Túy Linh Lung

Chương 3: Lục trúc doanh doanh thế ngoại cư


Chương trước Chương tiếp

“Được, Tứ ca.” Khanh Trần đứng lên:“Vẫn nên đi đến trúc ốc trước.” Ba người cùng nhau đi dọc theo dòng suối về hướng đông, Khanh Trần mặc dù có trí nhớ, nhưng cũng không chắc có thể tìm được đường đi, huống chi sắc trời đã tối, thật mất chút công sức mới tìm được nơi đó.

Tứ ca theo bọn họ đi hồi lâu, Khanh Trần cùng Thập Nhất tuy rằng băng bó cẩn thận, miệng vết thương vẫn không chịu nổi chấn động, lại có máu tươi trào ra, chắc rất đau đớn. Hắn lại thủy chung không nói một tiếng, khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, con ngươi một mảnh ám trầm, che đi biểu tình đau đớn.

Đến trúc ốc, sắc trời đã hoàn toàn tối. Khanh Trần đẩy hàng rào trúc dẫn bọn họ đi vào, theo đó chậm rãi xem xét thấy tiểu viện có không ít hoa cỏ, trong gió đêm truyền đến mùi thơm ngát như có như không. Vào trong phòng, đến bên bàn châm nến, Khanh Trần nhìn ánh sáng ảm đạm, không khỏi hiểu được cổ nhân vì sao mặt trời mọc mà làm mặt trời lặn mà tức, tối như vậy buổi tối không ngủ, không biết còn có thể làm cái gì.

Trúc ốc không lớn, nhưng thu thập xong cũng thấy cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Cái bàn nhỏ dùng bích sắc thanh trúc chế thành, ánh nến hạ lạc tạo nên một tầng sắc thái nhu hòa.

Khanh Trần vén màn trúc, bên trong là một gian phòng ngủ, cũng chế thành từ trúc, bên giường treo một tấm lụa mỏng lục sắc, trên giường đệm chăn đầy đủ. Phòng chính giữa có xiêm áo thêu thanh trúc đặt trên bàn, trên tường biên treo gương đồng, cạnh đó là cây lược gỗ và một cây trâm, nhắc nhở người ta đây là khuê phòng của một cô gái. Cạnh cửa sổ, có một cây đàn cổ.

Khanh Trần cùng Thập Nhất giúp Tứ ca nằm xuống giường, nói với Thập Nhất:“Trên bàn có nước, trước cho huynh ấy uống một chút, ta đi tìm thuốc.”

Dứt lời liền đi ra ngoài, một gian phòng khác bình dị, có không ít thảo thuốc được phơi nắng tốt, bên cạnh có đủ loại sách, Khanh Trần tùy tay xem xét, tám chín phần mười là sách thuốc.

Trở lại tìm trong chốc lát, lấy ra hai cái bình sứ nhỏ, lại tìm được chút băng vải sạch sẽ. Thời điểm trở về thuận tiện nhìn nhìn một gian phòng khác, nguyên lai là phòng bếp. Nghĩ lại nơi này quá gọn gàng ngăn nắp, thoạt nhìn thanh u tự tại, chủ nhân trước cũng là người lan tâm huệ chất, về sau nơi này có lẽ chính là nơi mình sinh sống?

Cầm thuốc trở lại phòng ngủ, thấy Thập Nhất đang nhíu mày đứng ở bên giường. Thập Nhất thấy nàng tiến vàohỏi:“Có thuốc không?”

Khanh Trần gật đầu nói:“Ân, nơi này sẽ không thiếu thuốc. Ta đổi thuốc cho huynh ấy, cách vách là phòng bếp, huynh đi làm chút điểm tâm mang đến đây đi.”

Thập Nhất ngẩn người:“Phòng bếp? Được, ta đến nhìn xem.”

Khanh Trần đi ra ngoài lấy một bồn nước ấm đặt lên ghế đem thuốc cùng băng vải đặt ở bên giường, cúi người nhẹ giọng nói:“Ta thay thuốc cho huynh, thuốc này chỉ tạm thời dùng được, có thể ngồi không?”

Khuôn mặt nàng dưới ánh đèn thấp thoáng lại thản nhiên lộ vẻ ôn nhu, phần mặt Tứ ca lộ ở bên ngoài mặt nạ mặt thoạt nhìn trắng bệch, chính là ánh mắt hắn lại thanh lãng sáng tỏ. Hắn dùng tay chống đỡ thân thể, Khanh Trần ở phía sau thêm đệm chăn dìu hắn dựa vào, chạm vào tay hắn cảm thấy thực lạnh. Nàng không e dè giúp hắn cởi bỏ quần áo, không có nhìn đến nguyên bản trong đôi mắt yên lặng của Tứ ca xẹt qua một tia kinh ngạc.

Miệng vết thương quả nhiên nứt ra rồi, Khanh Trần cầm một cái bình sứ thanh hoa đổ ra chút chất lỏng thanh thấu, cẩn thận rửa sạch máu rỉ ra, nói:“Đau thì nói cho ta biết, ta sẽ tận lực nhẹ chút.” Lại cầm một cái bình nhỏ khác đổ ra chút thuốc mỡ màu trắng, nhẹ nhàng xoa lên vết thương, một lần nữa dùng băng vải sạch sẽ bắt đầu băng bó. Cảm giác độ mạnh yếu cùng sức bật cơ bắp của hắn, tựa hồ ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ.

Tứ ca mặc dù không lên tiếng, ngón tay thon dài lại nắm chặt thành quyền, ngay cả mỗi một lần hô hấp đều tác động đến vết thương, đau đớn liên tục lặp lại, cơ hồ đem thể lực hắn rút cạn.

Khanh Trần đem ống tay áo dài xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay tuyết trắng, giữa mùa hè, làm sao che kín như vậy. Cảm thấy tay Tứ ca tuy rằng lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể lại hơi cao, không biết có phải do thời tiết nóng không. Khanh Trần nhíu nhíu mày nghĩ:“Chỉ mong sẽ không phát sốt, ngươi nằm xuống đi.” Dìu hắn nằm xuống, thuận tiện đem quần áo bẩn mang đi.

Tứ ca mệt mỏi nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại mở ra:“...... Khanh Trần cô nương.”

“Sao?” Khanh Trần ngẩng đầu, một bên không kiên nhẫn muốn cắt bớt ống tay áo vướng víu.

“Thập Nhất đệ, hình như trên người cũng có vết thương.” Rõ ràng là quan tâm người khác, thanh âm cũng không mang chút cảm tình gì, lạnh lùng thản nhiên, không gợn sóng.

Khanh Trần mới vừa rồi đã thấy đầu vai Thập Nhất có thương tích, chính là không quá nghiêm trọng nên để ý tới, hiện nay liền nhớ ra:“Đã biết, ta đi nhìn xem, huynh nghỉ ngơi đi.” Thay Tứ ca dịch góc chăn, vén rèm đi ra ngoài.

Mới vừa đi đến gian ngoài, một trận khói đặc xông đến, Khanh Trần nhìn phòng bếp bên kia không ngừng trào ra sương khói, vừa vặn lúc đó Thập Nhất một thân chật vật chạy ra khỏi phòng rất đáng thương.

Thập Nhất suýt ngã tay giữ Khanh Trần, mặt đen sì nói:“Sao lại thế này, bếp không cháy.”

Khanh Trần nhìn trên mặt hắn bị khói bụi làm nhem nhuốc như vai mặt hoa hát hí khúc, phì cười, chỉ vào hắn “Xì” một tiếng, Thập Nhất nhíu mày: “Ngươi...... Cười ta...... Bằng không ngươi đi thử xem?”

Khanh Trần liếc mắt, nghĩ: “Không phải là nhóm lửa sao, không phải là đem đầu gỗ dùng lửa châm sao, ai không biết.” Xắn xắn tay áo:“Xem ta .” Mười phần tin tưởng đi vào bếp, Thập Nhất theo phía sau quyết tâm khiêm tốn thỉnh giáo.

Nửa ly trà sau, hai người trở lại gian ngoài ngồi trước bàn, nhà bếp đã thành một đống hỗn độn. Thập Nhất nhìn Khanh Trần, trong mắt mang theo ba phần ý cười’ ba phần trêu tức, ba phần bất đắc dĩ, vẻ mặt biểu tình “Nguyên lai tiểu thư ngươi còn không bằng ta” .

Khanh Trần không phục chống má tựa vào trên bàn, trong lòng nhớ tới hiện đại dùng bếp điện từ, bếp ga dùng khí thiên nhiên, nhấn một cái liền nóng, bảo sao nàng không có làm mọi thứ rối tinh rối mù lên. Mất đi mới biết trân quý, nay nhóm bếp củi ngay giấy đều không có, buồn bực đến nội thương. Nhất là bộ dáng trêu tức của Thập Nhất , Khanh Trần nhìn hắn nhịn cười vất vả, tức giận nói:“Muốn cười liền cười, làm sao lại có vẻ mặt cổ quái như vậy? Kẻ tám lạng người nửa cân huynh lại không thể hơn ta chút nào, cũng đừng năm mươi bước cười một trăm bước.”

Đột nhiên từ hiện đại đến sẽ không biết nhóm lửa liền cũng khó như vậy, Thập Nhất này cũng sẽ không thể nào xuyên qua đi? Không khỏi đưa mắt cẩn thận đánh giá Thập Nhất, thấy hắn một thân hắc y tuy rằng đơn giản, nhưng chất vải rõ ràng là hàng thượng đẳng, tà áo thêu mây, tơ vàng áp biên, để trên bàn là trường cung cũng do thợ khéo làm, càng đừng nói bội kiếm bên hông. Thầm nghĩ, tám chín phần mười là cái loại cơm đến há mồm quần áo đến tay công tử ca, củi lửa là cái dạng gì chỉ sợ cũng không có gặp qua.

Liếc mắt một cái thoáng nhìn vết thương ở đầu vai hắn, nói:“Dám cười ta, mặc kệ vết thương của huynh.”

Thập Nhất nhìn mặt Khanh Trần chỗ đen chỗ trắng, nhẫn nhịn, rốt cục vẫn cười ha hả, bộ dáng khiến cho hắn thoạt nhìn oai hùng mang theo ba phần tiêu sái, trong lúc nhất thời bộ dáng như ánh mặt trời trên cao vạn trượng xua tan mây mù.

Khanh Trần oán hận dưới bàn dưới đá hắn một cước, nói:“Còn cười! Ta đi bốc thuốc cho Tứ ca, huynh không nhóm được lửa, mọi người đều bị đói hết, xem ai sốt ruột.” Dứt lời, mắt phượng nhướng lên, hướng Thập Nhất làm biểu tình chế diễu, vẫy vẫy tay áo chạy lấy người.

Mặc kệ vẻ mặt dở khóc dở cười của Thập Nhất bên ngoài , Khanh Trần nhớ tới thương thế Tứ ca trong phòng, vội vàng đem đủ loại dược thảo nhất nhất phối hợp. Có vài loại là nàng đã biết, có vài loại là căn cứ trí nhớ mới biết được, cho tới bây giờ nàng mới có chút cảm giác là lạ, giống như có chút ý tưởng là của nàng mà cũng không phải của nàng, nói như có lại như là không có, ở thời điểm cần đột nhiên nhảy ra, còn không có thời gian để ý đến thực loạn.

Nàng một bên miên man suy nghĩ, một bên phối thuốc, thình lình Thập Nhất vén rèm nói:“Ha ha, thành công.”

“Thành công?” Khanh Trần theo hắn đi ra ngoài, bảo trì thái độ hoài nghi hỏi:“Không tắt?”

“Cháy tốt lắm.” Thập Nhất trên nét mặt đầy đắc ý:“Việc nhỏ, không làm khó được bản...... Thiếu gia.”

Khanh Trần không cho là đúng nhướng mi:“Như vậy việc nấu cơm đương nhiên cũng không khó, phải không Thập Nhất thiếu gia, có đồ ăn, có thuốc, như thế làm ơn.” Thừa dịp Thập Nhất ngây người, dùng sức vỗ đầu vai hắn, cố ý vỗ miệng vết thương của hắn, Thập Nhất bị đau “Ôi” một tiếng, vội vàng xoa xoa:“Cởi áo ra, ta xem thương thế của ngươi.”

Trên vai, trên cánh tay trái Thập Nhất đều có vết thương nhẹ, cánh tay trái có một vết dài hơi nghiêm trọng, Khanh Trần nhìn kỹ, là vết thương do bị đao chém. Muốn hỏi, lại thôi, nghĩ hỏi hắn cũng sẽ không nói.

Thập Nhất tùy nàng bôi thuốc, vết thương nhỏ cũng không thèm để ý. Thuốc này hiệu lực cực nhanh, cảm thấy miệng vết thương tràn đến cảm giác thanh lương, không còn đau, hỏi:“Thuốc gì linh vậy, sợ là trong cung đều không có thuốc tốt như vậy đó.”

“Ngươi làm sao mà biết?” Khanh Trần đem bình thuốc toàn bộ cho hắn:“Mang ở trên người để ngừa vạn nhất đi.”

Thập Nhất cười cười nói:“Đa tạ.”

Khanh Trần nói:“Không cần, nấu cơm lại đây, coi như tiền thuốc men.”

Thập Nhất lắc đầu cười:“Nhanh mồm nhanh miệng, một chút thiệt thòi cũng không chịu.”

Khanh Trần định quay lại phòng thuốc, quay đầu nói:“Đa tạ, cũng vậy thôi.”

Nói là nói như vậy, cuối cùng vẫn là Khanh Trần đi làm chút cháo, ở phòng bếp tìm được chút dưa muối, tùy tiện chấp nhận được. Thập Nhất mò mẫm một hồi, cư nhiên từ trong phòng bếp tìm được một vò rượu đổ vào lò thuốc, châm lửa lên, cư nhiên bốc cháy.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...