Twilight Series Tập 2: Trăng Non

Chương 4: Tỉnh giấc


Chương trước Chương tiếp

Thời gian cứ thế trôi đi. Đã có lúc tôi tưởng chừng như mình không thể chịu đừng nổi. Đã có lúc, từng vết khâu trên cánh tay bị thương của tôi lại buốt nhói như cơ thể đang lành lặn bỗng dưng bị một vết bầm. Ngày nối ngày trôi qua trong lặng lờ, trong bầu không khí thê lương, tròng trành những cảm xúc; nhưng mà thời gian vẫn cứ trôi. Tôi vẫn cứ phải tồn tại trên đời này như thế.

Ngài cảnh sát trưởng dộng mạnh tay xuống bàn:

- Thế đấy, Bella! Bố sẽ trả con về nhà.

Tạm rời mắt khỏi tô ngũ cốc, tôi ngước mắt lên nhìn bố, sững sờ, chính xác thì từ nãy tới giờ, tôi đang chìm mắt trong suy tưởng hơn là tập trung cho việc xúc từng muỗng thức ăn đút lên miệng. Vậy là... từ nãy tới giờ, tôi cũng đã để ngoài tai những lời nói của bố, tôi quên mất là cả hai bố con tôi đang chuyện trò - Nhưng bố nói gì, sao nghe khó hiểu quá.

- Con đang ở nhà mà - Tôi lí nhí đát, mắt trố ra vì ngạc nhiên.

- Bố sẽ trả con về với Renée, tức là Jacksonville ấy - Bố giải thích rõ hơn. Và bố tức tối nhìn vẻ mặt ngù ngờ, chậm chạp của tôi khi hiểu ra ý tứ của bố.

- Con đã làm gì sai hả bố? Tôi cảm nhận rõ ràng rằng mặt mình đang nhăn lại. Thật vô lý. Trong suốt bốn tháng qua, tôi chưa hề làm gì để cho ai phải phàn nàn kia mà, sau cuộc chia tay với Edward - cả hai bố con tôi, ai cũng phải tránh đề cập đến chuyện không vui này - điểm số của tôi ở trường vẫn cao. Tôi chưa hề vi phạm “giờ giới nghiêm” - tức chưa la cà ở đâu lâu tới mức phải về trễ giờ mà bố đã quy định. Và hoạ hoằn lắm tôi mới không ăn hết phần ăn.

Gương mặt cau có của bố vẫn chưa giãn ra:

- Con chẳng làm gì cả. Và đó mới là chuyện đáng nói. Con chẳng làm gì cả.

- Bố muốn con dính lứu vô những thứ rắc rối ư? - Tôi không khỏi thắc mắc, đôi lông mày nhíu lại, nặng trịch những hoang mang khó hiểu. Tập trung lúc này, với tôi mà nói, quả là một nỗ lực lớn lao, Mọi chuyện thật không dễ chút nào. Chẳng gì thì tôi cũng đã bắt đầu quen với việc bỏ ngoài tai mọi thứ rồi, đôi tai của tôi bắt đầu lùng bùng.

- Chẳng thà con mắc mứu với những rắc rối còn tốt hơn cái tình trạng hiện nay... Lúc nào cũng ủ rũ!

Tôi thật sự bị chạm tự ái. Trong suốt quãng thời gian vừa qua, tôi đã cố gắn giữ gìn, và một chút dáng vẻ gọi là rầu rĩ, ủ ê kia đâu có lộ ra ngoài...

- Con có ủ rũ gì đâu, bố.

- Ừ, bố đã dùng từ sai - bố miễn cưỡng thừa nhận - Ủ rũ thấy còn tốt hơn, ít ra là còn có hoạt động này nọ. Còn con, con... như người chết biết thở ấy, Bella ạ. Có lẽ từ đó thì đúng hơn.

Lời cáo buộc này thì đúng phóc rồi. Tôi thở dài, cố hết sức thổi vào giọng nói của mình một chút... sinh khí.

- Con xin lỗi bố - Lời xin lỗi của tôi nghe có vẻ ngang phè, ngay cả tôi cũng còn nhận thấy nữa là. Tôi hoàn toàn ý thức được rằng bấy lâu nay mình đang đóng kịch trước bố. Không để bố phải suy nghĩ này nọ là cả một nỗ lực đang kể của tôi. Giờ đây, khi hiểu rằng tất cả công sức của mình đã đổ sông đổ bể, làm sao không buồn cho được.

- Bố không cần con phải xin lỗi

Tôi lại thở dài:

- Vậy bố cho con biết là bố muốn con phải làm sao?

- Bella à - Bố ngần ngừa trong giây lát, quan sát cặn kẽ phản ứng của tôi trước những lời lẽ tiếp theo của mình - Con gái, con không phải là người đầu tiên phải hứng chịu những chuyện như vậy, con có hiểu không.

- Con biết mà - Câu nói hùa theo của tôi nghe sao yếu xìu và không đọng lại chút ấn tượng nào.

- Con nghe bố này, con gái. Bố nghĩ là... là con cần được giúp đỡ.

- Giúp đỡ ư?

Bố dừng lại một lúc, ngẫm nghĩ để tìm từ diễn đạt.

- Hồi mẹ con bỏ đi - Bố tiếp tục lên tiếnng, vẻ mặt tư lự - đưa con đi theo - Bố hít vào một hơi thật sâu - Ừm, khoảng thời gian đó với bố, thật tệ hại.

- Con hiểu, bố ạ - Tôi lầm bầm.

- Nhưng bố đã tự tìm cách xoay xở lấy - bố vạch ra vấn đề - còn con, con gái, con không tìm cách giải quyết vấn đề của mình. Bố đã chờ đợi, đã hy vọng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn - Nói đến đây, bố lại chằm chằm nhìn tôi, nhanh như cắt, tôi cụp mắt xuống - Bố nghĩ là cả hai bố con ta đều biết mọi chuyện rồi sẽ chẳng tiến triển gì.

- Con không sao mà bố.

Nhưng bố phớt lờ tôi đi:

- Có lẽ, ừm, có lẽ con nên tâm sự với ai đó, về vấn đề của mình... Một chuyên gia.

- Bố muốn con đến gặp bác sĩ tâm lý ư?- Giọng nói của tôi cất cao, nghe có hơi the thé một chút, khi bất ngờ ngận ra bố muốn ám chỉ đến chuyện gì.

- Biết đâu sẽ có ích.

- Mà cũng có khi chẳng giúp được gì.

Nói thực thì tôi không rành ba cái trò phân tích tâm lý, tôi chỉ biết đại khái là nếu không kể thật với người ta vấn đề của mình thì sẽ không thể nào có hiệu quả. Lẽ tất nhiên tôi có kể thật với họ - nếu tôi muốn dành cả quãng đời còn lại của mình trong căn buồng có bốn bức tường lót đệm (chuyên dùng để nhốt người điên).

Sau một hồi quan sát, chắc hẳn bố đã nhận ra thái dọ khó bảo của tôi, bố đã nhận ra thái độ khó bảo của tôi, chẳng thế mà bố đã chuyển sang thế tấn công khác:

- Chuyện này khó cho bố rồi, Bella. Có lẽ mẹ con...

- Bố à - Tôi xẹt ngang, ngắt lời bố bằng cái giọng ngang phè - Tối nay con sẽ ra ngoài, nếu bố muốn vậy, con sẽ gọi cho Jess hoặc là Angela.

- Nhưng bố đâu có muốn như vậy đâu - bố nạt lại tôi, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng - chỉ là bố không nghĩ rằng mình có thể sống vui vẻ được khi ngày ngày cứ phải thấy con nỗ lực thể hiện mình theo cái kiểu đó. Bố chưa từng thấy ai cố gắng như thế cả. Thấy con như vầy, bố đau lòng lắm, con có biết không?

Làm ra bộ ngây ngô, tôi cúi mặt xuống bàn:

- Con không hiểu gì hết, bố ạ. Đầu tiên thì bố giận điên lên vì con cứ ì ra đó, không chịu hoạt động, nhưng rồi bố lại nói rằng không muốn con ra ngoài.

- Bố muốn con hạnh phúc... À không, không dám ao ước lớn lao như vậy. Và bố cho rằng nếu con ra khỏi Forks, con sẽ có một cơ hội khác tốt hơn.

Mắt tôi tức thì bừng sáng, một chút xíu cảm xúc còn đọng lại của những ngày đầu tiên đến cái thị trấn nhỏ bé này bất chợt hiện về.

Đã có cả một quãng thời gian tương đối dài tôi từng trù tính đến chuyện này.

- Con sẽ không đi đâu cả - Tôi trả lời dứt khoát.

- Tại sao không chứ? - Bố hỏi gặng.

- Con đang học kỳ cuối mà, mọi thứ đã đâu vào đấy rồi, không thay đổi được đâu.

- Nhưng con là học sinh giỏi, con theo kịp bài vở mấy hồi.

- Con không muốn xen vào giữa mẹ và dượng Phil.

- Mẹ đang sầu héo, mong mỏi còn về kia kìa.

- Florida nóng lắm.

- “Rầm”... bố lại dộng tay xuống bàn.

- Cả bố và con đều biết điều gì đang diễn ra ở đây, Bella. Chúng ta đều biết nó không tốt cho con - Bố hít vào một hơi thật sâu - Đã mấy tháng trôi qua rồi. Không điện thoại, không thư từ, không liên lạc. Con không thể cứ mãi chờ đợi thằng nhóc đó.

Tôi lừ mắt nhìn bố, cảm nhận rất rõ rệt gương mặt của mình đang dần dần nóng lên. Đã lâu lắm rồi, tôi chưa có dịp đỏ mặt vì một cảm xúc nào cả.

Đây là chuyện nên tránh đề cập đến, và bố hoàn toàn biết rõ điều đó.

- Con không chờ đợi gì cả. Con cũng không mong đợi gì cả - Tôi lí nhí trả lời bố, giọng nói vẫn đều đều.

- Bella... Bố lại cất tiếng, giọng nói thật đanh.

- Con phải đến trường đây - Tôi cắt ngang lời bố, đứng bật dậy, giặt phắt lấy phần ăn sáng còn nguyên mà đổ thẳng vào bồn rửa chén và hì hục rửa lấy rửa để bộ đồ ăn, không nói thêm một lời nào nữa.

- Con có chút chuyện với Jessica - Vừa khoác túi xach vào vai, tôi vừa dõng dạc thông báo, không màng nhìn bố lấy một lần - Nên có lẽ con sẽ không ăn tối ở nhà. Tụi con sẽ đến Port Angeles xem phim.

Rồi cứ thế, tôi xăm xăm bước thẳng ra củă, trước khi bố kịp có bất kỳ một phản ứng nào.

Vội vội vàng vàng tránh mặt bố, tôi nghiễm nhiên trở thành một trong những học sinh đến trường sớm nhất. Đi học sớm có lợi lắm, ấy là tôi tìm được cho mình một chỗ đậu xe vô cùng ưng ý. Nhưng còn cái đáng phàn nàn là chẳng có việc gì làm, mà tôi thì lại dang muốn tránh để tay chân nhàn rỗi bằng mọi giá.

Thật nhanh, trước kh trí óc kịp nghĩ đến những lời buộc tội của bố, tôi rút ngay quyển “ Tích phân - Vi phân” ra, loạt xoạt lật đến phần bài sẽ học hôm nay, tìm hiểu trước. Thật ra, cái việc đọc toán còn tệ hơn là nghe giảng về toán, nhưng hiện thời, tôi đang học rất khá môn này. Mấy tháng nay, tôi rất siêng học toán, tôi dành thời gian cho môn toán gấp mười lần bình thường. Và kết quả là những điểm A trừ. Tôi biết thày Varner cho rằng sự tiến bộ của tôi có được là nhờ ca vào phương pháp dạy học “siêu đẳng” của thầy. Và nếu điều đó khiến thầy vui vẻ thì tôi sẽ cố gắng không để thấy vỡ mộng.

Cứ thế, tôi buộc mình phải dán mắt vào trang sách đến tận lúc bãi đậu xe bắt đầu đông người mới chịu dời bước đi đến lớp Quốc văn. Mấy hôm nay, chúng tôi đang thảo luận dở dang tác phẩm Trại súc vật của Georger Orwell, một đề tài tương đối dễ “tiêu hoá”. Cá nhân tôi chẳng nghĩ ngợi gì về chủ nghĩa cộng sản; đây chỉ là một sự thay đổi đề tài nhằm làm mới chương trình giảng dạy, hòng thay thế những tác phẩm lãng mạn dackhai thác đến cũ mòn là thôi. Tôi ngồi ngay ngắn ở giữa ghế, hài lòng để bài giảng của thầy Berty làm xao lãng tâm trí đang rối bời của mình.

Khi tôi còn ở trường học, thời gian trôi qua có bớt nặng nề hơn. Chuông reo, dường như sớm hơn bình thường. Tôi lật đật sắp xếp lại sách vở, cho tất cả vào túi xách.

- Bella, ?

Tôi nhận ngay ra giọng nói của Mike, và biết được liền lời lẽ tiếp theo của anh chàng, trước khi anh ta kịp chính thức đề cập đến:

- Ngày mai có làm việc không?

Tôi ngước mắt lên. Mike đang nhoài người qua lối đi, tâm trạng lo âu hiệ nrõ trên nét mặt. Thứ Sáu nào anh chàng cũng hỏi tôi một câu duy nhất như vậy. Không lẽ gương mặt tôi lại u ám đến vậy sao. Ừm, mà cũng có thể lắm, song, chỉ trong những tháng vừa qua thôi. Nhưng mà không có lý gì anh bạn này lại cứ nhìn tôi với cùng một kiểu mặt không hề thay đổi như vậy. Tôi là một nhân viên vô cùng gương mẫu kia mà.

- Mai là thứ bảy, phải không nhỉ? - Tôi hỏi lại. Và đúng như ngài cảnh sát trưởng nhà tôi đã “phán quyết”, tôi nhận ra giọng nói của mình quả là uể oải va thiếu sức sống.

- Ừ đúng rồi - Mike gật đầu đồng ý - Hẹn gặp cậu ở giờ học tiếng Tây Ban Nha né - Nói rồi, anh ta vẫy vẫy trươc khi quay lưng bỏ đi, không còn làm cái đuôi bám theo tôi đến các lớp học nữa.

Còn tôi thì lầm lũi lê bước đến lớp Tích phân - Vi phân, trong lòng đã nung nấu sẵn quyết tâm. Chẳng gì thì đây là lớp học mà trong đó, tôi sẽ ngồi cạnh Jessica.

Đã mấy tuần lễ, à không, hình như cả tháng trời đã trôi qua rồi, kể từ ngày Jess còn chào tôi, lúc tôi đi ngang qua cô bạn ở quán ăn. Tôi biết thái độ khó gần của mình đã khiến cho cô bạn bị tổn thương. Và Jessica đang giận. Giờ thì sẽ không còn sự dễ dàng khi nói chuyện, đặc biệt là khi nhờ vả cô ấy nữa. Trong lúc còn đang thơ thẩn ở bên ngoài lớp học, tôi cẩn trọng cân nhắc từng lựa chọn với ít nhiều ngần ngại.

Đó là việc tôi lại tiếp tục không dám đối diện với bố, khi mà trong tay chưa có “thành tích” nào cho thấy là tôi đã hoà đồng với xã hội để trở lại mà “báo cáo”. Tôi biết mình không thể nói dối, dù cho lúc này, cái ý nghĩa ràng tôi sẽ phải một mình lái xe - về Port Angeles - đang sôi sục trong đầu (để phòng khi ngài cảnh sát trưởng có kiểm tra bảng đồng hồ sẽ hiển thị số dặm đã đi cho khớp). Nhưng khổ nỗi, trong cái thị trấn nhỏ bé này, mẹ Jessica lại là mọt cái “thông tấn xã” lớn nhất, không chóng thì chày, ngài cảnh sát trưởng cũng sẽ ào ào lao đến nhà bà Stanley thôi. Và như vậy thì làm sao mà ngài lại có thể bỏ qua cái chuyến đi kia. Trò dối trá thế là lòi đuôi.

Khẽ thở dài, tôi đẩy cửa, bước vào lớp.

Thầy Verner ném cho tôi một cái nhìn chứa đầy sấm sét - thầy dã bắt đầu bài giảng của mình từ lúc nào rồi. Tôi líu ríu bước chân đến chỗ ngồi của mình, lục tục ngồi vào ghế. Jessica vẫn không hề một lần ngước mắt, tỏ thái độ gì cho thấy là có quan tâm đến sự hiển diện của tôi. Kể ra cũng may, tôi dã có tới năm mươi phút để chuẩn bị tinh thần cho tình huống này rồi.

Giờ Toán hoá ra còn trôi qua nhanh hơn cả giờ Quốc văn. Một phần cũng do tôi đã xem bài trước trong xe tải - Nhưng phần lớn là do sự thật đáng buồn rằng cứ hễ mỗi lần lòng tôi đang lo canh cánh phải làm việc gì là y như rằng bánh xe thời gian cứ thế quay tít thò lò.

Rồi cuối cùng, thầy Verner cũng kết thúc bài giảng của mình, hôm nay thầy cho cả lớp nghỉ sớm năm phút. Thầy mỉm cười vì đã dễ dãi với học sinh, còn tôi thì không khỏi nhăn nhó, hiển nhiên rồi, chẳng phải bàn cãi gì nữa.

- Jess này? - Sống mũi của tôi giần giật, cả người co rúm lại chờ đợi tín hiệu trả lời của cô bạn.

Jessica tức thì xoay người lại để đối diện với tôi, đôi mắt đầy ngờ vực xoáy thẳng vào kẻ ngồi cùng bàn:

- Bồ đang nói chuyện với mình đấy à, Bella?

- Đúng rồi - Tôi mở mắt tròn xoe, tạo ra dáng vẻ ngây thơ nhất có thể được

- Sao thế? Bố muốn hỏi mình về Tích phân, Vi phân à? - Giọng nói của cô bạn thân bát thần cất cao, the thé như mọt đưa trẻ.

- Không - tôi lắc đầu - thực ra, mình chỉ muốn hỏi là liệu bồ có muốn... có muốn đi xem phim với mình tối nay không? Hôm nay, mình chỉ muốn bọn con gái tụi mình đi đâu đó chơi thôi - Giọng nói tôi thì cứng quèo, y như đang dọc diễn văn, và cô bạn của tôi thì lại càng được dịp nghi ngờ hơn nữa.

- Nhưng tại sao bồ lại mời mình? - Jessica tiếp tục thắc mắc, gương mặt vẫn giữ nguyên thái độ thiếu thiện cảm.

- Bồ là người trước tiên mình nghĩ đến những lúc muốn chia sẻ những chuyện vu vơ - tôi mỉm cười, hy vọng người nhận được nụ cười sẽ tnhậnthấy ít nhát một chút sự thành thật trong đó. Mà có khi là như vậy thật, ít ra thì Jessica cũng là người đầu tiên tôi nhớ đến mỗi khi tôi muốn tránh mặt ngài cảnh trưởng nhà tôi. Tốt cuộc thì lúc nào cũng thế cả.

Và cô bạn tôi có vẻ như cũng đã dịu xuống được một chút:

- Ừm mình không biết nữa.

- Bố có kế hoạch khác rồi hả?

- Không... Ờ, chắc là mình sẽ đi với bồ. Mà bố muốn coi phim gì?

- Mình cũng không biết người ta đang chiếu phim phim gì nữa- Tôi ấm ớ. Rắc rối rồi đây. Tôi cố động não, gần dây, tôi có nghe nhắc đến phim nào không nhỉ? Tôi có thấy tấm áp phích nào không? À, hay tụi mình đi xem cái phim gì có nhân vật nữ tổng thống ấy nhé?

Cô bạn lập tức nhìn tôi như nhìn một kẻ mới từ trên trời rơi xuống.

- Bella à, bộ phim đó hết chiếu từ cái đời tám hoánh nào rồi.

- Ồ - tôi thoáng cau mày - thế bồ đã để ý tới phim nào chưa?

những chủ ý từ trước của Jessica cũng chỉ chờ có thế là phát ra liền tắp lự, sự năng nổ, nhiệt tình vốn có của cô ta cũng theo đó mà bộc lộ ra luôn, cho dù cô bạn đang cố tình “ém” thật kỹ.

- Ừa, hiện các rạp đang chiếu một bộ phim hài tình cảm, nhiều người đi coi lắm. Mình cũng muốn đi xem phim ấy. À, mà bố mình cũng vừa xem phim Đường cùng xong, bồ mình thích phim đó lắm.

Tôi chộp ngay các tựa phim đầy hứa hẹn này:

- Phim đó nói về cái gì vậy bồ?

- Hình như về những thây ma sống lại hay sao ấy. Bố mình bảo đó là phìm đáng sợ nhất trong lịch sử đi xem phim của bố mình.

- Nghe hấp dẫn quá ta - lúc này, tôi chẳng thà chọn coi những thây ma còn hơn là xem phim truyện tình lãng mạn.

- Ờ, - xem ra Jessica ngạc nhiên thật sự về câu trả lời của tôi. Còn tôi thì cố rà soát lại trí nhớ xem có thật là mình thích phim kinh dị hay không, và câu trả lời là không biết chắc - Bồ có muốn mình đến đón sau khi tan học không?

- Tất nhiên là có rồi.

Và Jessica mỉm cười, một nụ cười thân thiện nhưng có phần gượng gạo, không được tự nhiên cho lắm trứơc khi bước ra khỏi lớp. Tôi cũng mỉm cười đáp lại, hơi chậm một chút nhưng tôi nghĩ là cô bạn đã kịp nhìn thấy.

Những giờ học còn lại trong ngày chóng vánh trôi qua, mọi nghĩ suy của tôi có được đều dồn cả vào buổi hẹn tối hôm nay. Và tôi cũng hiểu ra một điều, hiểu từ kinh nghiệm thôi, đó là một khi đã bắt chuyện lại được với Jessica, thì kể từ giờ phút này trở di, tôi sẽ không còn phải chịu đựng nhũng cấu trả lời “thiếu âm lượng” và nhát gừng của cô ấy, mỗi khi nghe tôi hỏi chuyện này chuyện nọ nữa. Và muốn cho mọi việc êm xuôi thì cũng từ bây giờ, tôi chỉ cần giữ gìn tốt mối quan hệ xã giao tối thiểu này là được.

Nói thêm một chút về trạng thái tinh thần của tôi, đầu óc của tôi trong suốt thời gian qua đã rối rắm, chẳng nghĩ được cái gì cho nên hồn, giờ đây thỉnh thoảng tôi lại còn bị mắc chứng mơ mơ màng màng, hay lẫn lộn. Tôi đã thực sự ngạc nhiên khi nhận ra rằng mình đang hiện diện ở trong phòng, chẳng nhớ được mình đã lái xe từ trường về nhà ra sao, cũng như là đã mở cửa bước vào nhà từ hồi nào. Tuy nhiên, tôi chẳng bận tâm đến điều đó lắm. Mất ý niệm về thời gian, đó mới chính là điều mà tôi cần nhất trong cuộc đời này.

Mặc kệ cái đầu mụ mị: đôi khi, con người ta cũng cần phải để cho cơ thể mình mất đi cảm giác ở một vài chỗ. Tôi bước đến tủ quần áo. Khi cánh cửa tủ vừa bật mở, để lộ một đống vật dụng bừa bãi nằm ở bên trái tủ, ở dưới chồng quần áo đã lâu rồi không có bàn tay người đụng tới, tôi mới chịu bừng tỉnh...

... Tôi không thèm ghé mắt đến một bao đựng rác màu đen có đựng món quà sinh nhật tặng tôi hồi mấy tháng trước, không thèm quan tâm đến hình dáng của chiếc máy hát âm thanh nổi đang lộ rõ mồn một phía sau lớp nhựa đen, cũng như tôi phớt lờ chuyện mười đầu ngón tay của mình đã từng rách bươm, be bét máu trong khi bứt, tháo, cố lôi nó ra khỏi cái bảng đồng hồ xe tải.

Kia, cái hầu bao ít khi được rờ tới đang toòng teng lạnh lẽo nơi đinh móc. Tôi chộp ngay lấy rồi đóng sầm cửa tủ lại một cách... hơi thô bạo.

Vừa đúng lúc đó, trong không gian vang lên tiếng còi xe. Nhanh như cắt, tôi dốc hết tiền trong ví vẫn hay để trong túi xách vào cái hầu bao. Tôi cuống qua cuống quýt, cứ như thể nếu mình không nhanh tay nhanh chân thì buổi tối cũng sẽ “bắt chước” mà trôi qua nhanh hơn...

Nhưng gì thì gì, tôi cũng không quên liếc nhìn lại mình một chút trong gương trước khi mở cửa, tôi cần phải “tút lại” vẻ mặt cho tươi tỉnh, để nở một nụ cười thật tươi, và cố gắng giữ nguyên cái nét mặt ấy.

- Cám ơn bồ đã đến đón mình - Tôi lên tiếng khi chui vào trong xe, ngồi cạnh Jessica, ráng hết sức nói cho cho thật diễn cảm, để cô bạn thấy là tôi dang rất biết ơn. Đã lâu rôi, trước khi nóigì với ai, ngoài ngài cảnh sát trưởng nhà tôi, tôi cũng đều phải “uốn lưỡi bẩy lần” cả. Mà cô bạn này của tôi thì đã trở nên khó tính hơn. Bởi vậy, tôi cũng không dam chắc đâu là cảm xúc thật, đâu là cảm xúc giả nữa.

- Được rồi. Giờ thì hãy cho mình biết tại sao lại như vậy?- Jessica cất tiếng hỏi khi bắt đầu lái xe xuống đường.

- Tại sao lại như vậy gì cơ?

- Tức là tại sao khi không bồ lại quyết định đi chơi... ? - Có vẻ như cô bạn tôi đã sửa đổi lại một chút ý nghĩa của câu hỏi.

Tôi nhún vai, nói:

- Mình chỉ muốn thay đổi, thế thôi.

Chợt nhận ra một bài hát đang phát trên radio, tôi tức thì lên nút chỉnh tần số.

- Được không bồ? - tôi hỏi.

- Được chứ. Bồ cứ tự nhiên.

Cứ thế, tôi hí hoáy dò dài, một lúc sau tôi cũng bắt được một đài ưng ý, nội dung vô thưởng vô phạt. Vậy là một bài hát mới lại réo rắt vang lên trong xe hơi, tôi liếc trộm Jessica.

Cô bạn lác cả mắt:

- Bồ thích nhạc rap tù hồi nào vậy?

- Mình không biết nữa - tôi thành thật trả lời - cũng được một thời gian rồi.

- Bồ thích hả? - Cô bạn hỏi lại một cách hồ nghi.

- Ừ, thích.

Tôi gật gù theo từng phách nhạc. Khó rồi đây, khi vừa thưởng thức bài hát rộn rã lại vừa phải trò chuyện với Jessica.

- Ờ... - Jessica chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa kính chắn gió, mắt mở to hơn bao giờ hết.

- Bồ với Mike dạo này sao rồi?

- Bồ gặp hắn còn nhiều hơn mình nữa đó.

Câu hỏi này của tôi xem ra chẳng gợi được Jessica như tôi mong đợi.

- Lúc làm việc cũng khó bắt chuyện lắm - Tôi lầm bầm, rồi hỏi tiếp câu khác - Gần đây bồ có đi chơi với ai không?

- Không thường lắm. Thỉnh thoảng mình có đi với Conner. Hai tuần trước mình đi chơi với Eric - Nói đến đây, co bạn đảo mắt (vậy là có chuyện gì đó rồi!). Tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội.

- Eric Yorkie à? Ai rủ ai?

Ngay lập tức, cô bạn của tôi rên rỉ, rồi ngay sau đó lại sôi nổi hẳn lên:

- Hắn chứ ai! Lúc ấy, mình không nghĩ được cách gì hay để từ chối.

- Thế anh ta đã đưa bồ đi đâu? - Tôi hỏi ơtí, trong lòng biết chắc một điều là cô bạn sẽ rất sẵn sàng để giải toả tính hiếu kỳ của tôi - Kể cho mình nghe đi

Và cô bạn được dịp thao thao bất tuyệt về chuện của mình. Tôi sửa lại dáng ngồi cho thạt thoải mái, chỉ có lúc này mới thực sự cảm thấy dễ chịu hơn. Giờ thì tôi đã toàn tâm toàn ý lắng nghe nỗi lòng của Jessica, lúc thì xuýt xoa vì đồng cảm, khi lại hổn hển thở vì sợ hãi, có lúc lại như sắp sửa phải la làng đến nơi. Kể xong chuỵên của Eric, cô bạn lại tiếp tục đá sang Conner, so sánh Conner với Eric, nhưng tuyệt nhiên không hề bêu xấu ai.

Phim tối nay chiếu sớm, vậy nên Jessica đề nghị cả hai để mắt thưởng thức những cảnh rùng rợn trước, rồi sẽ ăn tối sau. Tôi rất sẵn lòng đi đến bất cứ nơi đâu mà cô bạn của mình mong muốn ; rốt cuộc thì tôi đã đạt được điều mình mong muốn rồi- ngài cảnh sát trưởng ở nhà không còn là nỗi canh cácnh bên lòng cả tôi nữa.

Và cứ thể, tôi để Jessica tự nhiên “độc thoại”, mặc cho trên kia, màn ảnh liên tục chiếu những phân đoạn giới thiệu phim, bởi nhờ vậy, tôi mới phân tâm được phần nào. Nhưng rồi khi bắt đầu phim, tôi mới hoảng thực sự. Một đôi tình nhân trẻ đang dung dăng trên bờ biển, cả hai đang trao nhau những câu ân tình bền lâu, nghe uỷ mị nhưng toàn là những lời chót lưỡi đầu môi. Cố kìm cái muốn bịt cả hai tai lại đang thôi thúc trong lòng, tôi bắt đầu làu bàu. Tôi đâu có chọn xem phim tình cảm đâu, sao bây giờ lại...

- Tưởng là bọn mình chọn xem phim kinh dị chứ - Tôi nói như rít lên với Jessica.

- Thì đây là phim kinh dị mà.

- Thế tại sao chẳng thấy ai bị ăn thịt hết vậy? - Tôi đặt thẳng vấn đề.

Cô bạn trân trối nhìn tôi, gần như là phát hoảng.

- Chắc chắn là sẽ có thôi - cô bạn thì thầm.

- Mình đi mua bắp rang đây. Bồ có muốn đi ăn luôn không?

- Không, cảm ơn bồ.

Có tiếng ai đó ở phía sau đang “Suỵt!Suỵt!” chúng tôi.

Và cứ thế, tôi dứng nấn ná ở quầy hàng, mắt nhìn đồng hồ, đầu thì nhẩm tính xem với một bộ phim chín mươi phút thì phân đoạn lãng mạn dài cỡ bao nhiêu. Cuối cùng, tôi quyết định chờ khoảng mười phút, thà thừa còn hơn thiếu, rồi lại lò dò bước vào trong khuôn viên rạp xinê để đợi... cho chắc ăn. Và kia, trong không gian bất chợt vang lên ầm ĩ tiếng thét hoảng loạn biểu thị nỗi sợ hãi tột cùng, vậy là hiểu, tôi đã chờ đủ số thời gian cần thiết.

- Bồ lỡ mất mọi thứ rồi - Jessica thông báo khi tôi đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình - Hầu hết mọi người đều đã là thây ma hồi sinh rồi đó.

- Phim còn dài mà - Nói rồi, tôi đưa mời Jessica gói bắp rang. Cô bạn vốc lấy một nắm.

Phần còn lại của bộ phim gồm toàn những xác người đã " khủng bố " người ta, cùng những tiếng thét không bao giờ dứt của những người còn sống, mà số nguời đó laị mỗi lúc một giảm hẳn đi. Trước lúc xem phim, tôi cứ đinh ninh rằng những cảnh trong phim dù có rùng rợn đến đâu cũng đừng hòng hù dọa được tôi. Nhưng kỳ thực không phải vậy, ngay khi mắt vừa tiếp nhận những hình ảnh kinh dị là khắp người tôi đã nôn nao khó chịu rồi... Cũng đành chịu thôi, tôi không thể hiểu nổi được mình nữa.

Chưa đến cuối phim, khi trên màn ẳnh bắt đầu xuất hiện một thây ma hốc hác, phờ phạc đang lầm lũi lê bước theo sau kẻ cuối cùng sống sót, tiếng thét hoảng loạn cả nạn nhân vang khắp khán phòng, vang vọng cả vào tâm tức của tôi, chr có đến lúc đó tôi mới hiểu được tâm trạng của mình. Gương mặt kinh hoàng của cô gái, bộ mặt sắc lạnh, vô hồn của kẻ bám theo cô cứ liên tục đan xen trên màn hình, càng lúc càng rút ngắn dần khoảng cách.

Và tôi bất thần nhận ra hình ảnh của nhân vật nào là ứng với mình nhất.

Tôi đứng bật dậy:

- Bồ đi đâu nữa vậy? Còn có hai phút nữa là hết phim rồi. - Jessica thì thào.

- Mình đi uống nước - Tôi lầm bầm trả lời rồi ba chân bốn cẳng chạy vù ra cửa.

Ra đến bên ngoài rạp chiếu phim, tôi lầm lũi chọn lấy một chiếc ghế, ngồi xuống, cố gắng thôi không nghĩ đến những hình ảnh trêu ngươi. Nhưng cái bộ phim ấy rõ ràng là đang mỉa mai, cười nhạo tôi thật, mọi thứ rõ rành rành như thế còn gì, đấy, cuối cùng thì tôi cũng sẽ trở thành một thây mà biết đi. Bấy lâu nay, tôi không nhận ra rằng mình đang từ từ từng bước một tiến dần đến cái đích đó.

Thật ra, cũng chẳng phải là chưa có lần nào tôi nghĩ đến chuyệnmình sẽ trở thành một quái vật đã đi vào huyền thoại cả - chỉ có điều nhất định sẽ không phải là một xác chết dị hợm, biết đi đứng, và hành động một cách quái gở mà thôi. Hoảng hốt, tôi lắc đầu quầy quậy, cố gắng trục xuất ra khỏi đầu một loạt những suy tưởng không đâu vào đâu. Không được, không được, không thể cứ tơ tưởng dến cái mơ ước ngày trứơc nữa.

Jessica cuối cùng cũng bước chân ra khỏi rạp phim, ngần ngừ, có lẽ đang suy tính xem tôi có thể lê la đến chỗ nào. Rồi khi phát hiện ra tôi, cô bạn trông khuây khoả hẳn, nhưng mà chỉ được một lát thôi. Vì ngay sau đó, cô tỏ ra là đang cáu thật sự.

- Bồ sợ phim đó đến vậy hả? - Jessica cất tiếng hỏi.

- Ừưư - tôi xác nhận - hình như là mình là đứa yếu bóng vía.

- Lạ thật đấy - cô bạn tôi chau mày - mình đã không nghĩ là bồ sợ... Mình thì hét suốt, còn bồ thì chẳng thấy hét lần nào. Vậy nên mình chẳng hiểu tại sao bồ lại bỏ ra ngoài.

Tôi nhún vai:

- Tại mình sợ quá đấy thôi.

Cô bạn cũng dịu xuống được một chút:

- Đây là phim kinh dị nhất mà mình được xem đấy. Mình cược là thể nào đêm nay, tụi mình cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng cho mà coi.

- Chứ còn gì nữa - tôi đáp lời Jessica, cố gắng giữ giọng bình thản. Chắc chắn là tôi sẽ mơ thấy ác mộng rồi, nhưng sẽ không phải về các xác người hồi sinh đâu. Cô bạn thoáng bừng mở mắt nhìn tôi, nhưng rồi lại quay sang hướng khác, thật nhanh. Chắc là cái giọng nói của tôi lại phản bội tôi rồi.

- Bồ muốn ăn ở đâu nào?- Jessica lại hỏi.

- Mình không biết.

- Thôi được rồi.

Chúng tôi bước đi bên nhau, Jessica luôn miệng kể về vai nam chính trong bộ phim vừa chiếu. Tôi thì chỉ biết có mõi việc gật đầu khi nghe cô bạn “tả” mọ thôi một hồi về vẻ hấp dẫn của anh ta, chứ không thể nhớ nổi là có nam tài tử nào thủ vai người sống cả.

Và cứ thế, cứ thế, tôi để mặc cho đôi chân bước đi theo Jessica, trong khi tâm trí thì hoàn toàn không hề đặt vào đường sá. Tôi chỉ ngờ ngợ nhận ra rằng trời lúc này đã tối sẫm và không gian xung quanh đã im ắng hơn. Mãi đến một lúc nsau, tôi mới hiểu được cái lý do của sự tĩnh lặng đó. Ra là Jessica đã ngưng công việc của “đài phát thanh” tự lúc nào rồi. Tôi nhìn cô bạn, hối hận, mong rằng cô không bị tổn thương.

Jessica không hề nhìn tôi. Gương mặt của cô bạn đang lộ rõ vẻ căng thẳng, cứ nhìn thẳng mà bước, vội vàng. Rồi bất chợt, nhanh như cắt, Jessica phóng đôi mắt sang phía bên kia đường, nhưng chỉ một thoáng rồi thôi, ánh mắt của cô bạn lại chú mục về phía trước.

Chỉ có đến lúc này tôi mới chịu quan sát xung quanh.

Chúng tôi đang bước đi trên một vỉa hè nhỏ hẹp, tối tăm. Các cửa hiệu nho nhỏ ở hai bên đường đều đã đóng then gài từ lúc nào, đền đóm tắt ngóm, các ô cửa sổ tối om. Nhưng ở khá xa, trước mặt chúng tôi là một đoạn đường sáng đèn, và thấp thoáng ở phía xa xa ấy là cái bảng hiệu hình vòng cung sáng rực rỡ của cửa hàng MacDonald’s; Jessica đang xăm xăm dẫn tôi đến đó.

Còn ở bên kia đường, chỉ có duy nhất một cửa tiệm đang hoạt động. Các ô cửa đều buông rèm kín mít, như muốn che phủ mọi hoạt động đang diễn ra ở bên trong; bên ngoài, trước cửa tiệm là mấy cái biển hàng gắn đèn nê- ông, những dòng chữ quảng cáo bán đủ các loại bia bọt hiện ra rực rỡ, đập vào mắt những kẻ đi đường. Và điều được ghi chú lớn nhát, chói sáng trong thứ ánh sáng màu xanh lục chính là cái tên của tiệm rượu: Pete Chuột. Cái tên này gợi cho tôi sự thắc mắc, không biết bên trong quán có cái gì mang hơi hướm hải tặc hay không... Cánh cửa bằng kim loại đang mở sẵn, phía bên trong chỉ sáng tù mù, hắt ra âm thanh rì rầm nghe tiếng được tiếng mất của nhiều giọng nói pha lẫn với tiếng đá lanh canh va vào thanh ly vang lên khe khẽ giữa không gian tĩnh mịch, vọng sang cả này đường. Và kia, thơ thẩn bên ngoài cửa tiệm, loanh quanh bên cửa ra vào là bốn người đàn ông.

Tôi quay lại liếc nhìn Jessica. Đôi mắt của cô bạn tôi vẫn không rời khỏi con đường trước mặt lấy một milimét, trong lúc dôi chân vẫn thoăn thoắt bước đi. Thần sắc không có vẻ gì cho thấy là cô ấy đang hoảng sợ - tất cả chỉ đơn thuần là cảnh giác, cố gắng không gây bất kỳ một sự chú ý nào mà thôi.

Bất giác tôi dừng chân, nhìn đăm đăm bốn người đàn ông, tận sâu trong tiềm thức của tôi bỗng trỗi lên một cảm giác ngờ ngợ. Không gian khác, thời gian cũng khác, nhưng sao tình cảnh lại giống nhau đến thế. Một kẻ trong bọn cũgn thấp người và có nước da đen nhánh như vậy. Tôi thừ người ra, và một cách chậm rãi, quay sang quan sát họ, người kia cũng bắt đầu ngước mắt lên, chú ý đến tôi.

Đôi mắt tôi găm thẳng vào hắn, toàn thân bỗng chốc cứng đơ, tôi đứng như tượng trên vỉa hè.

- Bella?- Jessica thì thầm - Bồ đang làm gì vậy?

Tôi lắc đầu, hoàn toàn không còn ý thức gì về hành động của mình nữa.

- Mình nghĩ là mình có biết họ - Tôi lẩm bẩm đáp.

Tôi đang làm gì vậy kìa? Lẽ ra, sau khi nhớ lại rồi, tôi phải chạy hộc tốc, sẽ phải tống khứ hình ảnh của bốn gã thanh niên lang thang trong đêm nào ra khỏi tâm trí, sẽ phải đề phòng, phải tự vệ đang trong lúc điếng người như thế này kia chứ. Đằng này, tại sao tôi lại cứ lừng lững bước xuống đường, đầu óc hoàn toàn mụ mẫm như vậy.

Sự đời quả thực có lắm trùng hợp oái oăm, tôi lại tiếp tục hiện diện trên một con đường tăm tối ở Port Angeles, nhưng lúc này, bên cạnh tôi còn có Jessica. Đôi mắt tôi cứ tập trung vào gã thanh niên thấp người, cố gắng nhận ra dáng vẻ quen thuộc của hắn qua hình ảnh của kẻ đã khiến tôi phải hoảng sợ vào một buối tối cách đây gần một năm. Tôi nghi ngại, không biết có cách nào khả dĩ nhận ra hắn không, có phải đấy thật sự là hắn không? Những chi tiết quan trọng của buổi tối đặc biệt ấy đã theo năm tháng nhạt nhoà từ lâu rồi. Hiện thời, chỉ còn có cơ thể của tôi là khả dĩ tìm lại được ký ức tốt hơn tôi mà thôi. Đấy, có xa lạ gì đâu với đôi chân tê cứng khi cố quyết định xem nên đứng lại hay chạy đi, có lạ lẫm gì đâu với cái cổ họng bỗng chốc nghẹn cứng lại và hoàn toàn khô khốc khi cố hết sức bật hét thật to. Quen thuộc làm sao với phần da ở các khớp nhanh chóng căng ra hết cỡ khi nắm tay đang siết lại thật chặt, và có chết tôi cũng không tài nào quyên được cái lạnh ở sau ót khi gã thanh niên tóc đen gọi tôi là “cưng”...

Không gian hốt nhiên lượn lờ một làn khí đe doạ tỏa ra từ những gã đàn ông đã chưa kịp làm gì tôi vào buổi tối hôm đó. Nó hiển hiện mỗi lúc một rõ nét hơn trong cái tình trạng hiện thời khi họ là người lạ, nơi đây lại tăm tối, và nhátlà bọn họ lại đông hơn hẳn hai đứa tôi - tất cả chỉ có thế... nhưng cũng đủ để khiến cho giọng nói của Jessica vỡ oà vì hốt hoảng khi giục tôi:

- Bella, đi thôi!

Nhưng tôi phớt lờ cô bạn của mình, cứ chậm rãi bước tới, trong đầu không có bất kỳ một khái niệm nào về đôi chân của mình. Tôi chẳng hiểu căn cứ tại sao, chỉ duy nhất nhận thức được rằng mối đe doạ sâu thẳm của những gã đàn ông này đã cuốn tôi về phía họ. Một sự bốc đồng ngớ ngẩn hết chỗ nói, nhưng đã từ lâu rồi, tôi mất đi cảm giác này... nay lại có trở lại, tôi muốn đi theo... đến cùng...

Có cái gì đó là lạ bỗng đập rộn ràng trong các tĩnh mạch của tôi. Là chất adrenalin, tôi bất chợt nhận ra, nó đang đập thình thịch trong các mao mạch, hòng chống lại sự lãng tránh tức thời của cảm xúc. Quá đỗi lạ lùng - cớ sao adrenalin lại xuất hiện vào lúc này, khi tôi không còn tý chút gì cảm giác nào gọi là sợ hãi cả? Dường như đây chính là dư âm của lần cuối cùng tôi đứng như thế này, trên một con đường vắng, tối om om ở Port Angeles, cùng những kẻ lạ mặt.

Không có lý do gì để mà phải sợ hết, tôi nhận ra điều đó. Mà kỳ thực, tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng trên mặt đất này còn sót lại điều gì đáng sợ, chí ít cũng là về mặt tự nhiên - một trong số hiếm hoi lợi thế mà kẻ đã thất bại về mọi thứ như tôi còn có được.

Tôi cứ lùi lũi bước tới, có lẽ đã ra được đến tim đường thì Jessica bắt kịp, cô bạn chụp ngay lấy tay tôi:

- Bella! Bồ không vào quầy rượu được đâu! - Cô bạn của tôi rít lên.

- Mình không đặt chân đến đó đâu - tôi trả lời một cách lơ đãng, giật ra khỏi tay cô bạn - mình chỉ muốn kiểm tra một chuyện thôi...

- Bồ có mất trí không đấy? - Jessica thì thào - Bộ bồ tính tự sát hả?

Câu hỏi bất ngờ đó đã gõ trúng vào cánh cửa tiềm thức của tôi, tôi quay sang nhìn Jessica:

- Không, mình không có ý định đó - giọng nói của tôi cất lên đầy cảnh giác, mà quả thực đúng là như vậy. Tôi không có ý định tự tử. Thậm chí là ngay từ hồi đầu, khi cái chết rõ ràng là một sự giải thoát, thế mà tôi còn không nghĩ đến nữa là. Tôi nợ bố quá nhiều. Trách nhiệm đối với mẹ tôi cũng còn quá lớn. Tôi phải nghĩ đến bố mẹ của tôi.

Mặt khác, tôi cũng đã hứa là sẽ không làm điều gì dại dột hay là khinh suất. Chính vì tất cả những lý do đó mà cho đến nay, tôi vẫn còn hít vào thở ra được đều đều trên cõi đời này.

Bất chợt nhớ đến lời hứa kia, trong lòng tôi bỗng dâng trào những cắn rứt tội lỗi, tuy nhiên điều tôi đang làm lúc này đây đầu có tính vào đấy được. Nó đâu có giống như việc tôi đang cầm dao mà cứa vào cổ tay của mình.

Jessica tròn xoe mắt nhìn tôi, miệng há hốc. Câu hỏi của cô bạn về tự tử là quá cường điệu, vậy mà tôi vẫn điềm nhiên trả lời, tôi đã hiểu ra vấn đề mộ cách quá trễ.

- Bồ đi ăn đi - tôi khuyến khích cô bạn, vẫy vẫy tay về phía cửa hàng bán thức ăn nhanh. Tôi không thích cái kiểu cô bạn nhìn tôi như vậy - mình sẽ đuổi theo bồ ngay.

Nói rồi, tôi quay đi, bước chân lại hướng về những gã đàn ông đang dõi nhìn chúng tôi bằng những cặp mắt hiếu kỳ, hào hứng.

- Bella, thôi ngay đi!

Các cơ bắp trên người tôi hốt nhiên tê liệt, toàn thân tôi bỗng chốc như dại hẳn đi. Không phải là Jessica đang quở trách tôi, mà là một giọng nói du dương, quen thuộc - dẫu đang tức giận nhưng vẫn êm mượt như nhung. Đó chính là giọng nói của anh - tôi nhận ra ngay, nhưng vẫn cẩn thận không nghĩ đến tên anh - Tôi ngạc nhiên về nỗi âm thanh ấy đã không khiến cho tôi khuỵ gối, không khiến cho tôi phải gục ngã trên mặt đường, trong nỗi đau khổ vì đã chia lìa. Không, không hề đau, không gì cả.

Mà ngay khi tôi nghe thấy tiếng nói của anh, mọi thứ xung quanh tôi chợt hiện ra sáng rõ. Tựa hồ như đầu tôi vừa ngoi lên khỏi mặt nước đen kịt. Tôi nhận thức được nhiều hơn - quang cảnh, âm thanh, cảm giác về bầu không khí lạnh buốt đang lướt như khứa qua da măt mình mà nãy giờ tôi không nhận thấy, cả những mùi vị phát ra từ tiệm rượu đang mở cửa kia nữa.

Tôi ngó dáo dác, sững sờ.

- Trở lại với Jessica đi - Giọng nói êm ái kia lại ra lệnh, âm điệu cho thấy vẫn còn đang giận lắm - Em đã hứa rồi, không dược làm điều gì dại dột cả.

Tôi chỉ trơ trọi có một mình. Jessica đang đứng cách tôi vài bước chân, ngó sững vào tôi bằng một đôi mắt không còn hồn vía. Bên kia đường, đang tựa lưng vào tường, những người lạ mặt cũng đang nhìn tôi, lấy làm lạ, không biết tôi định làm gì mà lại đứng trơ trơ, bất động giữa tim đường như vậy.

Tôi lắc đầu quầy quậy, cố hết sức hiểu ra vấn đề. Tôi biết anh không hề hiện diện ở đây, tất nhiên anh cũng không thể ở bên tôi nữa, sau lần... sau lần gặp nhau cuối cùng ấy. Cơn thịnh nộ lẫn quất những lo âu, vẫn là cơn giận quen thuộc của ngày nào - mà cả đời, chưa có ai, ngoài anh, nói với tôi như thế.

- Em phải giữ lời hứa - Giọng nói loang dần, loang dần rồi biến mất như kiểu người ta hay vặn nhỏ lại âm lượng của chiếc radio.

Tôi bắt đầu ngờ vực, chắc tôi đang bị ảo giác, không chừng. Ký ức - cái cảm giác ngờ ngợ, cái tình cảnh quen thuộc nhưng ở vào tình thế khác... phải rồi, tất cả đều do ký ức mà ra.

Nhanh như cắt, tôi rà soát lại trí óc của mình, cố gắng tìm ra những khả năng gần với thực tế nhất.

Khả năng thứ nhất: Tôi bị mất trí. Đây là thuật ngữ người ta hay dùng để chỉ những người nghĩ rằng mình đã nghe thấy những lời nói noà đó, nhưng kỳ thực là chẳng có lời nói nào cả.

Khả năng thứ hai: chính tiềm thức đã nói thay những điều nó nghĩ là tôi cần nghe. Đây đơn thuần chỉ là một ước mơ đã được tái hiện lại đầy đủ - một “khúc củi giữa dòng” mà tôi đang cố bám víu vào điều huyễn hoặc rằng anh lúc nào cũng nơm nớp lo lắng cho sự an nguy của tôi. Tôi cứ tự vẽ ra trong đầu mình những điều anh sẽ nói, giả như: A) Anh có mặt ở đây, và B) Anh lo lắng trước những điều không may xảy đến với tôi.

Chắc hẳn là như vậy.

Tôi không nghĩ ra được khả năng thứ ba, thế nên tôi chỉ hy vọng trường hợp của mình rơi vào khả năng thứ hai, thà rằng tiềm thức sâu thẳm trong con người tôi đang cuống cuồng cả lên, còn hơn là tôi cần phải nhập viện cấp kỳ.

Nhưng khổ nỗi, cái phản ứng của tôi hiện thời cũng khó mà tin được là đang bình thường, tôi đang cảm thấy... dễ chịu. Bấy lâu nay, tôi vẫn canh cánh rằng sẽ quên mất giọng nói của anh, vì thế, hơn lúc nào hết, lúc này đây, trong tôi tràn ngập một niềm biết ơn khôn xiết, khi biết rằng trạng thái vô thức của tôi đã lưu giữ được giọng nói của anh tốt hơn cái đầu óc tỉnh táo của tôi ngày thường.

Nhưng tôi không được nghĩ đến anh. Đây là điều tôi buộc lòng phải nghiêm khắc với bản thân mình. Nhưng rồi tôi đã không đạt được đến độ tuyệt đối như vậy ; tôi cũng chỉ là một con người bình thường thôi mà. Song, không hiểu sao tôi lại cảm thấy khá hơn, đồng hành với điều đó, nỗi đau khổ mà tôi tránh né được bao lâu nay bỗng chốc ẩn hiện trong cõi lòng. Ngày trước, khi đứng giữa “ngã ba đường”, giữa đau khổ và vô ưu ; để rồi chính sự quyết định đó đã khiến cho cảm xúc trong con người tôi càng lúc càng chết dần chết mòn.

Ngay trong lúc này đây, tôi đang chờ đợi nỗi đau thương kéo đến. Các xúc cảm trong người đã không còn bị đóng băng - ngược lại, mọi dây thần kinh cảm xúc sau nhiều ngày ngầy ngật trong vô vọng, giờ đã sống dậy một cách khác thường - chỉ có điều, nỗi khổ đau thông thường không hề ló mặt. Chỉ có duy nhất một nỗi đau, đó chính là nỗi thất vọng vì giọng nói của anh đang phai dần mà thôi...

... Suy đi tính lại.. chỉ đúng một giây...

Hành động khôn ngoan nhất lúc này là hãy chấm dứt ngay những suy tưởng nhất thời trong tiềm thức kia đi - tất nhiên là sẽ không tốt cho tinh thần về sau. Chỉ có kẻ ngốc mới đi khuyến khích, cổ vũ cho những ảo giác như vậy.

Nhưng giọng nói của anh mỗi lúc một nhạt nhoà thế kia...

Tôi lại bước tiếp một bước nữa, thăm dò.

- Bella, quay lại đi! - Anh càu nhàu.

Tôi thở dài, khuây khoả. Điều tôi muốn nghe chính là giọng nói gầm ghè từ anh - dẫu rằng anh lo lắng cho tôi chỉ là giả, là hư ảo, là một giấc mơ đáng ngờ từ tiềm thức của tôi mà thôi.

Vài giây ngắn ngủi trôi qua.. Tôi quyết định xong đâu vào đấy. Nhóm khán giả của tôi vẫn đang dõi mắt theo tôi, hiếu kỳ. Toàn thân tôi như đang run lên cầm cập khi quyết định xem có nên đi tiếp về phía họ hay không. Làm thế nào mà họ đoán ra được tôi đang trở thành gàn dở nhỉ? Tôi không có hành động gì rõ ràng, chỉ đứng yên một lúc thôi mà.

- Xin chào - một tên trong bọn họ lên tiếng, giọng nói của hắn vừa đĩnh đạc, vừa mang một chút kiêu ngạo. Da hắn trắng, tóc vàng hoe, và hắn đứng theo cái tư thế của những kẻ tự phụ, cứ tự cho rằng mình bảnh bao lắm. Mà kỳ thực, tôi cũng không biết hắn có thật sự như vậy không nữa. Tôi vốn là kẻ hay có thành kiến.

Tôi chỉ trả lời... trong đầu, một tiếng trả lời khiêu khích. Rồi tôi mỉm cười, gã thanh niên " ta đây " có vẻ như tin đây là một sự cổ vũ.

- Tôi có thể giúp gì cho em không? Hình như em bị lạc đường? - Hắn nháy mắt, nụ cười xếch lên đến tận mang tai.

Một cách cẩn thận, tôi bước qua rãnh nước.. thứ nước đen ngòm lặng lẽ chuyển mình vào bóng đêm.

- Không, tôi không đi lạc.

Giờ thì tôi đã tới gần “bè lũ bốn tên” - ánh mắt của tôi chú mục vào họ một cách khá sỗ sàng - tôi nhìn kỹ gương mặt của gã da đen thấp người. Hoàn toàn xa lạ. Một cảm giác ngỡ ngàng bao phủ toàn thân. Anh tao hoàn toàn không phải là gã thanh niên tồi tệ đã bám theo tôi gần một năm trước.

Giọng nói ở trong đầu tôi cũng đã lặng tiếng.

Người thanh niên có chiều cao khiêm tốn ấy đã nhận ra cái nhìn chằm chằm của tôi.

- Tôi mời em một ly nhé? - Anh ta lên tiếng, vẻ tự tin, dường như lấy làm hãnh diện vì tôi chỉ chăm chú nhìn có mỗi anh ta.

- Tôi chưa đủ tuổi - tôi trả lời liền tắp lự.

Người thanh niên khựng lại - thắc mắc vì sao vô căn vô cớ tôi lại bước sang đây. Và tôi bị lâm vào tình huống không thể không giải thích.

- Ở bên kia đường, tôi thấy anh giông giống với một người... quen. Tôi xin lỗi, tôi đã lầm.

Mối đe doạ đã lôi tôi vào bước sang bên này đường hoàn toàn tan biến. Nhưng người này hoàn toàn không phải là đám thanh niên nguy hiểm dạo nào. Có lẽ hoạ là những người tử tế đàng hoàng. Tôi không còn việc gì ở nơi này nữa.

- Ồ không sao - người thanh niên tóc vàng " ta đây " trả lời - các em cứ ở lại chơi, giết thời giờ với chúng tôi.

- Cám ơn, nhưng tôi không thể - Jessica đang ngập ngừng ở tim đường, đôi mắt của cô bạn mở to, chứa đầy vẻ tức tối và khiếm nhã.

- Ừm, chỉ một lúc thôi.

Tôi lắc đầu và quay lại với Jessica.

- Bọn mình đi ăn tối đi - Tôi đề nghị, và liếc nhìn cô bạn. Dù rằng chỉ trong một lúc, tôi không còn khoác lên người dáng vẻ vật vờ của một thây ma hồi sinh nữa, nhưng trông tôi cũng chẳng khác gì một kẻ đã chết rồi. Đầu óc tôi cứ bị ám ảnh bởi những chuyện đâu đâu. Cái cảm giá " bất cần đời ", chai lỳ mọi cảm xúc đã không còn hiện diện ở nơi tôi nữa, càng lúc tôi lại càng lo lắng khi mỗi phút giây cứ thế trôi qua mà không quay trở lại.

- Lúc đó, bồ đã nghĩ cái gì vậy? - Jessica bắt đầu nạt nộ - bồ không quen biết họ kia mà... Họ có thể là mấy tên điên đấy.

Tôi nhún vai, hy vọng cô bạn sẽ choqua mọi chuyện.

- Mình cứ ngỡ là mình biết một người.

- Bồ kì quặc thật đấy, Bella Swan ạ. Mình không còn nhận ra bồ nữa.

- Mình xin lỗi - tôi chẳng còn biết nói câu nào khác hơn.

Sau đó, chúng tôi sánh bước bên nhau đến quán ăn MacDonald’s trong im lặng. Tôi dám cược rằng lúc này đây, cô bạn tôi đang ao ước là phải chi ngay khi vừa rời khỏi rạp chiếu phim, chúng tôi đã leo lên chiếc xe của cô mà bon bon thay vì phải đi bộ một quãng đường như thế này, và cô sẽ cầm lái... cho an toàn. Giờ thì cô bạn, cũng như tôi hồi lúc đầu... đang mong cho buổi tối mau mau kết thúc.

Trong lúc thưởng thức mấy món ăn, tôi cứ thử bắt chuyện với Jessica vài lần, nhưng lần nào, cô bạn cũng tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ. Vậy là tôi đã làm tổn thương đến cô ấy nhiều lắm rồi đấy.

Đến khi ngồi được vào xe, Jessica bắt đầu chỉnh chiếc radio sang đài phát thanh yêu thích của mình, rồi vặn nút âm lượng lên thật lớn để khỏi phải nói chuyện với tôi.

Nhưng tôi không còn phải nỗ lực phớt lờ tiếng nhạc đi như thường lệ nữa. Cho dù ít nhất một lần, đầu óc của tôi đã không còn tê liệt với những trống rỗng, mịt mờ. Tôi có quá nhiều thứ phải ngẫm nghĩ, chẳng còn tâm trí đâu mà chú ý đến lời ca tiếng nhạc nữa.

Và tôi chờ đợi cơn mụ mẫm quay trở lại, cũng như đón chờ những khổ đau. Bởi lẽ nhưng khổ đau đang trên đường đến với tôi. Tôi đã vi phạm những nguyên tắc do chính mình đặt ra mất rồi. Thay vì trốn tránh những ký ức, tôi lại tiến thẳng đến mà đón nó. Trong tâm trí, tôi đã nghe rõ mòn một giọng nói của anh. Và vì vậy, tôi sẽ phải trả giá, tôi hoàn toàn chắc về điều đó. Đặc biệt là khi tôi không thể phục hồi lại cái thần trí âm u như ngày thường để tự bảo vệ mình. Ngược lại, tôi hoàn toàn tỉnh táo, chính điều đó đã làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.

Cái cảm xúc mạnh nhất hiện thời có ở trong tôi chính là sự khuây khoả - khuây khoả trong tận cõi lòng, từ tận cùng sự tồn tại của tôi.

Và đang trong lúc nỗ lực không nghĩ đến anh, tôi đồng thời cố tìm mọi cách để không phải quên anh. Tôi lo lắm - đêm nay, khi cơn mất ngủ bòn rút hết toàn bộ sức lực của tôi, đập vỡ hoàn toàn khả năng chống chỏi của tôi - tất cả những gì thuộc về anh sẽ bị cuốn đi sạch bách. Rồi đầu óc tôi sẽ chỉ là một cái rây không hơn không kém, và một ngày nào đó, tôi không còn nhớ được chính xác màu mắt của anh, không còn nhớ được chính xác cái cảm giác khi chạm vào làn da buốt giá của anh, hay sự trầm bổng, mượt mà chứa đựng trong giọng nói của anh. Tôi không được nghĩ đến những điều đó, nhưng đồng thời tôi lại phải khắc ghi những điều đó ở trong tim.

Tất cả chỉ bởi một lý do duy nhất...

Tôi phải tin để mà còn có thể tiếp tục sống được trong cuộc đời này - tôi phải biết rằng anh vẫn tồn tại. Chỉ cần có thế thôi. Còn tất cả những thứ khác, tôi đều có thể chịu đựng được. Miễn là anh còn tồn tại...

Đó chính là lý do khiến tôi cố " bám rễ " sâu hơn vào thị trấn so với ngày trước, đó chính là lý do khiến tôi tranh cãi với bố đến cùng khi ông muốn tôi thay đổi nơi sống. Thật lòng mà nói, xét cho cùng thì hành động của tôi chẳng có nghĩa lý gì cả ; sẽ chẳng ai quay trở lại Forks đâu.

Nhưng nếu tôi đến Jacksonville, hay bất cứ nơi nào khác xa lạ và tràn ngập ánh sáng mặt trời, thì làm sao mà tôi có thể tin chắc rằng anh là có thật đây? Ở một nơi mà tôi không còn có thể mường tượng ra anh, lòng tin của tôi sẽ bị mai một... và rồi tôi sẽ chết dần chết mòn mất thôi.

Không được nhớ, lại sợ quên - thật là một lằn ranh mỏng manh khó bước.

Và tôi ngạc nhiên khi nhận ra là Jessica đã đỗ xe ngay trước cửa nhà tôi. Cuốc xe không mất nhiều thời gian, nhưng có vẻ chóng vánh quá, tôi đã không nghĩ rằng Jessica có thể chịu im hơi lặng tiếng được trong suốt chuyến đi.

- Cám ơn bồ đã đi chơi với mình, Jess à - tôi vừa nói vừa mở cửa xe - mình rất... vui - tôi mong từ vui đó dùng ở đây là thích hợp.

- Ờ - cô bạn tôi lầm bầm.

- Mình xin lỗi về... sau buổi xem phim.

- Được rồi, Bella - cô bạn nhìn trân trối ra ngoài ô cửa kính chắn gió, không thèm quay sang nhìn tôi. Vậy là cô ấy thà để cho cơn giận lấn át mình mà khó chịu, còn hơn là cho qua mọi thứ để nhẹ nhõm.

- Thứ hai, gặp lại bồ nhé?

- Ờ, tạm biệt.

Thua... tôi đóng cửa lại. Jessica phóng xe đi, vẫn không thèm nhìn tôi lấy một lần.

Và tôi thì quên luôn cô bạn ngay khi vừa đặt chân vào nhà.

Ngài cảnh sát trưởng, đang chờ tôi ngay giữa nhà, ngài khoanh hai tay thật chặt trước ngực, hai bàn tay siết chặt lại... muốn nổi giận.

- Ồ, bố - tôi lên tiếng như thể... vừa nhớ ra khi đi vòng qua bố, hướng đến cầu thang. Hôm nay tôi đã nghĩ về anh nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn về phòng trước khi những hệ quả ấy đuổi kịp mình mà thôi.

- Con la cà ở đâu, giờ mới về? - ngài cảnh sát trưởng hỏi gặng.

Tôi nhìn bố, ngạc nhiên:

- Con đi xem phim ở Port Angeles với Jessica. Hồi sáng, con đã nói với bố rồi mà.

- Hừm - bố thở ra.

- Con đi được chưa ạ?

Bố cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi, đôi mắt hốt nhiên sáng bừng lên như thể vừa nhận ra điều gì đó.

- Ờ, được rồi. Con đi xem phim có vui không?

- Dạ, vui lắm - tôi trả lời - tụi con đi xem phim về mấy xác chết hồi sinh ăn thịt người. Hay ơi là hay.

Đôi mắt ngài cảnh sát trưởng tức thì sa sầm xuống.

- Chúc bố ngủ ngon.

Và bố để cho tôi đi. Tôi hối hả về phòng.

Vài phút sau, tôi đặt lưng xuống giường, cam chịu... Nỗi khổ đau cuối cùng cũng đã lộ diện...

... Tôi nhanh chóng bị đốn ngã, tựa hồ như ngực tôi bị thủng một lỗ lớn, lục phủ ngũ tạng bị cắt tiết, chỉ còn trơ lại những vết cắt mới khó lành, rách bươm, nằm quanh miệng những vết thương cũ cũng đang bắt đầu nứt toạc, toé máu... cho dù thời gian đã trôi qua khá lâu. Những gì tôi còn nhận thức được là hai lá phổi vẫn còn nguyên, bằng chứng là tôi hãy còn thở lấy thở để được, còn cái đầu thì quay mòng mòng như chong chóng, trong một cảm giá bất lực hoàn toàn... Và trái tim của tôi thì chắc chắn vẫn đang hoạt động như thường, nhưng không hiểu sao tai tôi không còn nhận ra nhịp đập của nó nữa ; đôi tay cũng buồn, tê tái với những buốt giá. Co người lại, tôi tự vòng tay ôm lấy mình, quyết dứt khoát giữa u mê và tỉnh táo. Nhưng rồi, ở cả hai trạng thái này, tôi đều cảm thấy chơi vơi.

Bất chợt tôi nhận ra rằng mình vẫn có thể vượt qua được. Tôi như tỉnh ra, hoàn toàn nhận thức được nỗi đau hiện tại - những buốt nhói toả ra từ lồng ngực, vỗ những cơn sóng buốt nhói đến hai tay, hai chân, và cả đỉnh đầu nữa - song, tôi vẫn có thể khống chế được. Tôi sẽ sống chung với nó. Không phải là vì theo thời gian, nỗi đau đã thuyên giảm, mà đơn giản là vì tôi đã mạnh mẽ hơn để có thể chịu đựng được nó...

... Chính là nhờ có buổi tối hôm nay - nhờ có những thây ma, nhờ có chất adrenalin, hoặc cũng có thể là nhờ những ảo giác... - mà tôi đã tỉnh lại.

Và lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài, tôi không biết mình đang trông chờ điều gì vào buổi sáng ngày mai.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...