Nàng đúng là cố ý, cố ý làm hắn điên lên, cố ý dùng lời nói lợi hại lại đáng
thương, đâm thương lòng hắn một cách vô tình! Thế nhưng… Hắn chết tiệt
đúng là vẫn rất đau lòng.
“Ngươi hận ta như vậy sao?” Đầu ngón tay hắn vuốt ve phần mềm nhẵn của
nàng trong tĩnh lặng, hắn khàn giọng thì thầm, tới gần đôi môi phun ra những lời
nói tàn nhẫn kia. Trên bờ môi kia vẫn lưu lại chút nước mắt, làm cặp mắt nguy
hiểm của hắn hơi nheo lại, nhu tình trong đáy lòng dâng lên như cuồng phong
mưa rào, muốn hung hăng hôn nàng, không cho nàng nói lời nào nữa!
Hơi thở nóng rực bao trùm xuống, trong lòng Lạc Cơ Nhi bi thương cố tách ra,
“Không được… Đừng chạm vào ta…
Sự đau đớn trong lòng càng sâu, hai tròng mắt Mặc Uyên phun hỏa nhìn chằm
chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang suy yếu tái nhợt, gắt gao nắm lấy thân mình
mềm mại như không xương của nàng, “Không cần phản kháng nữa! Ta hận sự
phản kháng của ngươi, vì cái gì không thể thử tiếp nhận, thử đáp lại ta?!” Hắn
tưởng nhớ cảm giác nàng trong lòng hắn, mềm mại cùng ngoan ngoãn chết
người, nàng vì cái chết mà sợ hãi khóc trong lòng hắn, thân mình nàng nhỏ
nhắn xinh xắn nằm nơi tay hắn, hơi thở hổn hển…
Một tiếng than nhẹ, Lạc Cơ Nhi vô lực giãy dụa, hành động kịch liệt của hắn
làm nàng ngất đi, thể lực cạn kiệt đánh úp lại, nàng không có cách nào ngăn
cản.
“Ưm…” Môi vẫn bị hung mãnh chặn lấy!
Đầu lưỡi nóng bỏng ngăn chặn hơi thở, nàng vẫn chưa chuẩn bị đã bị hắn xâm
nhập vào trong miệng, đôi môi mang theo mùi đàn hương, tùy ý liếm láp, chiếc
cằm non mềm của nàng cảm nhận được sự kích thích từ hắn, lúc nhẹ nhàng lúc
mạnh mẽ giống như hết sức khát khao, trêu chọc ý thức cuối cùng của nàng.
Không… Không được!
Đau đớn gay gắt trong lòng bàn tay và đầu ngón tay nàng khiến nàng không
đến mức sa vào sự triền miên ôn nhu của hắn, ngay sau đó, nàng dùng hết khí
lực cuối cùng cắn vào lưỡi hắn, bàn tay nhỏ bé để trên lồng ngực hắn, cố sức
giãy dụa!
“Cút —— !”
Một tiếng gầm hung bạo đến cực điểm từ miệng tràn ra, Mặc Uyên hoàn toàn
bị lửa giận khống chế!
Đầu lưỡi tanh mùi máu làm hắn hoàn toàn phát điên, hai tròng mắt hắn đầy tơ
máu nhìn chằm chằm nữ tử bị chính mình trong nháy mắt đẩy ngã nằm trên cỏ,
sự ôn nhu của hắn, tim của hắn, tình cảm của hắn, toàn bộ bị sự chống cự trả
thù của nàng hung hăng nghiền nát.
Hắn hận mình đã động tâm, hận mình để ý nàng như thế, hắn không bao giờ
nhẫn nhịn nàng, nhưng sự phòng bị đã bị nàng đâm thương mất rồi!
Hắn hung ác tàn nhẫn đẩy làm nàng mất hết khí lực toàn thân, rên nhẹ một
tiếng, tựa vào bãi cỏ. Lúc này, nước giếng lạnh lẽo bắt đầu phát huy tác dụng,
cả người nàng tỏa ra khí lạnh, dạ dày trống bắt đầu kêu lên từng đợt. Bởi vì
không còn sức lực mà run rẩy đứng lên, nàng nhịn không được cuộn cả người
lại, mang đầu ngón tay nhuốm máu dời về phía bụng, như con thú trọng thương,
khẽ rên lên để giảm bớt việc hít thở không thông.
“Không được quên lời bổn vương nói, năm ngày sau, ngươi mới có thể đi ra
khỏi cánh cửa này.” Nghiến răng nói, thanh âm trong miệng tràn ra, Mặc Uyên
đem bộ dạng đau đớn suy yếu của nàng thu vào đáy mắt, nhẫn tâm nói, “Muốn
chết thật không? Bổn vương tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết trong tay bất
cứ kẻ nào!”
Cửa lao bằng sắt mở rầm một tiếng giòn vang, hắn phẫn nộ bước ra ngoài.
Trong sự mờ mịt của địa lao, hai tròng mắt nam tử tà mị âm hàn, trộn lẫn cảm
giác gần như lạnh lùng tuyệt vọng, bước đi từng bước một, đau lòng thấu
xương.
“Vương gia, Cơ Nhi cô nương nàng… Ách” Nô tài phía sau theo kịp, nhưng
nháy mắt bị nam tử cao lớn kia hung hăng túm lấy áo!
“Nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, bổn vương sẽ đem ngươi chôn cùng! Nghe
không?!”
Tiếng gầm nhẹ thô bạo âm lãnh như địa ngục, lại hết sức đè thấp, truyền vào
tai tên nô tài đang hoảng sợ kia.
“Dạ… Dạ! Nô tài nhớ kỹ! Vương gia…”
Hung ác buông áo hắn ra, Mặc Uyên cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Hắn không nên nhớ tới… không nên lại nhớ tới đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh
lùng chất chứa oán hận cùng kháng cự của nàng nữa.