Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 12: Cái gọi là bữa tiệc gia đình


Chương trước Chương tiếp

edit : jun

Chính xác mà nói, Thanh Thanh chính là một đứa ngốc, một đứa ngốc tiêu chuẩn.

Sau khi lao ra khỏi phòng, nàng không thèm để ý đến tiếng kêu của Nhược nhi, liều mạng chạy trối chết. Đương nhiên, nguyên nhân khiến cho nàng phải

bỏ chạy chính là vì có người đuổi theo phía sau. Vân Tĩnh lão huynh hình như lại muốn bắt nàng, ở phía sau truy đuổi không tha.

Lưu Thuỷ sơn trang to như vậy, Thanh Thanh cũng không biết mình đã chạy đến đâu, nàng chỉ biết có một chuyện, trốn rồi lại trốn.

Không biết xuyên qua bao nhiêu cánh cổng, gặp bao nhiêu nha hoàn và người hầu, mỗi người đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá nàng. Đúng vậy, một đại mỹ nhân như nàng túm váy, chạy thẳng về phía trước với tốc độ kinh hồn, làm sao không khiến cho người ta thấy quái dị.

Lần đầu tiên nàng hận chết khuôn mặt của mình, đều nói sắc đẹp là tai hoạ, nếu như mang dung mạo lúc còn ở hiện đại, để xem còn ai dám mơ tưởng đến nàng.

Đến khi thôi không chạy nữa, nàng đã ở một nơi xa lạ. Nàng ngẩng đầu, đại sảnh cao lớn, uy nghiêm đã hiện ngay trước mắt.

Thanh Thanh thích nhất là xem phim cổ trang, đại sảnh là cái dạng gì, nàng đương nhiên hiểu rõ.

"Đây là đại sảnh ở cổ đại sao?"

Thanh Thanh một mặt nhủ thầm, một mặt tò mò hướng vào bên trong mở mang đầu óc.

Nàng vừa ló đầu vào trong, còn chưa kịp quan sát tình cảnh bên trong đã bị một đôi tay bắt lấy, rồi giống như một con diều hâu bắt gà con, nàng bị vứt trên mặt đất. Nói gì thì nói nàng cũng là một mỹ nữ, vậy mà lại giống như con rùa bò lăn trên đất, thật sự là mất mặt a.

Thanh Thanh chống tay đứng lên, lập tức chửi mắng:

"Con bà nó, ai vừa đánh lén ta?"

"Thanh Thanh?"

Hai giọng nói một cao một trầm đồng thời vang lên.

Thanh Thanh ngẩng đầu, bắt gặp Vân phu nhân đang ngồi trên ghế, ánh mắt có vẻ hơi trách cứ.

"Thanh Thanh, sao nàng lại ở đây?"

Cho đến khi hắn lên tiếng, Thanh Thanh mới biết Mộ Dung Thiên Lý cũng ở đây.

"Chuyện này...." Ta bị người ta truy đuổi, vì tị nạn nên mới chạy đến đây.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị một giọng nói uy nghiêm chặn lại:

"Băng Tâm, ngươi tới đây làm gì?"

Nghengữ khí thì biết hắn không chào đón nàng.

Nói chuyện chính là một lão già đã hơn 50 tuổi, không cần phải nói cũng biết hắn chính là Vân Liệt - trang chủ Lưu Thuỷ sơn trang- cha của Vân Băng Tâm.

Thanh Thanh hừ lạnh:

"Liên quan gì đến ngươi?" Nàng biết hắn là ai nhưng cố tình làm hắn tức giận.

Vân Liệt không cho là đúng, hừ hừ:

"Ngươi không biết ta là ai?"

Tuy cha con bọn họ rất ít khi gặp nhau nhưng nàng không thể không biết hắn?

Thanh Thanh giả bộ ngu dốt:

"Đúng vậy, ta không biết ngươi là ai. Lão gia họ gì? Năm nay bao nhiêu tuổi, có hay không hứng thú nhận ta làm con gái nuôi?"

Vân Liệt thở dài thật sâu:

"Ngươi tức chết ta."

Làm gì có con gái nào không biết cha của mình!

Vân phu nhân vội nói:

"Lão gia, ta quên nói cho ông biết, mấy hôm trước nàng thắt cổ tự sát, khi tỉnh lại không còn nhớ cái gì nữa."

Ngay cả con gái mình tự sát hắn còn không biết, thật không hiểu hắn làm cha như thế nào, trong lòng Thanh Thanh mãnh liệt khinh bỉ hắn.

Vân Liệt mềm giọng:

"Tự sát? Có gì khúc mắc trong lòng?"

Ngữ khí vẫn bình thản như cũ, không hề mang một tia tình cảm.

"Nếu không có việc gì, ta xin cáo lui trước."

Thanh Thanh lạnh lùng liếc hắn, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra một nụ cười, ý cười đọng sâu trong đáy mắt.

"Chờ đã..." Vân Liệt gọi nàng lại:

"Ngươi có bằng lòng gả cho Mộ Dung hiền chất hay không?"

Vì cái gì Mộ Dung Thiên Lý lại thích nàng?

"Chuyện này...."

Thanh Thanh đang định nói nàng cần thời gian suy nghĩ thì đã nghe thấy giọng nói của Vân Tĩnh:

"Thanh Thanh, muội đến đây làm gì?"

Nhân huynh, ngươi thực sự là âm hồn không tiêu tan a.

"Ta nguyện ý." Thanh Thanh thốt lên:

"Ta yêu Mộ Dung đại ca, thực sự muốn gả cho huynh ấy. Ta và chàng là tự chung thân, mong cha mẹ thành toàn."

Nàng cố ý lớn giọng một chút, muốn Vân Tĩnh nghe được rõ ràng.

Mộ Dung Thiên Lý tuy cảm thấy kỳ quái trước thái độ của Thanh Thanh nhưng cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, mau chóng lôi kéo Thanh Thanh quỳ xuống đất:

"Nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ chiếu cố Thanh Thanh thật tốt."

Thanh Thanh đang quỳ trên mặt đất trợn trắng mắt, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, đó là do Vân Tĩnh doạ.

Nàng muốn gả ra ngoài càng sớm càng tốt, nếu không sớm hay muộn cũng bị Vân Tĩnh ăn sạch sẽ. Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng, nếu không hợp nhau thì có thể ly hôn, trước mắt, rời khỏi Vân gia mới là việc quan trọng nhất.

Vân Tĩnh đứng ở cửa, mắt nhìn thấy cảnh này, trái tim vỡ ra thành trăm mảnh.

*

Thanh Thanh cuối cùng may mắn được ngồi ăn cơm với mọi người, vốn luôn sống một mình trong Tâm Viên, hôm nay sở dĩ có thể đi ra hoàn toàn do nàng là vị hôn thê của Mộ Dung Thiên Lý.

Bên trái nàng là Như Yên, bên phải là Như Nguyệt, mặc dù nàng rất không hài lòng khi hai nữ nhân kia ngồi bên cạnh nàng nhưng lại không có cách nào cự tuyệt. Ở trong Vân gia, nàng vốn là một người không hề có địa vị. Nàng lúc nào cũng nghĩ rằng , nếu không có Vân Tĩnh, Băng Tâm liệu có thể sống đến năm 18 tuổi hay không? Trong gia đình giàu có, huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ ghen ghét nhau là chuyện rất bình thường, nhưng các nàng cùng một mẹ sinh ra, vì cái gì lại đối xử với nàng như vậy? Thật sự là không hiểu nổi!

Vân Liệt cùng Mộ Dung Thiên Lý tán gẫu rất vui vẻ, mà bốn con mắt của Giang Nam song xu toàn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Lý, xem biểu tình của bọn họ giống như....ruồi bọ nhìn chằm chằm vào....

Thanh Thanh yên lặng ăn cơm, không hề nói một câu, cũng không có biểu hiện gì.

"Đại tỷ, nếm thử món này."

Như Mguyệt 'hảo tâm' gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát nàng.

"Cám ơn."

Thanh Thanh liếc mắt nhìn Như Nguyệt một cái, phát hiện trong mắt nàng hàm chứa ý cười, cho dù chỉ thoáng qua nhưng cũng bị nàng nhìn thấy.

Thanh Thanh cẩn trọng nhìn miếng thịt bò kia, cuối cùng cũng gắp nó bỏ vào miệng. Muốn hạ độc nàng, chỉ sợ các nàng còn chưa có gan làm chuyện đó.

Nhìn nàng ăn một cách bình thản, Như Nguyệt cúi đầu, trong mắt bắn ra một tia oán độc. Nàng ghét nhất là ăn cay kia mà, vì sao lại có thể ăn miếng thịt bò cay xé lưỡi đó?

Khoé miệng Thanh Thanh nhếch lên, để lộ ra một hình vòng cung duyên dáng, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Như Nguyệt. Từ lúc nàng ta gắp thức ăn cho nàng, nàng đã nhìn thấu màn kịch của nàng ta. Thanh Thanh chẳng bao giờ kiêng ăn thứ gì, Như Nguyệt không nên tính kế nàng.

Thanh Thanh vừa gắp đồ ăn thì tự nhiên cảm thấy chân bị đau, cánh tay đang gắp thức ăn run lên một chút.

Ở dưới bàn, có người đang dẫm lên chân của nàng, đó chính là Như Yên. Thanh Thanh làm bộ không có chuyện gì, hung hăng đạp lại một cái.

"Ai da."

Như Yên bị nàng đạp, nhịn không được hô lên.

"Muội làm sao vậy?" Thanh Thanh giả bộ quan tâm.

"Không có gì." Như Yên cười nhạo, cúi đầu xuống ăn cơm.

Như Yên, Như Nguyệt là chị em sinh đôi, tự nhiên tâm ý tương thông, hai người chỉ nhìn nhau một cái ngay lập tức hiểu được ý của đối phương.

Hai nàng đồng thời lấy chân chế trụ hai chân của Thanh Thanh, ý đồ đem nàng ném xuống đất.

Thanh Thanh đảo khách thành chủ, gắt gao quấn lấy chân của hai người. Vân Thanh Thanh nàng từ lúc ba tuổi đã bắt đầu đánh nhau, năm sáu tuổi bái một võ sư đã về hưu làm sư phụ, muốn cùng nàng động võ? Hừ, đúng là không biết sống chết.

Có lẽ võ công của nàng không bằng Giang Nam song xu nhưng nàng trụ rất vững. Nàng đã luyện đứng tấn suốt ba năm, Giang Nam song xu là những đại tiểu thư không chịu được khổ, cũng chưa từng trải qua những khổ cực khi luyện võ, công phu dưới chân làm sao có thể hơn nàng?

Như Nguyệt không hề tin người chẳng có chút võ công nào như Thanh Thanh lại có thể cuốn lấy nàng, đang định lấy tay điểm huyệt đạo của Thanh Thanh.

Thanh Thanh chú ý đến động tác của Như Nguyệt , nàng nhấc chân lên, dùng sức đạp vào bắp chân của nàng ta. Như Nguyệt rên lên, thiếu chút nữa là bật khóc. Nếu Thanh Thanh dùng thêm chút sức nữa thì chỉ sợ nàng đã biến thành tàn phế.

Thanh Thanh ném cho nàng một ánh mắt cảnh cáo, Như Nguyệt lặng lẽ cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy.

Giang Nam song xu bị nàng chế trụ, cũng không dám phát tác nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Bữa cơm này nhìn có vẻ rất ngon, nhưng chính là ở dưới cái bàn kia mới thật sự khiến người ta phấn khích.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...