chăm chú lái xe. Người đàn ông này quá hoàn hảo. Cô nghĩ chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ trở thành người phụ nữ mà hắn yêu thương, mong cũng chưa từng mong rằng có một ngày hắn sẽ cho cô danh phận. Cô và hắn, mối quan hệ này ngay từ đầu cũng chỉ là một cuộc trao đổi, hắn nhìn trúng cô, cô thỏa mãn hắn, chỉ vậy thôi. Nhưng là cô có phải hay không đã yêu hắn? Yêu? Một chữ yêu nói nghe sao dễ dàng. Được làm người phụ nữ của hắn thực sự là điều mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn. Cô có chăng cũng chỉ là một trong số những người có cái diễm phúc to lớn đó mà thôi. Không nên tự ôm ảo mộng quá nhiều.

- Suy nghĩ cái gì vậy?

- Không có gì.

Chiếc xe dừng lại tại căn biệt thự sang trọng mà cô đã vô cùng quen thuộc. Lưu Cương ra tận nơi đón hai người họ. Hắn bước xuống khỏi xe, rất phong độ vòng qua mở cửa xe bên kia, nắm tay cô dìu ra ngoài.

- Bác Lưu!

Thanh Lam hai mắt lấp lánh, nụ cười cũng trở nên rạng rỡ. Bộ dạng của cô dường như đã thu hút tất cả những người có mặt. Cô gái này đúng là rất xinh đẹp, thanh thuần, trang nhã, dễ dàng khiến người ta cảm thấy ái mộ.

- Tiểu Lam!

Châu Minh Ngọc không biết từ đâu xuất hiện, chạy tới ôm lấy Thanh Lam

- Tiểu Lam, ta rất nhớ con.

- Bác Châu, người không cần lo lắng, con sống rất vui vẻ.

- Tiểu Lam, ta có một số chuyện cần nói với con, con theo ta lên lầu được chứ?

Thanh Lam có chút khó xử đưa mắt về phía hắn, thấy hắn gật nhẹ một cái mới yên tâm đi theo bà.

Dương Phong nhàm chán châm thuốc hút ở ban công. Bữa tiệc này hắn căn bản không muốn đi, càng không xứng để hắn đi, nếu không phải vì người phụ nữ của hắn, với Lưu gia e rằng đến một cái liếc mắt hắn cũng không thèm ban tặng.

- Nhị thiếu gia, em mời ngài một ly được chứ?

Giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau, hắn quay đầu lại chỉ thấy Thanh Lam cười trong trẻo, bàn tay mịn màng đang cầm một ly whisky loại mạnh hướng về phía hắn.

Dương Phong dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở, tiến lại gần cô, một tay nhận lấy ly rượu, tay còn lại vòng qua đằng sau, kéo cô áp sát người hắn, môi mỏng khẽ nhếch vẽ lên nụ cười có chút ám muội

- Tôi muốn uống nó cùng Thanh Lam tiểu thư.

Dứt lời hắn ngửa cổ trút toàn bộ rượu vào miệng rồi cúi đầu hôn cô gái ở trong lòng, rượu từ trong miệng hắn tràn qua miệng cô, cay cay, nóng rực, không hổ danh rượu mạnh. Mùi rượu, mùi thuốc lá nhàn nhạt trong miệng hắn pha trộn lẫn nhau, đồng thời tan vào đầu lưỡi cô, kích thích hơn cả loại whisky hạng nặng vừa uống.

Dương Phong lưu luyến thu hồi nụ hôn, hắn chỉ sợ nếu còn hôn tiếp cô gái này thực sự sẽ chết ngạt trong lòng hắn mất.

- Bà ta nói gì với em vậy?

- Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần bận tâm.

- Ừm.

Hắn trả lời thật khẽ, xoay người một cái, hoàn toàn giam giữ cô vào lòng mình. Cảm nhận sự ấm áp của hắn, Thanh Lam tâm trạng bỗng trở nên rối loạn, ánh mắt mông lung hướng về nơi xa xôi...

( Idol: Các bạn trẻ đọc truyện nếu có thể thì nhớ để lại cho mình xin mấy cái nhận xét bên dưới nhé! Xin cảm ơn ^^)


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...