Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 119: Tội lỗi thượng uyên ương, Đoàn Cẩm Sơ nguy cấp
"Ta không biết! Ta chưa từng làm, huynh không thể xử oan ta!" Hà Linh rống giận, một cước bay lên đá vào Lộ Phi Dương, lại bị hắn nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, còn cáu kỉnh trách mắng: "Hà Linh! Người ngoài sao có thể lặng yên không tiếng động lẩn vào đây? Nếu không có giải dược, ngươi nghĩ tiểu sư muội phải như làm sao? Để cho ta cùng với nàng làm ra làm chuyện trái với lễ giáo hay sao?"
"Lộ Phi Dương, huynh lập tức buông ta ra!" Hà Linh bắt đầu sợ hãi, thanh âm nhẹ xuống, mang theo cầu xin nhìn Lộ Phi Dương.
Mồ hôi trên trán Lộ Phi Dương rơi vào trên cổ nàng, bị hắn dán chặt thân thể nóng rực theo lên, dường như hắn cũng không nhịn được nữa, âm thanh khô khốc phảng phất bên tai nàng, mang theo khẩn cầu, "Hà Linh, ta van cầu muội, mau lấy giải dược ra, ta đường đường là Nam Tử Hán, không...... Không thể làm ra chuyện đoạt huynh chi thê cầm thú như vậy, không phải muội muốn vùi ta vào chỗ bất nghĩa chứ...... Đừng hủy hoại tiểu sư muội...... Cả đời...... Ta...... Ta sẽ chịu không nổi......"
"Không có giải dược đâu! Hương này không có giải dược!" Hà Linh vặn vẹo gương mặt, tiếp tục giằng co, lại nói: "Huynh chịu không nổi, vậy hãy cùng tiểu sư muội viên phòng, vừa tự cứu huynh, vừa cứu được nàng, vẹn toàn đôi bên!"
"Không,...
Lộ Phi Dương đứt quãng nói, cánh tay ôm Hà Linh chặt hơn, không tự chủ được vuốt ve trên lưng nàng, lửa nóng đôi môi chôn ở cổ nàng......
"Đừng! Không cần! Không cần......" Hà Linh lúc này thật sự sợ hãi, nước mắt trắng xanh tuôn rơi đầy mặt, liều mạng cố gắng thoát khỏi vòng tay Lộ Phi Dương, cuồng loạn quát: "Huynh không được cưỡng bức ta! Nếu huynh làm ra chuyện đó, ta sẽ giết huynh! Lộ Phi Dương, huynh buông ta ra!"
"Muội đánh không lại ta, Linh nhi...... Ta sẽ đối tốt với muội, cả đời đối tốt với muội....." Lộ Phi Dương nửa mở đôi mắt mờ mịt sương mù, chặn ngang Hà Linh ôm lấy, lảo đảo đi về phía giường.
"Cút ngay! Cút ngay, Lộ Phi Dương, ta sẽ giết huynh! Đừng chạm vào ta.... "
Nhưng, tiếng gào thét thê lương có dữ dội đến thế nào, đối với nam nhân đã hoàn toàn bị tình dục khống chế mà nói, tất cả đều là uổng công, hai cỗ thân thể lăn xuống trên giường, quần áo tan nát, cả phòng hừng hực dâm thủy......
.....................
Đoàn Cẩm Sơ toàn thân mềm nhũn đứng dưới mái hiên, mơ hồ nghe tiếng Hà Linh gào thét, ý thức mông lung cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Sau cơn mưa không khí tươi mát, phất phơ gió nhẹ, thổi tan đôi chút nóng bỏng trên người, làm đầu óc vẩn đục của nàng từ từ thanh tĩnh, cố gắng lắc đầu thật mạnh, chống vách tường chật vật bước ra.
Tiêu Nhược Vân không có ở đây,... Lộ Phi Dương cùng Hà Linh viên phòng, giờ phút này, chính là thời cơ tốt nhất để trốn thoát!
Vậy mà, do thân thể di chuyển nên đại não mới vừa thanh tĩnh lại trở nên vẩn đục lần nữa, cả người giống như rơi vào hỏa lò, nóng bỏng, ngứa ngáy, bứt rứt làm nàng chỉ muốn nghĩ cởi sạch quần áo trên người, nhảy vào nước lạnh trầm mình xuống, da thịt tê dại làm nàng không nhịn được kéo cổ áo dùng ngón tay chà xát, ý thức hỗn độn chi phối cả người, trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Giờ phút này, trên nóc Tứ Hợp Viện, ẩn náu 20 tên nam tử tráng niên, toàn thân y phục sắc xanh cùng Nhiếp Huyền!
Sáng nay, lúc Đoàn Cẩm Sơ tìm cớ chạy đến nhà xí hậu viện, bọn họ mới phát hiện, quả nhiên nàng bị bắt đến nơi này, kích động, hơn hai mươi đôi mắt như mũi tên chăm chú quan sát mọi sự trong viện. Khi Lộ Phi Dương cùng Đoàn Cẩm vừa mới vào phòng, Nhiếp Huyền đã muốn động thủ ngay, nhưng ngặt nỗi Lộ Phi Dương cứ kèm sát bên Đoàn Cẩm Sơ, nếu không cẩn sẽ thương tổn nàng, nên phải nhịn nhịn nữa, Nhiếp Phong thì chạy trở về báo tin cho Sở Vân Hách báo, hắn thì tiếp tục nhìn chằm chằm mục tiêu, yên lặng theo dõi biến hóa, đồng thời tìm hiểu thân phận những người trong nội viện này, đợi thêm buổi sáng Tiêu Nhược Vân đi thăm dò trở về là thời cơ tốt một lưới bắt hết!
Tháo một mảnh ngói trên nóc phòng, nhìn sự việc xảy ra trong nhà, Nhiếp Huyền hết sức kinh sợ, thấy Lộ Phi Dương ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ, lúc này liền muốn phá cửa sổ mà vào, chợt thấy chuyện có chuyển biến, nên lần nữa ẩn nhẫn chờ đợi, thẳng đến lúc này, thấy chỉ còn lại một mình Đoàn Cẩm Sơ ra khỏi nhà, trong lòng vui mừng, chính là cơ hội cứu người tuyệt cao!
Nhiếp Huyền phẩy tay trái tay phải hạ ám ngữ... Ra dấu tay, thủ hạ hiểu, đám người chuẩn bị hành động, ai ngờ, một đạo áo lam đột nhiên phá không đánh tới, sau lưng hắn, có rất nhiều nam tử y phục tạp sắc che mặt tay cầm trường kiếm công đến!
"Bắt lại!"
Nhiếp Huyền hét to một tiếng, đội thân vệ ám ảnh liền nghênh địch mà lên, tức thì trên nóc nhà một mảnh kiếm quang loang loáng, tiếng chém giết kịch liệt như đòi mạng, chấn kinh dân chúng bốn phía, hoảng sợ kêu la dữ dội, hài đồng khóc thét không ngừng, tiếng hô chạy trối chết, khiến cho cả ngõ nhỏ Lão Hạnh hồ đồng lập tức hỗn loạn không chịu nổi!
Tiêu Nhược Vân cùng Nhiếp Huyền giao đấu mấy trăm chiêu, đột nhiên ném ra một viên đạn khói mịt mù, rồi sau đó nhảy xuống nóc phòng, phóng nhanh tới trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, vội kêu một tiếng, "Cẩm Sơ!" Bồng nàng lên, mày tuấn lập tức nhíu chặt, "Cẩm Sơ, tỉnh tỉnh! Muội bị làm sao vậy? Sao toàn thân đều nóng rực như vầy!"
Đoàn Cẩm Sơ đôi mắt nhắm chặt, thân thể hư nhược, hít quá lâu thứ Thôi Tình Hương mà Hạ Nhi đã hạ gấp đôi xuân dược kia, lại đang trong tình huống không có nam tử cùng nàng giao hợp, cơ thể không chịu được bất tỉnh nhân sự, hai gò má đỏ hồng nóng rực, Tiêu Nhược Vân cúi người sờ tay lên mặt nàng, nhiệt độ của nàng làm hắn kinh hãi lập tức ngẩng đầu, hô lớn: "Nhị sư đệ! Hà Linh!"
Trong nhà, Lộ Phi Dương đang kích tình trên giường bỗng dưng nghe tiếng đánh nhau, kinh hãi toát mồ hôi lạnh, vừa tăng nhanh động tác, vừa nói: "Linh nhi, bất luận muội muốn xử trí ta như thế nào, hiện tại cũng không phải lúc, nghe bên ngoài xem, người tới cũng không ít, mười phần hết tám là quan binh đã đến, lúc này chúng ta nhanh chóng rời đi thôi!"
"Lộ Phi Dương, huynh cưỡng chiếm thân thể ta, ta nhất định giết huynh, nhất định...
"Điều này có thể trách ta sao? Nếu không phải muội làm ra thủ đoạn hèn hạ này, ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?" Lộ Phi Dương thở hổn hển, lửa nóng cứng rắn dưới thân lại dùng sức đâm chọc vào, tăng nhanh luật động mang theo nữ nhân bên dưới cùng nhau đạt tới tột đỉnh dục vọng.....
"Nhị sư đệ! Hà Linh!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng Tiêu Nhược Vân vội vàng gọi ầm ĩ, Lộ Phi Dương cùng Hà Linh kinh hãi, không kịp đứng dậy, cửa đã bị Tiêu Nhược Vân một cước đá văng ra, ôm ngang Đoàn Cẩm Sơ xông vào!
Lộ Phi Dương 囧 vội vàng lật thân xuống, kéo chăn đắp cho Hà Linh tránh phơi bày thân thể, vén màn lên thò đầu ra, mặt đỏ ngầu thấp giọng nói: "Đại sư huynh, bọn đệ ở nơi này!"
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp