Ván Cược Tình Yêu

Chương 26: Thỏa thuận mạng sống


Chương trước Chương tiếp

- Chính cô.Không khí trong phòng vì lời nói của Dương Phong mà trầm lặng không ít. Anh Tử hơi mỉm cười, giọng nói thoát ra cơ hồ mang theo chút hứng thú

- Được, nếu ngài thắng, ngài muốn làm gì tôi tùy thích, nếu thua...

Cô bỏ dở câu nói, rút từ trong người một khẩu súng lục dát vàng, đặt xuống mặt bàn. Dương Phong hơi cau mày, người phụ nữ này hình như rất thích vàng thì phải.

- Nếu thua, ngài sẽ chết.

Nói đoạn cô đưa tay chạm nhẹ vào chiếc khuyên tai lấp lánh ở tai trái, giọng lạnh lùng

- Vào đây.

Cửa phòng mở, Kevil cùng đoàn vệ sĩ bước vào. Dương Phong đã trở lại ghế ngồi đối diện.

- Nhị thiếu gia, ngài có thể bắt đầu rồi.

- Cô còn chưa biết luật chơi đã vội vàng như vậy. Chị hai, cô đúng là tự tin có thừa nhỉ?

- Nếu hôm nay tôi không thắng được ngài, ba chữ "Mộc Anh Tử" sẽ đọc ngược lại.

Khá lắm. Nên nói cô ta quá tự tin hay là quá kiêu ngạo đây? Ba chữ Mộc Anh Tử sẽ đọc ngược lại à, nếu thế thì thật chẳng khác nào một sự sỉ nhục to lớn. Hắn rất mong cho tới lúc đó. Đánh bài, đấu súng, đua xe, đều quá mức vô vị, luật chơi lần này, thú vị hơn nhiều.

Anh Tử chăm chú nhìn những chai rượu được xếp kín mặt bàn, đều là những loại có nồng độ mạnh như: Diamonds armagnac; Cognac; Whisky Canada; Vodka Diva Diamonds... Đặc biệt là cứ mỗi loại đều được chia đều ra hai phía, một là cô và một là hắn. Tên này, muốn thi uống rượu?

- Chị hai, thông minh như cô chắc cũng hiểu luật chơi rồi nhỉ?

- Ấu trĩ.

Anh Tử trầm giọng, Dương Phong xám mặt nhìn cô, nhưng rất nhanh chóng lấy lại phong độ

- Cô sợ?

Cô nhìn hắn, hơi nhếch môi. Trong khi đám vệ sĩ phía sau đổ mồ hôi lạnh thì Kevil lại điềm tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Cậu hơi khom người, cúi đầu nói thầm vào tai Anh Tử điều gì đó, cô gật nhẹ đầu.

15p sau....

Một nửa số chai rượu trên bàn đã hết, vỏ chai bừa bộn trên nền nhà, Dương Phong lạnh nhạt châm thuốc

- Chị hai, cô đúng là không tầm thường chút nào.

- Quá khen.

Phía đối diện, người phụ nữ vắt chéo hai chân, vẫn bộ dáng an nhàn thường thấy, đôi mắt lười biếng khép chặt. Đám vệ sĩ đứng sau lưng Kevil hết mắt tròn lại sang mắt dẹt. Chị hai, cô ấy là phụ nữ mà. Có lẽ nào như vậy....Lại liếc nhìn đống vỏ chai lộn xộn dưới chân, rượu mạnh có tiếng thế giới ư? Có khi nào là hàng giả mạo không?

- Tiếp tục đi.

15p sau...

Nửa số rượu còn lại cũng bốc hơi nhanh chóng. Vài nhân viên nữ của Lâm Chi Bảo Khanh được gọi vào phòng, một số thu dọn vỏ chai dưới nền, số còn lại đang bận rộn xếp những chai mới lên mặt bàn.

Nói không kinh ngạc thì là nói dối, vì cô ta đeo mặt nạ nên hắn không thể xác định sắc mặt có biến chuyển chút nào không, nhưng nhìn cái cách cô ta thảnh thơi hút điếu thuốc thứ hai là đã biết. Mộc Anh Tử, cô ta không say, nói đúng hơn, số rượu cô ta vừa uống chỉ như nước lã mà thôi. Trong khi đó thì hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi. Thua ư? Không đâu. Hắn không cho phép điều đó xảy ra. Dương Phong từng thi uống rượu với Đại Minh Vương và Tạ Duy Tôn suốt ba ngày ba đêm ở New Yord. Khi ra về, hắn rõ ràng vẫn còn tỉnh táo trong khi hai tên kia đã say khướt, sao hiện tại lại có thể dễ dàng say đến vậy.

- Nhị thiếu gia, mời.

Anh Tử nâng ly rượu lên, khẽ mỉm cười rồi uống một hơi cạn sạch. Dương Phong vỗ mạnh vào đầu mình mấy cái, cũng rót rượu, động tác cực kì tao nhã.

- Mời.

30p sau....

Mặt bàn còn lại một chai Vodka duy nhất, và chai đó ở bên hắn. Dương Phong ngả người vào thành sô pha, hai mắt nhắm nghiền, đầu óc choáng váng quay cuồng, toàn thân giống như vừa bị ai đó đập cho một trận bầm dập. Hắn thế mà lại thua. Không. Hình như hắn lúc nào cũng thua dưới tay người phụ nữ này. Thua thảm hại. Còn nhớ chỉ vài phút trước, khi cô uống xong ly rượu cuối cùng của mình thì cũng là lúc hắn bật nắp chai cuối cùng. Nhưng là...

- Kevil, gọi thêm rượu đi. Đồng thời cho người xác định lại xem số rượu này có phải hàng thật không? Sao nhạt nhẽo vô vị thế.

Gục ngã. Câu nói của Anh Tử thực sự đã trở thành một nhát chí mạng đối với hắn. Cô ta không phải con người. Bởi nếu là con người thì chắc chắn sẽ có giới hạn. Còn người phụ nữ này, không có một giới hạn nào được đặt ra. Không có việc gì không thể làm.

- Anh thua rồi, nhị thiếu gia.

Anh Tử không biết từ lúc nào đã áp sát người hắn, cô ngồi lên đùi Dương Phong, vòng tay ôm lấy cổ hắn, giọng nói nóng bỏng

- Thua rồi, thì phải chịu phạt thôi.

Dương Phong hơi hé mắt, ánh nhìn rực lửa của cô hướng thẳng, vòng tay ôn nhu ghì chặt cổ hắn, váy đỏ chỉ đến đầu gối làm lộ đôi chân thon dài thẳng tắp. Dương Phong cảm giác thân nhiệt của mình càng ngày càng tăng cao. Cô ta muốn giết chết hắn bằng cách này à? Có khi thế lại hay. Tự cười chế giễu, trong một khắc, mùi hương quen thuộc xông vào cánh mũi, mùi hương này, chỉ Thanh Lam mới có,chính là mùi hương này, không thể nhầm lẫn. Rất nhanh, nó đã được thanh thế bằng hương hoa hồng rất đậm, ban nãy, là ảo giác ư?

- Nhị thiếu gia, hiện tại, tôi có thể giết anh không?

Khẩu súng vàng ban nãy được cô đặt lên bàn giờ đã kề vào cổ hắn. Dương Phong không mở mắt, chỉ lười biếng đáp lời

- Có thể.

Cạch!

Tiếng súng lên nòng. Anh Tử bình thản bóp cò. Không có tiếng nổ, không có máu, không đau. Tất nhiên rồi, vì súng không có đạn. Lần này Dương Phong vì kinh ngạc mà mở mắt. Gương mặt Anh Tử áp sát mặt hắn, cái nhìn như xoáy sâu vào tâm can hắn. Và tuyệt nhiên, hắn cảm thấy ánh mắt của cô rất giống với Thanh Lam. Lại là ảo giác ư?

- Phong...

Một chữ làm tim hắn chấn động, trong mắt đều là khó hiểu. Anh Tử hơi nhếch môi, siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, giọng cô thì thầm bên tai:

- Một mạng này, là anh nợ tôi. Thế nên, giữ gìn cho cẩn thận. Bởi sẽ có ngày, tôi đòi lại nó đấy.

Dứt lời, cô in nhẹ môi mình lên hình săm sói trên cổ hắn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng Vip. Dương Phong đưa tay sờ lại hình săm trên cổ mình, cảm giác mềm mại mê luyến khi nãy vẫn còn chưa tiêu tan hết. Lại đưa mắt nhìn chai rượu trên bàn, hắn cầm lên, uống liền một hơi dài.

Trời còn mưa không dứt, đoàn xe lao vội vã trong đêm.

- Dừng xe.

Giọng cô trầm lạnh, Kevil giảm ga rồi cho xe lùi lại phía sau. Cả đoàn xe cũng biết điều làm theo. Bên kia đường, cô gái với mái tóc vàng nhạt cùng bộ quần áo mỏng manh ngồi co ro một góc, trong lòng còn ôm theo một vật nhỏ có bộ lông trắng tinh.

- Ô tụi bay, có con bé ở đây?

Một tên mặt mày hung tợn hô lên, cả đám khoảng 5- 6 tên đồng thời tiến lại. Quần áo bọn chúng đều đã ngấm nước, hai mắt đục ngầu, thần sắc không tỉnh táo, nhìn qua thì có thể đoán được là vừa từ bar về.

- Hey cô em.

Một tên lao tới cầm tay cô gái kéo lên, cô nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, tay còn lại vẫn cố gắng ôm chặt lấy vật nhỏ trong lòng

- Đi với bọn anh nào.

Gâu...gâu....

Vật nhỏ kia hóa ra là một chú chó, nó hướng tới tên đang cầm tay cô chủ của mình, sủa lên từng tiếng vang dội.

Chat!

Cô gái giật tay mình ra khỏi tay hắn ta, đồng thời vung tay tát vào mặt hắn một cái đau đớn.

- Con đ.i.ế.m

Hắn gầm lên giận dữ rút trong người một khẩu CZ 75, hướng thẳng về phía cô. Mà lúc này, ngồi trong xe, Anh Tử khẽ nhíu mày, các dây thần kinh căng giãn, trái tim trong lồng ngực, cơ hồ nhức nhối

- Giết chúng.

Kevil nghe thấy mệnh lệnh ra, toan cho người xử lí chuyện này thì bất ngờ

- Tôi sẽ giết chúng.

Anh Tử nói xong, dứt khoát mở cửa xe. Mưa nhanh chóng làm ướt người cô.

- Nào, bây giờ muốn đi theo bọn anh hay...

Xoẹt!

Một đường nhanh gọn vung ra, tên cầm súng chưa kịp nói xong đã ngã gục xuống đất, chỉ còn ít da nối phần đầu với cổ, hai mắt hắn trợn tròn nhìn người trước mặt, máu bắn lên mặt nạ của cô nhanh chóng được nước mưa rửa trôi.

- Chị.....

Mấy tên còn lại mở to hai mắt, đùa sao hả trời, dù là cấp thấp đến đâu thì bọn chúng cũng đã từng được biết phong phanh không ít tin tức về người phụ nữ này. Nhưng đáng sợ tới mức này thì, có nghĩ cũng chưa từng nghĩ...

Xoẹt...Xoẹt

Hai nhát dao vung tới, tên đứng gần nhất đã nhanh gọn mất đi hai cánh tay, máu phun trào, hòa cùng nước mưa thành dòng nước đỏ ối, lạnh lẽo chảy trên nền đường.

- Không...

Tên thứ ba đau đớn hét lên khi đầu dao nhọn hoắt đặt lên ngực hắn, giọng cô băng lãnh

- Biết vì sao mày chết không?

- Em...xin....lỗi...đừng...

- Xin lỗi? Ok. Giờ tao giết mày rồi sẽ nói xin lỗi.

Phập! Mũi dao đâm thẳng tim hắn, ngập đến tận cán, chưa dừng ở đó, Anh Tử lạnh lùng xoay chuôi dao theo một đường tròn, giống như muốn khoét sạch tim hắn, đôi mắt nham thạch đậm màu của máu.

Ba tên còn lại vì sợ hãi mà cuống cuồng bỏ chạy, Anh Tử nhìn theo, cười khẩy một tiếng, rút từ đai váy ra ba cây kim sắc nhọn.

Phập!

Ba chiếc kim cô phóng ra chuẩn xác cắm vào sau ót của chúng, cả ba đồng thời gục cùng một lúc. Đầu kim có độc, lại đâm đúng vào huyệt đạo, chất độc sẽ nhanh chóng lan khắp cơ thể. Anh Tử xoay người, cô gái ban nãy không biết vì mệt mỏi hay sợ hãi cực độ mà ngất đi từ lúc nào. Chú chó nhỏ đang cố gắng đánh thức chủ nó bằng cách liếm nhẹ lên mặt, thi thoảng lại cất lên những tiếng rên rỉ đáng thương.

Đột nhiên không cảm nhận được nước mưa rơi vào người mình như trước, Anh Tử xoay người thì thấy Kevil đang che ô cho cô, người cậu cũng ướt hết

- Chị hai, người sẽ bị cảm lạnh.

- Phiền chết. Lo cho cô ta đi. Rồi dọn dẹp sạch sẽ đám rác rưởi này.

Anh Tử buông câu lạnh lùng rồi tiến lại phía xe ô tô. Cô tự mình phóng xe đi. Kevil, tên ngốc này. Còn lo cô sẽ bị cảm lạnh. Không phải chính cậu cũng đang bị ướt hết người đó à. Một chữ "yêu" rốt cuộc mang bao nhiêu ma lực, mà lại khiến con người ta mãi chìm trong mộng mị. Xe của cô điên cuồng tăng tốc, cuối cùng thì dừng lại ở bờ sông. Anh Tử tựa người vào thành xe, lặng lẽ châm thuốc. Trên người cô vẫn còn phảng phất mùi máu ngai ngái. Mưa đã tạnh, mặt sông phẳng lặng thi thoảng lại gợn lên từng đợt sóng li ti, nếu không để ý thì sẽ rất khó nhận ra. Gió cũng lạnh hơn nhiều. Trời tảng sáng, Anh Tử đưa mắt ra xa, nghĩ ngợi một chút, cô dập tắt thuốc, tiến lại sát bờ sông.

Ùm!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...