Tôi đóng cửa lại, rồi chạy vào phòng đỡ Giản Tự Viễn đúng lên: “Chúng ta đi thôi, đừng phụ lòng Cốc Y Dương.”
Anh đẩy tôi ra: “Cô cứ chạy đi, kệ tôi. Tôi bị thương thế này không đi nhanh được, sẽ khiến cô bị liên lụy.”
Tôi ngạc nhiên, vì đây không phải Giản Tự Viễn nữa, mà là cảnh sát họ Lý đầy chính nghĩa.
“Tôi đâu có thể để anh ở lại? Anh sẽ chết mất.” Tôi chẳng biết nên khuyên anh ta như thế nào. “Cốc Y Dương đã thu hút chúng bám theo nên chúng ta có đủ thời gian để đi khỏi đây. Đừng dài dòng nữa, đi thôi!” Tôi đỡ anh đi ra tiền sảnh, thả ván và gậy trượt tuyết qua cửa sổ, rồi tôi nhảy ra ngoài trước, sau đó đỡ anh bò ra. Tôi dùng ống ngắm máy ảnh hồng ngoại của Giản Tự Viễn quan sát mọi phía, tịnh không một bóng người. Tôi giúp anh đi ván trượt tuyết, rồi cùng tiến vào màn đêm.
Một tiếng súng từ xa vọng lại, tôi giật mình.
Cốc Y Dương thế nào rồi?
Giản Tự Viễn bị thương nặng hơn tôi nghĩ, nhất là vết thương ở đùi khiến anh gần như không thể trượt tuyết, thỉnh thoảng khe khẽ rên rỉ, hễ dấn bước thì lại đau dữ dội. Sau khoảng mươi phút, chúng tôi đi được chừng trăm mét, ngoảnh lại nhìn, vẫn thấp thoáng thấy căn nhà gỗ. Giản Tự Viễn nói: “Bây giờ biết rồi chứ? Tôi đã làm cô bị khổ lây. Cô cứ đi trước đi!”
Tôi chìa cây gậy trượt tuyết cho anh, nói: “Nắm chặt nó, tôi kéo anh đi!”
Giản Tự Viễn không đưa tay ra: “Na Lan tội gì phải khổ thế này?”
“Để anh ở lại, chúng sẽ phát hiện ra anh ngay đã đành, nhưng gió tuyết này cũng đủ khiến anh chết rét.” Tôi vẫn chìa cây gậy ra. “Anh nắm đi, và đạp bằng cái chân nguyên lành để hỗ trợ tôi. Tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn nhiều.”
Giản Tự Viễn nắm lấy một đầu gậy. Tôi nhún hai chân, bắt đầu một chặng đường gian nan nhất trong đời tôi.
Lúc đó tôi không ngờ chặng đường gian nan hơn nữa còn ở phía trước.
Tuy nhọc nhằn gian khổ nhưng cách đi này vẫn nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Chẳng mấy chốc bóng ngôi nhà gỗ đã hoàn toàn biến mất. Chúng tôi len lỏi trong rừng nên ít có khả năng bị ai phát hiện ra.
“Bây giờ ta đi đâu?” Giản Tự Viễn hỏi. “Hình như đường này lạ hoắc?”
Tôi nói: “Ta lại đến ngôi nhà nhỏ có hầm ngầm. Nếu đi trên đường núi sẽ rất nguy hiểm, dễ bị chúng đoán biết và phát hiện ra. Ta đi vòng qua rừng sẽ an toàn hơn, sau đó đi lên đường cái.”
“Tại sao phải về ngôi nhà ấy? Ở đó không đồ ăn, không nước uống, và cũng khó phòng vệ.” Cái tính khí ngồ ngộ “thích ra oai khiêu chiến” của Giản Tự Viền vẫn không thay đổi.